Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm

Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm - Chương 73: Cung Âu là tác hôn cuồng ma (length: 10219)

Thời Tiểu Niệm kinh ngạc nhìn khuôn mặt gần sát ngay trước mắt.
Cung Âu cúi đầu như một con dã thú điên cuồng hôn cô, như có luồng điện đánh vào người, khiến cô không ngừng run rẩy.
Kỹ thuật của hắn trong chuyện này rất cao, cô hoàn toàn không ứng phó được.
Cung Âu bỗng nắm chặt tay cô, mười ngón tay đan vào nhau, kéo đôi ngón tay mảnh khảnh của cô đến trước mặt mình, hắn trầm mặc nhìn kỹ các ngón tay, nhìn rất lâu.
"…"
Thời Tiểu Niệm nằm đó, tóc dài xõa ra, không hiểu hắn muốn làm gì.
Sau một hồi im lặng.
Cung Âu đột nhiên hôn lên ngón tay cô, hôn triền miên, Thời Tiểu Niệm không nhịn được co rụt người lại, một giây sau, cô phát hiện ngón tay áp út của mình có thêm thứ gì đó, một chiếc nhẫn kim cương.
Cung Âu nghiêng mặt sang bên, hàm răng trắng cắn chiếc nhẫn, chậm rãi đeo vào ngón tay cô, từ đầu ngón tay chậm rãi đẩy chiếc nhẫn vào.
Động tác này bị hắn thực hiện một cách chậm rãi, đầy ám muội. Thời Tiểu Niệm xưa nay chưa từng thấy ai đeo nhẫn như vậy, cô ngây ngốc nhìn mặt hắn, khuôn mặt anh tuấn, gợi cảm, như có dòng nước len lỏi vào tim, thân thể không tự chủ run rẩy không ngừng.
"Em thử tháo ra một lần nữa xem, tôi liền đóng nó lên ngón tay em, nghe rõ chưa?"
Đôi mắt Cung Âu u ám nhìn cô, gằn từng tiếng một cách bá đạo, "Đây là cách của Cung Âu tôi, sau này tôi nói một, em không được phép nói hai."
Nhiệt độ trong phòng không ngừng tăng lên, nóng rực.
Sau một hồi ân ái kịch liệt, Cung Âu ôm cô ngủ say, Thời Tiểu Niệm nằm trong lồng ngực hắn nhưng không có chút buồn ngủ.
Gối lên cánh tay hắn, Thời Tiểu Niệm dựng thẳng tay, nhìn chiếc nhẫn trên ngón áp út, viên kim cương được chế tác tỉ mỉ, dùng những từ như tinh xảo, hoa lệ, tao nhã cũng không đủ để miêu tả cái đẹp của nó, phải nói con mắt của Cung Âu rất tốt.
Cô mang nó không thoải mái chút nào.
Rõ ràng chỉ là một viên kim cương nhỏ, tại sao cô lại cảm thấy nặng nề như vậy, trên ngón áp út cứ như có ngọn núi đè nặng.
Khiến cô không thở nổi.
Thời Tiểu Niệm nhìn người đàn ông nằm bên cạnh, hắn đang ngủ say, gương mặt anh tuấn bất phàm, môi mỏng khẽ nhếch, dù ngủ thì trên mặt hắn vẫn lộ ra vẻ ngông cuồng, tự đại, cao cao tại thượng.
Hắn là Cung Âu, muốn loại phụ nữ nào mà không có, sao cứ một mực coi trọng cô? Cô không có tình cảm cho hắn.
"…"
Thời Tiểu Niệm đưa tay muốn lấy chiếc nhẫn ở ngón áp út xuống, đột nhiên nhớ đến câu nói bá đạo của Cung Âu, “Em thử tháo ra một lần nữa xem, tôi liền đóng nó lên ngón tay của em.” Thôi vậy, động tác của cô không khỏi dừng lại.
Cô rốt cuộc nên làm thế nào đây.
Tình cảnh này, cô làm sao trốn thoát được?
Thời Tiểu Niệm phiền não không nguôi, rón rén đẩy tay chân đang ôm của Cung Âu ra, từ trên giường đi xuống, đẩy cửa đi ra ban công.
Một cơn gió mát thổi tới, luồn vào cổ cô.
Thời Tiểu Niệm lập tức ôm chặt chiếc áo tắm của khách sạn đang mặc, đi ra ban công nhìn màn đêm đen tối, dưới bầu trời đêm yên tĩnh, chỉ có ánh sao lấp lánh điểm xuyết trên bầu trời.
Một mình cô đứng đó, đầu bị gió thổi khi thì tỉnh táo, khi thì hồ đồ.
Cô cúi đầu nhìn chiếc nhẫn trên tay, trái tim ngày càng buồn bực.
Hít một hơi thật dài, Thời Tiểu Niệm không chịu được cảm giác lạnh lẽo bên ngoài, đang định đi vào, tầm mắt tùy ý nhìn xuống sân phía dưới, vừa liếc qua một cái.
Chỉ thấy một chiếc Porsche màu trắng đỗ phía dưới, màu của chiếc xe như nổi bật giữa màn đêm, rất rõ ràng.
Porsche. Chiếc xe này hình như lần trước cô thấy Mộ Thiên Sơ lái, hai tay cô đặt lên ban công, nghi hoặc nhìn xuống, nhìn biển số xe, khoảng cách hơi xa, cô chỉ mơ hồ thấy hai con số tựa như biển số xe của Mộ Thiên Sơ.
Xe của Mộ Thiên Sơ sao lại đỗ ở đây? Là do Thời Dịch cũng ở đây sao? Không đúng, ban ngày Thời Dịch đã đi rồi, nếu đi cùng thì không cần thiết phải đi hai xe.
Thời Tiểu Niệm lập tức nhớ đến chỗ tường đổ ban ngày, mấy bình sơn xịt để trong bụi cỏ, một ý nghĩ hoang đường len lỏi vào đầu cô, cô không suy nghĩ nhiều liền chạy vào, chạy ra khỏi phòng khách sạn.
Không vào thang máy, Thời Tiểu Niệm mặc áo tắm, đi dép lê một mạch chạy ra khỏi khách sạn, hướng đến sân trước chạy tới.
Trong sân, một chiếc xe cũng không có.
Yên tĩnh không một tiếng động.
"…"
Thời Tiểu Niệm đứng đó, nhìn quanh bốn phía, đâu còn bóng dáng chiếc Porsche nào, không có gì.
Là cô nhìn nhầm rồi sao, mắt cô nhìn nhầm một chiếc xe lớn như vậy ư?
Là Mộ Thiên Sơ à? Mấy bình sơn xịt ở bức tường đổ là thế nào?
Tiếng bước chân trầm thấp vang lên sau lưng cô.
Trong lòng Thời Tiểu Niệm mạnh mẽ run lên, thân thể cứng đờ chậm rãi xoay người lại, Cung Âu đứng cách đó không xa, mặc áo tắm trắng, mái tóc ngắn bị gió đêm thổi nhẹ nhàng bay, đôi mắt đen nhìn thẳng về phía cô, mặt không chút cảm xúc, "Em ở đây làm gì?"
Không phải Mộ Thiên Sơ.
Thời Tiểu Niệm run lên, lập tức cảm thấy mình thật buồn cười, cô cho là gì? Cô nên hiểu Mộ Thiên Sơ sẽ không rảnh mua bình sơn xịt cho cô, cũng không rảnh nửa đêm không ngủ theo dõi cô. Thời Tiểu Niệm, mày phải có tiền đồ chút chứ, đầu đang nghĩ cái gì vậy?
Giờ này, Mộ Thiên Sơ hẳn là đang cùng Thời Dịch ôm nhau ngủ ngon giấc, làm sao xuất hiện ở đây.
"Tùy tiện đi dạo một chút."
Thời Tiểu Niệm che kín áo tắm trên người, miễn cưỡng cười, hướng Cung Âu đi tới.
"Tôi còn tưởng em định chạy trốn đấy." Cung Âu đứng đó, lạnh giọng nói.
"Làm sao có thể, trong tay anh, tôi chạy thoát sao?"
"May mà, em còn có chút tự biết mình." Cung Âu thỏa mãn với lời cô, liếc nhìn ngón tay đeo nhẫn của cô một cái, thấy nhẫn vẫn còn, hắn càng thêm thỏa mãn, đưa tay ôm cô vào lòng, bàn tay lớn qua lớp áo tắm xoa cánh tay cô, "Lạnh hết cả rồi, nửa đêm còn chạy đi."
"Cũng không sao."
Thời Tiểu Niệm nhẹ giọng nói, đi được mấy bước, cô quay đầu lại nhìn khoảng sân trống không.
Cô thật sự nhìn nhầm chiếc Porsche đó sao? Tại sao rõ ràng đã từ bỏ, cô vẫn không tự chủ được nhớ đến Mộ Thiên Sơ.
"Nhìn gì vậy?"
Cung Âu theo ánh mắt cô nhìn theo, ngoài sân trước khách sạn ra thì không còn gì.
"Không có gì." Thời Tiểu Niệm lắc đầu, không biết có phải do gió đêm quá lạnh, hơi lạnh xộc thẳng vào đại não cô, "Cung Âu, đối với một người có chấp niệm, có phải rất khó từ bỏ, dù biết rõ đối phương là người không nên chấp nhất, vẫn không nhịn được mà nhớ đến."
Tại sao cô đã buông tay, vậy mà còn suy nghĩ lung tung đến Mộ Thiên Sơ?
"Sao đột nhiên hỏi vậy?"
"Tôi…"
"Muốn xem chấp niệm của tôi với em sâu đến mức nào?" Cung Âu cười lạnh, cho rằng cô hỏi vì hắn, thẳng thắn nói, "Với Cung Âu tôi, hoặc là chưa từng chấp nhất, hoặc là, sẽ chấp nhất cả đời."
Thái độ cuồng nhiệt như vậy.
Cả đời, hắn có thể dễ dàng thốt ra như vậy.
Nhưng hắn là người hoang tưởng, chuyện gì đã nhận định thì khó thay đổi, có thể không giống cô.
Cô chỉ là người bình thường, thời trẻ từng thích một chàng trai, sau đó chàng trai kết hôn sinh con, cô dâu không phải cô, cô cũng đã từ bỏ mối tình đó, kết cục chẳng phải cô cũng đã quên hết, tự lo cho cuộc sống của mình sau này.
Sao ở một thị trấn xa xôi nhỏ bé này, cô vẫn nghĩ đến Mộ Thiên Sơ.
Cô nghe được trong lòng có một giọng nói, “Thời Tiểu Niệm, có lẽ mày vẫn chưa buông được thôi.” Ngày mai.
Thời Tiểu Niệm cùng Cung Âu rời khỏi thị trấn nhỏ, trở lại trung tâm thành phố.
Thời Tiểu Niệm vừa vội vã thay đồ đã bị Cung Âu kéo đi đến tổng bộ công ty N.E, Cung Âu muốn 24/24 ở cùng cô, cô cũng chỉ có thể trở thành cái đuôi nhỏ của hắn.
Văn phòng tổng giám đốc của tổng bộ N.E lớn đến mức chiếm cả một tầng.
Cung Âu ngồi vào bàn làm việc bắt đầu xử lý công việc, hắn đã lãng phí một ngày theo Thời Tiểu Niệm giải sầu, công sự chồng chất không ít.
"Cốc cốc."
Tiếng gõ cửa vang lên, mấy thư ký ôm chồng văn kiện đi tới, đứng trước bàn làm việc của Cung Âu tự thuật báo cáo.
Thời Tiểu Niệm không có tâm tình nghe bọn họ nói, đưa tay kéo rèm cửa sổ sát, đứng trước cửa sổ phơi nắng, khẽ nghiêng đầu, trong mắt có một tia suy nghĩ.
Không hiểu tại sao, hôm qua ở thị trấn nhỏ, cô luôn cảm thấy có gì đó không đúng. Mấy bình sơn xịt ở bức tường đổ; Gặp Đường Nghệ trong khách sạn; Thời Dịch rời khỏi khách sạn; Chiếc Porsche màu trắng vào buổi tối.
Thời Tiểu Niệm cắn môi, rơi vào suy tư, luôn cảm thấy trong đó có gì đó liên quan, cô nhất thời không biết là gì.
Loại nghi vấn này quấn quanh người khiến cô rất không thoải mái, như bị cái gì đó trói buộc thân thể, nhưng không biết làm thế nào mở ra.
"Tiểu Niệm, lại đây."
Cung Âu đột nhiên gọi tên cô.
"Về vụ thu mua một án, tổng giám đốc..." Thư ký báo cáo được một nửa thì dừng lại, mấy đôi mắt nhìn thẳng về phía Thời Tiểu Niệm.
Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm gạt nghi vấn trong đầu sang một bên, đi đến chỗ hắn, "Sao vậy?"
Cung Âu đang lật một tập văn kiện để ký, đột nhiên hạ bút, gương mặt hoàn mỹ hơi ngẩng lên, tay khẽ kéo cổ áo cô, tàn nhẫn hôn một cái lên môi, đầu lưỡi lướt qua môi cô, sau đó buông ra, "Được rồi, em đi đi."
"…"
Thời Tiểu Niệm im lặng đứng đó, tức xám mặt lại, đưa tay sờ môi mình.
Gọi cô đến, chỉ để hôn một cái? "…"
Các thư ký đều trợn mắt, kinh hãi nhìn môi Thời Tiểu Niệm bị hôn đến đỏ sẫm, thì ra tổng giám đốc là người đói khát không nhịn được nha.
"Nhìn gì, tiếp tục."
Cung Âu lạnh lùng quét mắt nhìn mấy thư ký, ra lệnh cho bọn họ tiếp tục báo cáo.
Thư ký vội vàng khôi phục thái độ chuyên nghiệp, tiếp tục báo cáo, "Tổng giám đốc, đây còn một xấp văn kiện cần chữ ký của ngài."
"Ừm."
Bạn cần đăng nhập để bình luận