Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm

Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm - Chương 24: Rời đi (length: 10598)

Nửa đêm.
Thời Tiểu Niệm mơ một giấc mộng đẹp, mơ thấy cô tìm được một đống chứng cứ chứng minh sự thật của mình, cô đem hết chứng cứ đưa cho Cung Âu.
Cung Âu dẫn theo vô số vệ sĩ đến thành phố S lớn nhất đứng ở cao ốc, q·u·ỳ đầy đất, vừa d·ậ·p đầu vừa hô, "Thời tiểu thư, tất cả đều là tôi sai rồi, hãy đ·á·n·h tôi đi! Hãy chà d·ạ·p tôi đi!"
Hình ảnh đó bỗng nhiên trở nên vô cùng đẹp mắt.
Cô đứng trước mặt Cung Âu, một chân dẫm lên vai hắn, cười đắc ý.
"Người phụ nữ này, nửa đêm cô cười cái gì?"
Một giọng nam khêu gợi bỗng nhiên vang lên bên tai cô.
Thời Tiểu Niệm giật mình mà mở to mắt.
Ánh đèn ngủ mờ ảo trong phòng, Cung Âu đang nằm ở bên cạnh cô, một tay ch·ố·n·g lên g·i·ư·ờ·n·g, có vẻ như vừa tắm rửa xong, mặc áo tắm màu xám bạc, tóc ngắn còn ướt, đôi đồng t·ử nhìn chằm chằm cô.
"Ah..."
Thời Tiểu Niệm chấn kinh không nhỏ, lập tức bật người ngồi dậy, không đến một giây, lại mệt mỏi mà nhoài ra g·i·ư·ờ·n·g, thở gấp nói, "Anh, anh làm cái gì?"
"Ngủ."
Hắn nói, giọng điệu lãnh đạm.
"Nhưng đây g·i·ư·ờ·n·g là tôi ngủ..."
"Đây là nhà tôi, tại sao tôi không thể ngủ?" Cung Âu nhíu mày.
"Tôi đi."
Thời Tiểu Niệm cố hết sức ngồi dậy chuẩn bị xuống g·i·ư·ờ·n·g, hai chân bỗng dưng bất động, người đàn ông dùng chân nặng trịch đè lên người cô, Thời Tiểu Niệm dùng sức kháng cự mà nhìn về phía hắn, "Anh định làm gì?"
"Ngủ, ngủ với người phụ nữ của tôi, có vấn đề sao?"
Cung Âu trực tiếp coi cô thành vật sở hữu của hắn, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm cô, dưới ánh sáng lờ mờ giống như con báo đang chăm chú nhìn con mồi của mình.
"Bỏ chân ra, tôi muốn xuống."
"Cô muốn đi sao? Tốt." Cung Âu ngoài dự đoán mà hào phóng đáp ứng, dịch chân ra.
Thời Tiểu Niệm đang định xuống g·i·ư·ờ·n·g, chợt nghe thấy thanh âm lười biếng của Cung Âu truyền đến, "Rời khỏi tôi, một tuần sau tìm được chứng cứ tôi sẽ buông tha cho."
"Hèn hạ." Thời Tiểu Niệm ph·ẫ·n nộ quay đầu lại nhìn hắn, "Anh muốn lật lọng."
"Quyền quyết định trong tay cô, không liên quan đến tôi."
Cung Âu ngồi tựa ở đầu g·i·ư·ờ·n·g, con mắt màu đen thờ ơ quét qua cô.
Lại vui buồn bất chợt, cố gắng che giấu tính cách thật của hắn, rất biết cách tính toán mọi việc. Cô sao có thể đi?
Một phần là đã không còn trong trắng, một phần là có thể sẽ đạt được tự do...
Thời Tiểu Niệm rũ mắt, cuối cùng trầm mặc một lần nữa nằm xuống, vừa nằm xuống, cô đã bị Cung Âu một bước ôm vào trong n·g·ự·c, trên người hắn có hương sữa tắm nam, mùi thơm ngát đ·ậ·p vào mặt, thêm hơi thở của hắn vây quanh khiến cô khó thở...
g·i·ư·ờ·n·g xa lạ.
Một cái ôm xa lạ.
Thời Tiểu Niệm không còn sức giãy dụa, chỉ có thể khó chịu bị hắn ôm chặt, Cung Âu đưa khuôn mặt tuấn tú tới gần cô, ở trên mặt cô dùng sức mà hô hấp...
Thời gian dần qua, hơi thở của hắn thay đổi.
Môi mỏng của hắn ở trên chiếc cổ mảnh khảnh của cô làm loạn, hôn từng chỗ, hơi thở càng ngày càng nặng, đúng là ăn tủy trong xương mới biết l·i·ế·m cũng ngon.
Hôn môi không hề thỏa mãn hắn, hắn một tay nắm chặt vòng eo gầy yểu của cô, một tay nâng cô lên, ép cô phải nhìn trước mặt hắn, sau đó mới không do dự mà ngăn chặn môi của cô.
Cuồng vọng t·ấ·n c·ô·ng.
Môi của cô lập tức đều là hương vị của hắn, như trong nháy mắt cô không còn là chính mình.
Cô bị ép buộc nên chỉ có thể chấp nh·ậ·n.
Cung Âu không cam lòng, dùng kỹ xảo quấn lấy lưỡi cô, khơi dậy c·ơ t·h·ể cô, ý đồ khiến cô phản ứng, Thời Tiểu Niệm bị hôn đến mặt p·h·át r·u·n từng đợt, khó có thể kìm nén uất ức, lại không chịu khuất phục, bực bội mở miệng, "Anh có rất nhiều phụ nữ?"
Hắn có thể tìm người khác, đương nhiên trên đời này không thiếu phụ nữ tốt hơn cô, mà thân thể hiện tại của cô rất yếu ớt....
"Cho nên tôi muốn ngủ với ai thì cứ đi ngủ với người đó." Cung Âu thản nhiên như đang nói một chuyện bình thường, không có ý định cùng cô nói tiếp, lại chuẩn x·á·c áp lên môi cô, hương vị ngọt ngào.
Gian phòng ấm nóng, ái m·ụ·c lần nữa tăng cao.
Thời Tiểu Niệm đối với sự liều lĩnh của hắn thì im lặng.
Cô cam chịu, được rồi, cô tranh giành không lại hắn, cũng không ch·ố·n·g cự được, mặc kệ, bị xâm phạm thì đã bị xâm phạm, ngày mai, mặc kệ thân thể khôi phục không tốt, cô cũng muốn đi.
Rất kỳ quái, ngoài việc hôn nồng nhiệt và vuốt ve, Cung Âu không hề có thêm động tác nào khác.
Cô không hiểu hắn đến tột cùng là đang nghĩ gì, giật giật thân thể, muốn không dấu vết mà cách xa hắn một chút, lại bị hắn ôm lại càng chặt hơn.
"Nếu cô còn muốn giãy dụa, tôi đảm bảo đêm nay cô ngủ không được." Hắn dán môi vào tai cô hung dữ nói, há mồm cắn vành tai cô, cắn giống như trừng phạt.
Một dòng điện theo lỗ tai đi vào người cô, Thời Tiểu Niệm rụt vai, thức thời mà không động đậy, im lặng để hắn muốn làm gì thì làm. Không biết qua bao lâu, Thời Tiểu Niệm trong lúc hắn hôn không ngớt, dần dần m·ấ·t đi ý thức, ngủ thiếp đi.
...
Hôm sau.
Thời Tiểu Niệm tỉnh dậy thì ngoài cửa sổ đã sáng rõ, bên g·i·ư·ờ·n·g không có bóng dáng Cung Âu, chỉ còn lại hơi ấm của hắn vẫn còn lưu lại.
Cô nhẹ nhàng thở ra, sau đó dùng hết sức từ trên g·i·ư·ờ·n·g xuống.
Hôm nay cô nhất định phải đi.
Ở lại đây không biết Cung Âu sẽ làm gì cô.
Rửa mặt xong, Thời Tiểu Niệm đi thang máy xuống dưới lầu, không thấy Cung Âu, chỉ thấy Phong Đức đang dặn dò nhóm người hầu làm việc.
"Phong quản gia."
Thời Tiểu Niệm hướng hắn đi tới, lễ phép cúi đầu.
"Thời tiểu thư." Phong Đức mỉm cười nhìn cô, nếp nhăn nơi khóe mắt lộ rõ, "Ừm, so với lúc Cung thiếu gia ôm về, sức khỏe tốt hơn nhiều."
Trên mặt cô không còn tái nhợt như trước, đã có lại thần sắc.
"Ôm về?"
Thời Tiểu Niệm ngạc nhiên.
"Là thiếu gia p·h·át hiện cô té xỉu, không gọi ai mà tự mình đem cô từ rừng rậm ôm về."
Phong Đức vừa cười vừa nói, "Đây là lần đầu tiên tôi thấy thiếu gia để bụng người khác như vậy."
Để bụng.
Cung Âu còn có thể để bụng người khác, chắc mấy người phụ nữ không chịu n·ổi a.
Người đàn ông này thật sự là sáng nắng chiều mưa, cảm xúc đảo lộn, rõ ràng là muốn cô c·h·ế·t, cuối cùng lại cứu cô... Tại sao?
Thời Tiểu Niệm không tiếp tục đề tài này, chỉ nói, "Cung Âu hứa cho tôi một tuần để tìm chứng cứ, tôi sẽ đi."
Cô chỉ đến cáo biệt.
"Tốt, Thời tiểu thư, chúng tôi sẽ phái người âm thầm theo dõi nhất cử nhất động của cô, ngàn vạn lần không nên cầu cứu ai, vô dụng thôi, còn có thể khiến thiếu gia tức giận."
Phong Đức khuyên cô, trên mặt có chút lo lắng, sợ cô lại một lần nữa chọc giận thiếu gia.
Lần đầu tiên sống sót trở về.
Lần thứ hai thì sao?
Không ai đoán được thiếu gia sẽ làm gì.
Thời Tiểu Niệm hiểu ý của hắn, liền gật đầu, "Tôi biết rồi, cảm ơn, tôi đi đây."
Nói xong, Thời Tiểu Niệm đi về phía cửa chính, hai tay trống trơn. Cô bị trói đến đây, trên người ngay cả điện thoại cũng không mang, cũng không có gì cần mang theo.
"Thời tiểu thư, xin chờ một chút, có thể giúp tôi một chút không?"
Phong Đức bỗng nhiên gọi cô lại.
Thời Tiểu Niệm nghi hoặc xoay người, Phong Đức trưng ra vẻ mặt thỉnh cầu nhìn cô, đưa cô xuống lầu, đến phòng bếp. Còn chưa đến gần đã nghe thấy tiếng rống giận dữ của Cung Âu truyền ra, "Các ngươi không có đầu óc à? Bảo các ngươi làm kem thôi, khó vậy sao?"
"Các ngươi không thấy mình giống c·ẩ·u sao? Người ta không cần kiểm tra cũng làm ngon hơn các ngươi gấp trăm lần!"
"Phong Đức thật sự là già rồi, sao lại mời đám p·h·ế nhân này! Cút cho tôi!"
Thời Tiểu Niệm đến cửa phòng bếp, trên bàn ăn đặt một loạt kem đủ màu, đám đầu bếp đứng thành một hàng, mỗi người cúi đầu, mỗi lần chủ nhân tức giận bọn họ đều sợ đến mức r·u·n rẩy.
Cung Âu đứng đối diện, âu phục thẳng thớm, ăn mặc chỉnh tề, động tác lại vô lý đến cực điểm, một tay cầm thìa ném vào mặt đầu bếp, sắc mặt vô cùng khó coi.
Tính cách của hắn thật là quá x·ấ·u, rất dễ n·ổi giận. Thời Tiểu Niệm chau mày.
Kem?
Thời Tiểu Niệm nhìn về phía Phong Đức, Phong Đức có chút bất đắc dĩ nhìn cô, nếp nhăn trên mặt lộ ra rất sâu, cầu khẩn, hai tay hướng cô chắp trước n·g·ự·c, động tác này như cầu xin cô giúp đỡ...
Không phải Cung Âu quá khó ăn, Phong Đức cũng sẽ không đến cầu cô.
Được rồi.
Thời Tiểu Niệm không có cách nào cự tuyệt Phong Đức, đành phải nhếch miệng, bước chân đi vào.
Thấy cô, vẻ mặt đang tức giận của Cung Âu có một tia không muốn, gằn giọng, "Cô còn sức xuống g·i·ư·ờ·n·g sao?"
Tên này... Miệng thật đ·ộ·c.
Hắn bị rối loạn nhân cách cố chấp, được rồi, cô nhịn hắn.
Thời Tiểu Niệm làm bộ không nghe thấy, bình tĩnh hỏi, "Có muốn tôi làm một ít kem cho anh không?"
"Không muốn, đều khó ăn hết!" Cung Âu hừ lạnh một tiếng.
"Thật sự không muốn?" Rõ ràng vừa nãy còn nói cô làm tốt.
"Không muốn!"
"Thật sự không muốn?"
"Còn chưa cút? Nhìn cô thật phiền!" Không được ăn món mình muốn, Cung Âu cả người đều thực cáu bẳn, nhìn cũng không nhìn cô.
"Tôi đi đây..." Thời Tiểu Niệm đành phải quay người.
"Cút trở về làm cho tôi!"
Thời Tiểu Niệm quay người lại, nhìn về phía Cung Âu, trong lòng thoáng qua một cảm giác... cạn lời.
Người đàn ông này thật là...có một không hai.
Để Phong Đức cùng những đầu bếp vô tội không bị mắng oan, Thời Tiểu Niệm cố gắng khôi phục thân thể, liên tục làm 20 thùng kem lớn.
Đặt một thùng kem cuối cùng lên bàn cơm, Thời Tiểu Niệm mệt mỏi thở hồng hộc, ngay cả bước đi cũng khó khăn.
Mà Cung Âu thong thả ngồi ở chỗ đó ăn kem, vừa ăn vừa gọi điện thoại, có vẻ như đang phân phó công việc. Không có nửa phần vẻ tức giận vừa nãy.
Thời Tiểu Niệm lần nữa khâm phục người đàn ông này, lật mặt còn nhanh hơn lật sách.
Vừa nãy còn nói không t·h·í·c·h đồ ngọt, giờ lại ăn nhiều như vậy. Có ngày cũng sẽ biến thành h·e·o...
Cô lắc đầu, xoa xoa mồ hôi trên mặt, quay người rời đi, còn chưa đi tới cửa đã nghe thấy thanh âm không vui của Cung Âu truyền đến, "Đi đâu?"
"Tôi ra ngoài tìm chứng cứ chứng minh sự trong sạch của mình."
Thời Tiểu Niệm quay đầu lại, vẻ mặt thành thật nói.
"Tôi muốn ăn kem, sao cô dám đi?" Cung Âu nuốt một ngụm kem lớn hỏi, khẩu khí hùng hổ, khẳng định đó là nhiệm vụ của cô.
Thời Tiểu Niệm đặc biệt muốn được giải đáp mà bình tĩnh hỏi lại hắn một câu: liên quan gì đến tôi?
"Đợi tôi ăn xong, tôi cho cô đi."
Để có thể rời đi, Thời Tiểu Niệm cơ hồ như nhẫn nhịn, cô nhìn trên bàn, hết thảy là bao nhiêu thùng, ít nhất cũng phải ăn hai tháng. Đến lúc đó chẳng phải cô không còn liên quan gì đến hắn sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận