Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm

Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm - Chương 650: Trực tiếp trói cô lại (length: 11297)

"Ầm ầm."
Thời Tiểu Niệm nắm chặt tay, dùng sức đấm vào vali, càng đấm càng mất sức, càng đấm càng khó khăn, trong lòng như bị ai xé nát, nước mắt không tự chủ được mà chảy xuống.
Cung Âu vẫn đứng ở đó, không nói một lời nào.
Bầu không khí trầm mặc đến mức lúng túng, rất lúng túng.
Thời Tiểu Niệm không nhịn được nữa, vừa khóc vừa gõ lên khóa của vali, cuối cùng cô cũng khóa được vali, cô cúi đầu đứng lên kéo vali hành lý muốn đi.
"Không được phép đi." Cung Âu đứng ở sau lưng cô cuối cùng cũng lên tiếng, giọng nói gợi cảm và có chất giọng trầm ấm.
"Em biết cái đầu óc của anh biến thái vặn vẹo, vì thế nên anh hãy để em đi đi, em ở lại cũng không phải là chuyện tốt đẹp gì." Thời Tiểu Niệm cố nén nghẹn ngào nói, kéo vali hành lý đi ra ngoài.
"Em dám đi thử xem."
Giọng điệu của Cung Âu trở nên tàn nhẫn.
Hận cô rõ ràng như vậy, còn giữ cô lại làm gì, tự rước buồn bực vào người sao.
Bản thân cô còn thấy chán ghét chính mình nữa là.
"Em không có gì là không dám cả."
Thời Tiểu Niệm cố gắng để giọng mình trở nên lãnh đạm hơn một chút, kéo vali hành lý, cũng không quay đầu lại.
"Em dám bước thêm một bước nữa thử…"
Cung Âu còn chưa nói hết, Thời Tiểu Niệm đã bước ra khỏi cửa.
"…"
Trong phút chốc sắc mặt của Cung Âu trở nên tái nhợt, khẽ nguyền rủa một tiếng rồi chạy lên, từ phía sau kéo Thời Tiểu Niệm lại, nhấc bổng cả người cô lên.
Trong nháy mắt hai chân của Thời Tiểu Niệm rời khỏi mặt đất, cô kinh ngạc mở to mắt, "Cung Âu anh làm gì vậy, thả em xuống."
Người đàn ông này muốn làm gì, còn muốn ra sức đánh cô một trận thì mới hài lòng có phải không.
"Thả em để em chạy à?"
Cung Âu đặt cô xuống một cái ghế, từ trong ngăn kéo mà lúc nãy Thời Tiểu Niệm mở ra còn chưa đóng lại, cầm lấy một sợi dây trực tiếp trói hai tay của Thời Tiểu Niệm lại.
"Cung Âu anh đang làm gì vậy?" Thời Tiểu Niệm nhíu mày, liều mạng giãy giụa, cũng không biết Cung Âu đã làm thế nào, hai tay của cô đã bị trói chặt ở sau lưng ghế dựa, không thể động đậy được.
"Trói em, em không lúc nào làm anh bớt lo cả, lúc nào cũng chỉ muốn chạy."
Cung Âu dùng dây trói chặt cô lại, sau khi cố định cô trên ghế, hắn vỗ vỗ tay, tuyên bố đã thành công.
Muốn chạy cũng không được.
"Anh có bệnh à, đừng ấu trĩ như thế nữa có được không?" Thời Tiểu Niệm phiền muộn nhìn hắn, nước mắt lại không thể rơi xuống.
"Anh có bệnh đấy, thì sao?" Cung Âu đứng ở đó, cúi mắt trừng mắt về phía cô, cực kỳ liều lĩnh, "Anh còn chưa chữa khỏi, em đã quên rồi à?"
"…"
Thời Tiểu Niệm không còn gì để nói mà nhìn Cung Âu.
Cung Âu cũng nhìn cô, sắc mặt cũng không dễ nhìn, có giận dữ, Thời Tiểu Niệm nhắm mắt lại, giãy giụa hai tay nói, "Em không hiểu, rõ ràng em ở lại thì càng làm cho anh thêm khó chịu, tại sao không cho em đi?"
Lại còn trói cô lại.
Cung Âu đứng trước mặt cô, đưa tay nắm lấy cằm của cô, cúi người áp sát mặt cô, con ngươi đen sâu thẳm, "Thời Tiểu Niệm em nghe rõ cho anh, em ở đây sẽ làm anh cảm thấy tâm phiền ý loạn, nhưng nếu để em chạy, anh CMN có thể chết cho em xem, em đừng nghĩ là Cung Âu anh sẽ không làm những chuyện ngu xuẩn như vậy."
Một chút khí chất của quý tộc cũng đều không có, giọng điệu thô lỗ lại bệnh hoạn, thế nhưng lời nói này lại làm cho Thời Tiểu Niệm cảm thấy ấm áp.
Cô nghĩ, cô cũng bệnh hoạn mất rồi.
Thời Tiểu Niệm ngồi trên ghế, dùng khoảng cách gần để đối diện với tầm mắt của hắn, đôi mắt của hắn cực kỳ đen, phản chiếu gương mặt của cô, trong lòng hiện lên nỗi đau nhè nhẹ.
Cô buông tay không giãy giụa nữa, nhìn hắn thấp giọng nói, "Anh không cảm thấy trong lòng em rất vặn vẹo sao?"
Thực ra mấy ngày nay, cô có thể có rất nhiều cơ hội nói xin lỗi với Cung Âu, thừa nhận mình làm sai rồi, nhưng cô không làm, bởi vì cô biết mình ích kỷ, ích kỷ không muốn hắn phải gánh chịu những thứ này.
Cô hy vọng hắn được tự do, hắn thích làm gì thì làm.
"Vặn vẹo?" Cung Âu cúi đầu, môi mỏng dán lên tai cô, hơi thở ấm áp phả vào tai cô, hắn hé môi mỏng nói ra từng chữ một, "Vậy em nói cho anh biết, nghe được em nói em vì anh mà đồng ý đi hại người khác, thậm chí là người thân của anh, anh trở nên rất hưng phấn, có phải là càng vặn vẹo hơn không?"
"…"
Thời Tiểu Niệm ngây người.
"Thời Tiểu Niệm, em có biết hay không, em đúng là người phụ nữ có thể bức anh đến điên loạn?" Một tay của Cung Âu đè lên tai phải của cô, môi mỏng gần như là ngậm lấy vành tai trái của cô mà nói, "Em giữ anh trai của anh lại, anh rất phẫn nộ, nhưng đồng thời, anh lại rất hưng phấn, cái loại hưng phấn kia, anh muốn khống chế cũng không khống chế được."
"…"
Thời Tiểu Niệm ngơ ngác mà nghe, vẻ mặt mờ mịt.
"Anh đang nghĩ, người phụ nữ này thật CMN đủ yêu anh." Cung Âu khom người đứng ở đó nói, giọng tà khí đến lợi hại, "Em nói xem, có phải là anh càng vặn vẹo hơn không?"
"…"
Thời Tiểu Niệm nghe đến ngây người, lời này đối với cô mà nói là một sự đả kích quá lớn.
Nếu như hắn nói thật, vậy hắn xác thực càng vặn vẹo hơn nhiều so với cô, vừa hưng phấn lại vừa phẫn nộ là cái cảm giác gì?
"Nói đi?" Cung Âu khẽ cắn nhẹ vành tai của cô.
Không phải cô cũng cảm thấy hắn quá khoa trương, càng có bệnh sao?
Loại mâu thuẫn tâm lý kia quả thực muốn bức hắn điên rồi, Thời Tiểu Niệm càng cố gắng đè nén không nói xin lỗi với hắn, hắn lại càng hưng phấn, cũng càng phẫn nộ.
"Anh có thể đừng nói tục nữa được không?"
Thời Tiểu Niệm nhẹ nhàng nói.
"…"
Cung Âu đứng thẳng người, tàn nhẫn mà trừng cô một chút.
Thời Tiểu Niệm ngước mắt nhìn về phía hắn, hỏi, "Vì thế nên, anh cũng không giận em như vậy sao?"
Cô có thể hiểu như vậy được sao?
Cung Âu chậm rãi ngồi xổm xuống trước mặt cô, đôi mắt nhìn sâu vào cô, môi mỏng hơi cong lên, "Thời Tiểu Niệm, anh thích cái vẻ mặt em vì anh mà cái gì đạo đức, đúng sai, thị phi cũng không quan tâm."
Giọng điệu của hắn biến thái đến như vậy.
Vẻ mặt này của cô, khiến hắn động lòng đến phát điên rồi.
Thời Tiểu Niệm ngồi ở đó cũng không biết nên nói gì, đôi mắt còn đỏ, thấp giọng nói, "Vậy mấy ngày nay tại sao anh cũng không chịu để ý đến em?"
Rõ ràng hắn đang tức giận, không phải sao?
"Em là người phụ nữ của anh, lỗi của em chính là lỗi của anh, anh là con trai của Cung gia, anh không có cách nào tiếp nhận sai lầm này." Cung Âu trầm giọng nói.
Sắc mặt của Thời Tiểu Niệm trở nên tái nhợt, đúng, hắn không chỉ là Cung Âu, hắn vẫn là con trai của Cung gia, đặc biệt là hắn vẫn là người em trai kính ngưỡng anh trai.
"Em có lỗi với anh trai anh."
Thời Tiểu Niệm cúi đầu nói, bất kể như thế nào, sự lựa chọn của cô làm tổn thương rất nhiều người, đặc biệt là Cung Úc.
"Lỗi của em anh sẽ gánh."
Cung Âu nói.
Thời Tiểu Niệm nhìn hắn nói, "Vì thế nên anh vẫn muốn đoạt lấy vị trí của anh trai anh, nhưng bất quá chỉ chuyển bi kịch của anh trai anh sang người anh mà thôi, em không muốn nhìn thấy vẻ mặt đó của anh."
Cô không muốn nhìn thấy một Cung Âu miễn cưỡng vui cười.
Cung Âu nhìn sâu vào cô, trầm thấp nói, "Ván cờ này đã là tử cục rồi."
Vì Cung gia, La Kỳ, Cung Úc, hắn, chung quy phải có một người chịu thiệt, không thể để cả ba người cùng xuống dốc.
Mà lựa chọn của Thời Tiểu Niệm, đã mạnh mẽ kéo hắn lên bờ, cho dù hắn có nhảy xuống lần nữa, cũng không cứu vãn được gì.
Thời Tiểu Niệm kinh ngạc nhìn hắn, nhắm mắt lại, trong lòng rung động.
Tử cục.
"Cung Âu, trước tiên thả em ra đi." Thời Tiểu Niệm nói, vùng vẫy hai tay một hồi.
"Vậy em còn đi nữa hay không?"
Cung Âu hỏi.
Nghe vậy, trong mắt Thời Tiểu Niệm hiện lên một tia chần chừ, ở lại, đồng nghĩa với việc cô phải tận mắt chứng kiến Cung Úc đi theo con đường cô đã lựa chọn giúp, mỗi đi một bước, đều là vô lực bi thương.
Thế nhưng đi, đó chính là sự trốn tránh của cô, cô là người đã thúc đẩy cục diện bây giờ, có tư cách gì mà trốn tránh.
Cung Úc đau khổ một phần, cô phải hổ thẹn hai phần mới đúng, cô dựa vào cái gì mà nhắm mắt làm ngơ.
Sau khi cùng Cung Âu làm ầm ĩ một hồi, Thời Tiểu Niệm cũng tỉnh táo lại, lắc đầu nói, "Không đi."
Hơn nữa, bây giờ cô mới biết Cung Âu vẫn cần cô, chỉ là hắn có quá nhiều phiền muộn, cô nên ở bên cạnh hắn.
"…"
Vẻ chần chừ trong mắt cô hiện lên rất nhanh, nhưng vẫn bị Cung Âu bắt được.
"Cởi ra đi."
Thời Tiểu Niệm nói.
"Không."
Cung Âu nói như chém đinh chặt sắt.
Thời Tiểu Niệm ngạc nhiên nhìn về phía hắn, "Tại sao?"
"Từ đôi mắt của em anh thấy được, nếu như anh cởi trói cho em, em vẫn sẽ chạy, anh không thể để cho em chạy." Cung Âu đứng lên từ trên mặt đất.
"…" Thời Tiểu Niệm kinh ngạc nhìn hắn, trong chốc lát đã quên hết buồn bã, "Ý gì, chẳng lẽ anh cứ muốn trói em như vậy sao?"
Cái kiểu gì đây?
"Sẽ không."
Vậy thì còn tốt.
"Bị dây trói khó chịu, anh sẽ mang bao cổ tay cho em." Nói xong, Cung Âu quay người rời đi.
"…" Thời Tiểu Niệm cạn lời rồi, "Hey, Cung Âu, anh quay lại đi, anh giúp em cởi trói."
Cung Âu rất nhanh đã biến mất khỏi tầm mắt của cô.
Thời Tiểu Niệm cứ như vậy bị Cung Âu giam cầm ở trong phòng ngủ, trên tay đeo bao cổ tay, giãy dụa cũng không làm dây lỏng ra được, cô chỉ có thể ngồi như vậy.
Cung Âu thì lại ngồi ở bên cạnh cô, ngồi trên đất lật sách.
"Cung Âu anh thả em ra, em thật sự không đi, em sẽ ở bên anh."
Thời Tiểu Niệm bất đắc dĩ nói.
Cô hoàn toàn không nghĩ tới sự tình sẽ diễn biến thành như vậy, hiện tại tình thế trong nhà đã như vậy rồi, hắn lại còn trói cô vào ghế.
"Anh không tin em."
Cung Âu cũng không ngẩng đầu lên mà nói.
Không tin… cái lý do vớ vẩn gì vậy.
Thời Tiểu Niệm nhíu nhíu mày, nói, "Nếu anh cảm thấy không yên tâm như vậy, để Charles bọn họ nhìn em là được rồi, không cần phải trói em lại như vậy."
Điều này khiến người khác cảm thấy thế nào, bên ngoài còn đang tổ chức vũ hội.
"Không muốn."
Cung Âu lật sách lên tìm kiếm, miệng đáp lại.
"Tại sao?" Thời Tiểu Niệm cúi đầu nhìn về phía hắn.
"Thứ nhất, nếu như em muốn chạy nhất định sẽ nghĩ ra cách, đến lúc đó anh còn phải trông chừng em, sẽ không có thời gian tranh giành vị trí với anh trai anh, vì thế nên không được." Cung Âu cúi đầu lật sách.
"Vậy thứ hai đâu?"
Có thứ nhất thì có thứ hai.
"Thứ hai." Cung Âu ngẩng đầu lên nhìn cô thật sâu một cái, môi mỏng hơi nhếch lên, "Anh đột nhiên phát hiện trói em vào bên cạnh anh tốt vô cùng, anh vừa ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy em, không cần anh phải đi tìm, hóa ra em lại đang ngồi cùng anh trai anh ở trang trại nuôi ngựa mà nói chuyện nhiệt tình."
Nói đến chỗ này, giọng điệu của Cung Âu chua chát.
Trang trại nuôi ngựa?
Thì ra hắn thấy được.
Thời Tiểu Niệm không nói gì nhìn về phía hắn, "Anh còn có thời gian mà ghen."
Cung Tước qua đời, là nỗi ám ảnh bao trùm lên hai anh em bọn họ, Cung Úc muốn đính hôn kết hôn, hắn muốn tranh đoạt vị trí, mà cứ như vậy hắn còn có thời gian để đi ghen.
"Em quản anh."
Cung Âu liếc cô một cái.
"Vậy còn có thứ ba hay không?"
"Thứ ba, bây giờ anh chỉ cần nhìn thấy dáng vẻ em xoay người liền cảm thấy hoảng hốt, ai biết em là tạm thời rời đi hay là vĩnh viễn rời khỏi anh, vì thế nên anh không thể để em quay người."
Cung Âu hùng hổ nói.
Cô đang bị trói, chỉ có thể ở bên cạnh hắn mới là dáng vẻ tốt nhất.
"…"
Thời Tiểu Niệm nhìn hắn mà cạn lời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận