Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm

Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm - Chương 82: Anh của hắn (length: 9249)

Thời Tiểu Niệm bối rối.
Lưu Tinh Vũ là cái quỷ gì vậy.
Màn hình điện thoại di động đặt ở trên bàn bỗng sáng lên, một dòng chữ nhảy vào mắt cô.
Lưu Tinh Vũ.
Tuyết Sơn, nơi này không phải là trên đỉnh núi Tuyết Sơn sao.
Người thần bí trong tin nhắn kia chính là Cung Âu.
Thời Tiểu Niệm chậm rãi tỉnh lại, mặt lúc đỏ lúc trắng, ngơ ngác hỏi, "Cung Âu, ta lựa chọn dã ngoại, chính là dã ngoại xem Lưu Tinh Vũ sao?"
"Không phải vậy sao?" Cung Âu hỏi ngược lại, cái nĩa xiên một miếng trứng đưa đến bên môi cô, "Ăn."
Thời Tiểu Niệm ngây ngốc cắn miếng trứng, "Vậy cho nên, hôm nay chúng ta đến xem Lưu Tinh Vũ?"
Không phải trò chơi dã ngoại đáng xấu hổ kia.
Chỉ là xem Lưu Tinh Vũ, loại ngây thơ này không phù hợp với phong cách của Cung Âu.
"Không thì em nghĩ chúng ta tới đây làm gì?" Cung Âu nhíu mày nhìn cô.
"Không, không có gì."
Thời Tiểu Niệm nào dám nói ra mình đã cho rằng đến đây làm gì.
"Vẻ mặt của em nói cho ta biết, em giống như đang nghĩ rất nhiều thứ." Cung Âu một đôi mắt đen nhìn thẳng vào cô, sắc bén như dao phân tích cô.
Thời Tiểu Niệm túng quẫn không nói ra lời.
Cung Âu lại xiên một miếng trứng đút cho cô như cho một tiểu sủng vật ăn, Thời Tiểu Niệm nhai miếng trứng, có chút mơ hồ hỏi, "Vậy việc anh để tôi mặc đồng phục học sinh này là sao?"
Nghe vậy, động tác cầm nĩa của Cung Âu dừng một chút, mắt đen trở nên sâu thẳm.
Thời Tiểu Niệm khó hiểu nhìn hắn.
"Năm ta 17 tuổi, có người hẹn ta cùng đi xem Lưu Tinh, kết quả người kia không đến, ta chỉ có một mình, không mang tiền nên phải đứng ở ngoài cả đêm, quần áo cũng không thay, phải mặc đồng phục." Cung Âu đột nhiên nói, giọng nói không có chút cảm xúc nào, tự thuật lại hoàn chỉnh câu chuyện.
"..."
Thời Tiểu Niệm ngớ người.
Hóa ra hắn bị người khác thất hẹn, nhưng chuyện này thì có liên quan gì đến việc cô mặc đồng phục.
"Ta không chịu được người khác thất hẹn với ta, cho nên, coi như mười mấy năm qua đi, lại nhìn Lưu Tinh Vũ, ta cũng phải có người mặc đồng phục, đứng trước mặt ta, giống như lúc trước." Cung Âu từng chữ đều cao ngạo, ngông cuồng tự đại, đem một miếng trứng bá đạo nhét vào miệng cô, "Em sẽ đóng vai người đó."
Đóng vai người đó.
Là nữ sinh sao.
Thời Tiểu Niệm phát hiện, cô đi theo Cung Âu lâu như vậy, những gì cô biết chỉ là bề ngoài của hắn, ví dụ như đời sống riêng tư loạn đến rối tinh rối mù của hắn, ví dụ như hắn là người đàn ông giàu có nhất thế giới, ví dụ như tính tình hắn xấu lại cố chấp, cô đều không hiểu.
Cung Âu tiếp tục cắt lấy từng miếng trứng đút vào miệng cô, không nói gì nữa, trên gương mặt anh tuấn không có cảm xúc gì, đôi mắt đen thâm thúy khiến người ta khó đoán.
Đêm, yên tĩnh không một tiếng động.
Thời Tiểu Niệm nhìn kỹ hắn, phá vỡ sự yên tĩnh này, "Sao trước đây không nghe anh nhắc đến?"
"Bị người khác lỡ hẹn thì có gì đáng để nhắc." Cung Âu giọng điệu không được tốt, tiếp tục mạnh mẽ đút trứng cho cô, nhất định phải cho cô ăn.
"Chắc là bị người quan trọng lỡ hẹn nên mới canh cánh trong lòng đi."
Thời Tiểu Niệm nhỏ giọng nói, rơi vào trầm tư.
Giống như cô, chẳng phải cũng bị Mộ Thiên Sơ lãng quên sao, hắn từng nói sẽ không quên cô, hắn nói muốn cùng cô kết hôn, lúc còn trẻ hắn hứa rất nhiều, cam kết rất nhiều với cô.
Cuối cùng, Mộ Thiên Sơ không thực hiện.
Cô cũng canh cánh trong lòng.
Lời của cô vừa dứt, nĩa trong tay Cung Âu thẳng tắp đâm vào miếng trứng, mắt đen càng thêm sâu thẳm, lạnh lùng nói, "Không quan trọng, người lỡ hẹn đối với ta mà nói mãi mãi không quan trọng."
Nếu không quan trọng thì hắn đã không đặc biệt trở lại đây xem Lưu Tinh Vũ rồi.
Còn muốn cô mặc đồng phục học sinh để hắn nhớ lại.
Người kia nhất định rất quan trọng nên hắn mới hận đến vậy.
Thời Tiểu Niệm hiểu được, cô hôm nay chỉ là vật thay thế, thay thế người đã thất hẹn kia.
"Vậy sao hôm nay anh không mặc đồng phục học sinh?" Thời Tiểu Niệm hỏi, muốn nhớ lại quá khứ thì chẳng phải nên nhớ lại cho triệt để sao.
"Ta cũng không phải 17 tuổi, mặc đồng phục thì quá ngốc rồi." Cung Âu nhướng mày.
"..."
Thời Tiểu Niệm không nói gì, cho nên một mình cô ngốc nghếch là đủ rồi đúng không.
Có điều biết Cung Âu không dẫn cô đến dã ngoại để làm loại chuyện kia, Thời Tiểu Niệm thả lỏng cảnh giác không ít, khẩu vị cũng tốt hơn, đưa tay chuẩn bị cầm dao nĩa ăn một chút gì, lại bị Cung Âu gạt ra.
"Tay em bị thương, đừng động."
Cung Âu gạt tay cô ra, tiếp tục cho cô ăn, động tác bá đạo nhưng lại cẩn thận từng li từng tí một.
Thời Tiểu Niệm không còn cách nào khác ngoài ngồi yên, tùy ý hắn cho ăn, từng miếng từng miếng một mà nuốt trứng.
Một lát sau, cô nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Cung Âu, không nhịn được nói, "Kỳ thực nếu anh để tâm như vậy thì cứ hẹn lại người kia một lần là được."
Hẹn lại người kia cùng xem Lưu Tinh Vũ chẳng phải sẽ bù đắp được những gì thiếu sót trong lòng sao, cần gì phải bắt cô làm vật thay thế.
Cô tin tưởng, với thủ đoạn bá đạo của Cung Âu, người nào có thể từ chối được chứ.
Nghe vậy, Cung Âu tàn nhẫn trừng cô một cái, giọng nói nhất thời trở nên ác liệt, "Câm miệng, lo mà ăn đi."
Cung Âu nhét một miếng trứng cứng ngắc vào miệng cô, Thời Tiểu Niệm suýt chút nữa bị nghẹn chết.
"..."
Thời Tiểu Niệm vội che miệng, hơi đau, người đàn ông này không hiểu sao, cô có lòng tốt giúp hắn thôi mà, hắn có cần phải ác như vậy không.
Bỗng nhiên, trong mắt cô lóe lên một vệt sáng.
Là Lưu Tinh Vũ.
Thời Tiểu Niệm vội vã đứng dậy khỏi bàn ăn, vỗ Cung Âu một cái, "Cung Âu, Lưu Tinh Vũ đến rồi."
Trên đỉnh núi, là nơi gần bầu trời nhất.
Từng vệt, từng vệt lưu quang từ bầu trời đêm cắt xuống, ánh sáng rực rỡ nhưng ôn hòa hạ xuống, trong màn đêm đen vẽ ra những đường cong tuyệt đẹp.
Đẹp quá.
Thời Tiểu Niệm thán phục nhìn Lưu Tinh Vũ rơi xuống từ bầu trời, vài giây sau cô mới cụp mắt nhìn về phía Cung Âu.
Chỉ thấy Cung Âu vẫn duy trì tư thế ngồi trước bàn ăn, không ngước nhìn lên trời, mắt đen yên lặng nhìn mặt bàn, không có tiêu cự, không biết đang suy nghĩ gì.
Một giây sau, Cung Âu đặt dĩa xuống, đứng dậy khỏi bàn ăn, tay thon dài cầm bình rượu, từng bước một đi về phía cây đại thụ lớn, đứng bên vách núi, nghiêng bình rượu đỏ trong tay, đổ toàn bộ xuống.
Một dòng rượu đỏ chảy xuống.
Như đang cử hành một nghi thức nào đó.
Thời Tiểu Niệm đứng phía sau lưng hắn, khó hiểu nhìn hắn.
Đổ xong rượu, Cung Âu ném bình rượu đỏ sang một bên, nhấc hai chân thon dài, vượt qua đám bảo tiêu rồi ngồi xuống một bên, ngước mắt nhìn phía chân trời Lưu Tinh, gương mặt anh tuấn lúc này trắng bệch.
"Lại đây."
Cung Âu gọi cô.
Thời Tiểu Niệm kéo váy ngắn, chậm rãi đi tới, ngồi xuống cạnh hắn.
Hai người ngồi trên mặt đất, Thời Tiểu Niệm hai tay đặt trên hàng rào, thỉnh thoảng nhìn Cung Âu một chút.
Không hiểu sao cô luôn cảm thấy Cung Âu hôm nay có gì đó không giống bình thường, không còn vẻ sắc bén, bá đạo, mà giống như đang ẩn chứa rất nhiều tâm sự.
"Em biết vì sao ta lại để cho người thất hẹn kia sống thoải mái không?" Cung Âu đột nhiên hỏi.
"Cái gì?"
Thời Tiểu Niệm không hiểu nhìn về phía hắn.
"Chính là chết."
Môi mỏng Cung Âu khẽ nhếch lên, từng chữ từng chữ nói ra khỏi miệng, âm thanh rất nhanh tan vào gió.
Thời Tiểu Niệm kinh ngạc nhìn Cung Âu, quên cả ngắm Lưu Tinh Vũ tuyệt đẹp, lời này của hắn có ý gì.
"Hắn đã chết." Cung Âu ngồi dưới đất, ngước mắt nhìn phía chân trời Lưu Tinh, trên mặt không chút cảm xúc, đồng tử so với đêm còn đen kịt hơn, "Năm đó, hắn không đến xem Lưu Tinh, hắn lỡ hẹn, vì hắn đã trên đường đến suối vàng rồi."
Đã chết rồi.
Thời Tiểu Niệm giật mình, cuối cùng cô cũng đã hiểu tại sao khi cô vừa đề nghị hẹn lại người kia một lần thì Cung Âu lại nhìn cô bằng ánh mắt ác ma như vậy.
Thì ra, chuyện đó là mặc kệ hắn có bá đạo, hung hăng đến mức nào, hắn cũng không thể hẹn lại được người kia.
"Ta có thể hỏi người đó là ai được không?"
Thời Tiểu Niệm hỏi một cách cẩn trọng.
Là bạn gái của hắn thời trẻ sao?
"Anh của ta."
Cung Âu nói.
"..."
Lại là một câu trả lời ngoài dự liệu.
Thời Tiểu Niệm kinh ngạc nhìn hắn.
Hóa ra hắn còn có anh trai, mà anh của hắn đã chết.
Thì ra người lỡ hẹn với hắn là anh của hắn.
Chẳng trách Cung Âu vừa thấy cô mặc đồng phục học sinh liền sững sờ một chút, kỳ thực, hắn là muốn cô mặc đồng phục nam sinh, kết quả bị quản gia vạn năng Phong Đức hiểu lầm, lấy cho cô bộ đồng phục nữ sinh.
Dưới bầu trời đêm, Lưu Tinh từng vệt, từng vệt rơi xuống, tạo nên những đường cong.
Một luồng ánh sáng vàng rực rỡ rơi xuống.
Rõ ràng như vậy, đẹp như vậy.
"Năm đó, ta ở chỗ kia chờ, chờ cả một buổi tối, Lưu Tinh đều đã rơi hết." Cung Âu giọng trầm thấp, không còn chút xúc động, "Điện thoại ở ngoài không có sóng, đến ngày hôm sau ta mới biết, hắn bị tai nạn xe cộ trên đường đến đây, cả người và xe rớt xuống núi, máu thịt be bét."
Hắn kể lại rất bình thản, Thời Tiểu Niệm nghe xong trong lòng chấn động mạnh mẽ.
Cô có thể hình dung ra tình cảnh tai nạn lúc đó, cũng có thể tưởng tượng đến hình ảnh một thiếu niên cô độc chờ đợi ngoài trời, chờ cả đêm, rồi nhận được một tin dữ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận