Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm

Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm - Chương 126: Nghĩ tới nghĩ lui chỉ có cô (length: 8606)

"Chuyện của Bob anh định giải quyết thế nào?"
Thời Tiểu Niệm hỏi.
"Phong Đức sẽ đi xác minh xem thằng bé có phải là con trai của tôi hay không, nếu đúng vậy, sẽ đưa nó về Anh quốc." Cung Âu lạnh lùng nói.
"…"
Thời Tiểu Niệm cụp mắt.
Cũng không phải là đáp án ngoài dự liệu, từ lúc ban đầu cô đã đoán được.
Thấy cô không nói gì, Cung Âu cho rằng cô đang đồng cảm với Đường Nghệ, không khỏi nhíu mày, "Lại nhớ đến người bạn học kia của em sao, sao thế, sợ chia rẽ mẹ con bọn họ. Tôi cho em biết, cô ta có gan bỏ t·h·u·ố·c tôi, tôi không g·i·ế·t cô ta coi như đã nhẹ tay rồi."
Nếu không lo lắng cho cô, hắn đã sớm ra tay với mẹ con Đường Nghệ rồi.
"…"
Thời Tiểu Niệm vẫn im lặng như trước.
"Thời Tiểu Niệm, em tốt nhất đừng có làm Thánh Mẫu, nếu như em nói thật, em năm đó chính là bị cô ta hãm h·ạ·i." Cung Âu nhắc nhở cô.
Thời Tiểu Niệm ngước mắt nhìn về phía hắn, trong đôi mắt đen trắng rõ ràng của cô không có vẻ gì bất ngờ.
"Xem ra em đã sớm biết."
Cung Âu nhìn chằm chằm cô nói, đột nhiên như nghĩ đến điều gì, tự giễu cười lạnh một tiếng, "Em bị cô ta hãm h·ạ·i, còn muốn để Cung Âu tôi tiếp nhận mẹ con bọn họ, hưởng vinh hoa phú quý của Cung Âu tôi. Thời Tiểu Niệm, em có bao nhiêu quyết tâm muốn rời khỏi tôi."
Thời Tiểu Niệm, em có bao nhiêu quyết tâm muốn rời khỏi tôi. Hắn tự giễu, trong giọng nói lộ ra một chút bi thương vốn không thuộc về một người như hắn.
Thời Tiểu Niệm cụp mắt, kế hoạch của cô giờ phút này đã bị hắn hoàn toàn nhìn thấu.
"Bởi vì tôi biết, ngoại trừ biện p·h·áp này, tôi vĩnh viễn không có cách nào rời khỏi anh." Cô thấp giọng thành thật nói.
"Em cứ như vậy muốn rời khỏi tôi?"
Cung Âu có chút tức giận gầm nhẹ, tâm tình chập chờn.
Quên mất.
Quên m·ấ·t rồi.
"…"
Cô quên m·ấ·t, vừa rồi, cô đã đồng ý với Phong Đức, không được khiêu k·h·í·ch hắn.
Cô liên tục nghĩ ra biện pháp, liên tục thất bại, hắn liên tục bị chọc giận liền m·ấ·t kiểm soát hành hạ cô.
Trình tự cứ lặp đi lặp lại, cô cũng cảm thấy quá mệt mỏi rồi.
"Ngoài giấy chứng nh·ậ·n kết hôn ra, còn cái gì tôi không thể cho em?" Cung Âu hỏi.
"…"
Thời Tiểu Niệm trầm mặc.
Cô không phải muốn giấy chứng nh·ậ·n kết hôn, cô muốn tự do.
Cung Âu chuyển mắt nhìn về phía khay thức ăn tr·ê·n bàn, bất chợt đưa tay ra nắm cằm của cô, con ngươi đen chăm chú nhìn vào mắt cô, giọng nói trầm thấp mà từ tính, "Vậy thì, đối tượng kết hôn kia tôi sẽ không p·h·á·t sinh quan hệ."
"Cái gì?"
Thời Tiểu Niệm sửng sốt.
"Cung gia cần người thừa kế danh chính ngôn thuận, vậy thì cứ để cô ta thụ tinh nhân tạo." Cung Âu nhìn chằm chằm cô, con ngươi đen lập lòe u quang, "Như vậy được chưa?"
Vì cô, hắn lựa chọn lần nữa nhượng bộ, nhượng bộ không giới hạn.
Hắn cả đời chưa từng vì một cô gái mà làm nhiều như vậy.
Thời Tiểu Niệm k·h·i·ế·p sợ nhìn về phía hắn, nếu như không nói chuyện với Phong Đức, cô nhất định sẽ hỏi vậy tại sao còn muốn kết hôn.
Nhưng hiện tại cô đã biết, hắn là vì trách nhiệm, vì gánh vác trọng trách của người anh trai đã c·h·ế·t của hắn.
Vì vậy, giờ đây cô chỉ còn lại sự k·h·i·ế·p sợ.
Hắn lại nghĩ ra biện p·h·áp như thế, cũng chỉ vì không muốn để cô rời khỏi hắn, hắn nhốt mình ở trong, đem phòng khóa trái lại chính là đang suy nghĩ những điều này à? Nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ vì cô mà thôi. "Anh không cần làm vậy," cô muốn lên tiếng.
"Thời Tiểu Niệm, Cung Âu tôi lần đầu tiên vì một cô gái thỏa hiệp đến bước này, tôi chỉ có thể làm được như vậy. Không cho phép cự tuyệt nữa." Cung Âu c·ắ·t ngang lời cô, ngữ khí cực kỳ bá đạo.
"…"
Thời Tiểu Niệm mím môi.
"Dù là do người phụ nữ kia Đường Nghệ làm, em cũng không thể trút món nợ này lên đầu tôi, đứa bé này không phải là tôi muốn, là do cô ta bỏ t·h·u·ố·c mà có." Ánh mắt Cung Âu sâu thẳm dừng ở cô, từng chữ từng chữ nói, "Tôi chỉ nhận thức con của em Thời Tiểu Niệm với tôi thôi."
"…"
Hắn vẫn chưa từng từ bỏ ý định muốn cô sinh con cho hắn.
"Tôi cũng sẽ không thừa nh·ậ·n Đường Nghệ, em nói cái gì cũng vô ích." Cung Âu lại nói, bá đạo đến cực điểm.
"Tôi không phải để anh thừa nh·ậ·n Đường Nghệ."
Thời Tiểu Niệm nhẹ nhàng thở dài một tiếng.
Lại còn coi cô là Thánh Mẫu.
Ở trong c·ô·ng viên, cô nhận được tin nhắn kia của Đường Nghệ, Đường Nghệ nói d·ố·i cô ta và Cung Âu ở bên nhau, muốn cô rời đi.
Từ khoảnh khắc đó trở đi, cô đã biết Đường Nghệ tuy rằng luôn tự nhận mình đáng thương, lợi dụng sự đồng tình của cô dành cho hài t·ử, nhưng kỳ thực trong lòng vẫn đang tranh thủ cho bản thân cô ta.
Người như vậy, cô chỉ còn căm gh·é·t.
"Thật sự?" Cung Âu có chút ngoài ý muốn nhìn cô, nâng mặt cô lên, ở ngay trán của cô tàn nhẫn mà hôn một cái, "Được, bây giờ chúng ta sẽ đi xác minh quan hệ của đứa bé kia với tôi, chờ chuyện này xong, tôi dẫn em đi lặn biển."
Ở tr·ê·n Vân chi đ·ả·o, hắn đã từng hứa sẽ dẫn cô đi lặn biển.
Nói xong, Cung Âu liền nhảy xuống bàn làm việc đi ra ngoài, tâm tình tốt lên rất nhiều so với trước đó.
"Chờ một chút."
Thời Tiểu Niệm nhìn bóng lưng hắn không nhịn được gọi, từ tr·ê·n ghế đứng lên.
"Còn chuyện gì?" Cung Âu quay đầu lại, con ngươi đen nhìn về phía cô, khóe môi nở một nụ cười.
Nhìn nụ cười trên khóe môi, Thời Tiểu Niệm một lời đến miệng không khỏi thu về.
Cô muốn nói, cô muốn có một mái nhà, một mái nhà đường đường chính chính.
Hắn không cần thiết phải làm những việc kia, cho dù là người nào thụ tinh nhân tạo, cô vẫn chỉ là một tình nhân, chờ hắn kết hôn, cô vẫn chỉ là người thứ ba.
Nhưng những điều này nói ra, chính là lại một sự khiêu k·h·í·ch không hề nhỏ.
Cung Âu hai ngày nay bị cô khiêu k·h·í·c·h quá nhiều rồi, nếu thêm một lần nữa bị khiêu k·h·í·ch, cô không biết hắn sẽ làm ra chuyện gì.
Huống hồ, cô còn vừa đồng ý với Phong Đức.
Cô cười nhạt, trong mắt có một chút vô lực cay đắng, "Tôi nghĩ, có thể cho tôi gặp Đường Nghệ được không?"
"Ngoài việc rời khỏi tôi ra, ở chỗ của tôi, Thời Tiểu Niệm, em muốn gì cũng được."
Cung Âu nói.
"…"
Khi Thời Tiểu Niệm hạ mắt xuống, trong mắt càng thêm cay đắng.
Hắn chưa bao giờ hiểu điều mà cô thực sự muốn.
"Đợi một chút, chờ tôi ăn xong đã rồi đi." Cung Âu đột nhiên vòng trở lại, cầm lấy đũa nhanh c·h·ó·ng ăn.
Cung Âu giam lỏng mẹ con Đường Nghệ ở trong một căn nhà gỗ ở vùng ngoại thành.
Sau giờ ngọ.
Sau cơn mưa, trời lại sáng, ánh mặt trời chiếu sáng gay gắt.
Mấy chiếc xe sang trọng đỗ trước nhà gỗ.
Thời Tiểu Niệm bị Cung Âu ôm vào trong lồng ngực, tay trái của cô được hắn cẩn t·h·ậ·n nâng niu.
"Ở tr·ê·n xe chờ."
Cung Âu đẩy cửa xe bước xuống, tự mình mở cửa xe cho cô, kéo tay cô đưa cô ra khỏi xe.
Được Cung Âu che chở như vậy, Thời Tiểu Niệm như một món đồ chơi thủy tinh dễ vỡ, hảo ý của hắn không khiến cô cảm thấy tự tại.
Cô quay đầu nhìn về phía nhà gỗ, là một căn nhà gỗ nhỏ hai gian, màu sắc cọc gỗ rất đậm.
Nhà gỗ xây ở vùng ngoại ô hoang vu này, lại sạch sẽ đến bất thường, hình như bên trong cũng đầy đủ t·i·ệ·n nghi.
Một hàng vệ sĩ đứng trước nhà gỗ, thấy bọn họ đến, bọn vệ sĩ lập tức cúi đầu chào.
"Cung Âu, có thể để tôi nói chuyện riêng với Đường Nghệ một lúc được không?"
Thời Tiểu Niệm hỏi.
Cung Âu liếc nhìn cô một cái, "Được."
"Ừ."
Thời Tiểu Niệm gật gù, nhấc chân bước về phía nhà gỗ.
Cung Âu nhìn chằm chằm bóng lưng cô, con ngươi đen càng thêm sâu thẳm.
Một lát sau, hắn mở cửa xe ngồi vào, lạnh lùng nhìn Phong Đức đang ngồi ở ghế phụ, "Trong nhà gỗ không phải có gắn máy ghi âm sao, mở máy tính lên."
Phong Đức ngạc nhiên, "Thiếu gia ngài muốn nghe lén Thời tiểu thư, việc này không hay lắm."
Thiếu gia không phải là người hiểu rõ hơn ai hết là Thời tiểu thư cần tự do sao, sao giờ hắn lại giở trò giám sát này?
"Bảo ngươi cầm thì cầm, sao lắm lời thế?"
Cung Âu tức giận nói.
"Vâng." Phong Đức không thể làm gì khác hơn là gật đầu, đẩy cửa xe bước xuống, lát sau đã mang một chiếc laptop vào, đưa cho Cung Âu.
Cung Âu ngồi một mình ở chỗ ngồi phía sau xe, mở laptop lên, mười ngón tay thon dài trên bàn phím nhanh chóng gõ, như một nghệ sĩ piano đang chơi một bản nhạc tao nhã.
Trên màn hình laptop, rất nhanh hiện ra hình ảnh giám s·á·t.
Cung Âu  mặt lạnh lùng, con ngươi đen sâu thẳm nhìn chằm chằm vào người vừa xuất hiện trên màn hình, là Thời Tiểu Niệm.
Thời Tiểu Niệm, đừng tiếp tục làm hắn thất vọng.
Tuyệt đối đừng có lại cùng người phụ nữ kia vạch ra kế hoạch gì để rời khỏi hắn, hắn sẽ phát điên mất.
Đối với Thời Tiểu Niệm, Cung Âu không có chút chắc chắn nào, năm ngón tay từ từ căng ra rồi nắm lại thành quả đấm, che môi mỏng, một đôi con ngươi đặc biệt đen láy sâu thẳm.
Thời Tiểu Niệm không biết gì cả đi lên cầu thang, vào trong căn nhà gỗ nhỏ.
Vừa đẩy cửa ra, một luồng khí nóng tràn ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận