Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm

Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm - Chương 129: Có phải là quan hệ cha con (length: 9038)

"Tốt, hóa ra vẫn bị ngươi chê cười, ngươi đừng chạy, ta muốn đánh ngươi."
"Thiên Sơ, Thiên Sơ, mau đến xem cái chuồng chó này, ngươi có ấn tượng không?"
"Không có."
"Ban đầu ta lừa ngươi là chơi trò chơi, cho ngươi chui ra chui vào cái chuồng chó này mấy lần đấy."
"Thời Tiểu Niệm, ngươi đúng là hết thuốc chữa rồi, ngươi nói mau, năm đó thừa dịp ta mất trí nhớ, ngươi đã lừa ta bao nhiêu chuyện?"
"Một, hai, ba, tám, chín, mười, ai nha, đếm không hết rồi."
"Ngươi đúng là muốn ăn đòn, còn chạy, ngươi đứng lại."
Hai người ở công viên trò chơi náo loạn tưng bừng, như hai đứa thiếu niên trở về lúc trước, chơi đến quên hết mọi buồn phiền.
Một bên khác, bệnh viện tổng hợp, bệnh viện đa khoa.
Cung Âu đứng ở hành lang bệnh viện, hai tay đút trong túi quần, hai mắt nham hiểm nhìn ra ngoài cửa sổ.
Vệ sĩ ôm đứa bé đứng ở một bên, mất mẹ đứa bé giật mình khóc lên, khóc đến khàn cả giọng.
Cung Âu nhìn đứa bé, trong mắt lộ ra vẻ thiếu kiên nhẫn.
Cung Âu đi tới trước mặt đứa bé, đôi mắt đen chăm chú nhìn chằm chằm đứa bé, muốn nhìn ra một chút dấu hiệu nào thuộc về mình.
Đứa bé bị hắn dọa, nhỏ giọng nức nở, không dám khóc lớn tiếng.
Cung Âu trừng mắt nó, trừng hồi lâu, tiện tay đã túm lấy một vệ sĩ, lạnh giọng hỏi, "Nó và ta có giống không?"
"Ách..."
Giám định quan hệ còn chưa có, vệ sĩ nào dám trả lời.
"Cút ngay."
Cung Âu bực dọc đẩy vệ sĩ ra, cúi người trừng mắt đứa bé này, càng trừng càng bực, hắn không tìm được một lý do gì khiến hắn thấy thuận mắt ở đứa nhỏ này.
"Đưa đi."
Cung Âu lạnh giọng ra lệnh.
"Vâng, Cung tiên sinh."
Vệ sĩ ôm hài tử đi xuống, không bị Cung Âu trừng mắt, đứa bé lại khóc lớn lên.
Cung Âu nghe thấy mà khó chịu, một quyền tàn nhẫn đấm mạnh vào tường lạnh lẽo.
Chẳng lẽ hắn đúng như lời Thời Tiểu Niệm nói, khó chịu như vậy, tại sao hắn đối với con mình cũng không tìm được một chút gì gọi là vừa mắt?
Tại sao đứa con đầu lòng của hắn không phải do Thời Tiểu Niệm sinh?
"Thiếu gia, có muốn tôi đi điều tra lại chuyện ba năm trước không?"
Phong Đức đi tới bên cạnh hắn hỏi.
Theo quy tắc, chuyến tàu ba năm trước có biến cố mới, cần phải điều tra lại rõ ràng.
"Không cần."
Cung Âu đưa ra một câu trả lời ngoài dự đoán.
"Không cần?" Phong Đức ngạc nhiên, "Thiếu gia, tôi có thể hỏi tại sao không?"
Đây không phải là tác phong của thiếu gia.
Cung Âu lạnh lùng liếc hắn một cái, thân thể dựa vào tường, con ngươi đen lạnh lẽo, rất lâu sau, đôi môi mỏng của hắn mới hé mở, "Ta tin tưởng Thời Tiểu Niệm."
"Cái gì?"
"Những gì nàng để ta nghe đều là thật, không dễ nghe." Cung Âu lạnh lùng nói, lời vừa thốt ra lại có vẻ mang theo một chút thấp kém cùng bất đắc dĩ.
Thời Tiểu Niệm để hắn nghe đều là thật, không dễ nghe.
Nhưng không dễ nghe thì nhất định là sự thật.
Điểm này không cần phải điều tra lại.
Hắn tin tưởng nàng.
Phong Đức có chút khó tin nhìn về phía Cung Âu, một người có tính cách như thiếu gia lại có thể hoàn toàn tin tưởng người khác ư? Chuyện này quả thật là chuyện không tưởng, nhưng nó đang thực sự xảy ra.
Nếu như chuyện này báo cáo về Cung gia, người Cung gia trên dưới sẽ không có ai tin đâu, thiếu gia từ xưa đến nay chỉ tin bản thân mình, lại nói đến chuyện tin người khác.
Phong Đức nghĩ ngợi một chút rồi hỏi: "Thiếu gia, thật sự tin đứa bé đó không phải là con của ngài sao?"
"Ta thấy đứa bé đó không hợp mắt." Cung Âu thẳng thắn dứt khoát, có chút buồn bực ngồi xuống chiếc ghế dài trong hành lang, mười ngón tay đan vào nhau chống đỡ.
"..."
Phong Đức im lặng, thiếu gia ghét người khác rất bình thường, đây là chuyện thường.
Cung Âu bỗng nhiên lại nói, "Nếu là do Thời Tiểu Niệm sinh cho ta thì chắc chắn là vừa mắt."
Có xấu xí thế nào hắn cũng thấy vừa mắt.
Chỉ cần là do Thời Tiểu Niệm sinh.
"..."
Phong Đức đứng yên ở một bên, khẽ thở dài.
Nhìn tình hình này có thể thấy, thiếu gia thật sự không thể thiếu Thời tiểu thư rồi, nhưng Thời tiểu thư lại là người quá nguyên tắc, hai người này biết làm thế nào để giải quyết đây? "Đúng rồi." Cung Âu chợt nhớ ra một chuyện, ngước mắt lên ra lệnh cho Phong Đức, "Ngươi đi nói với đối tượng kết thông gia kia, cô ta tên là..."
"Là tiểu thư Mona, thưa thiếu gia."
Phong Đức nhắc nhở hắn.
Thiếu gia tự mình chọn đối tượng kết thông gia, thậm chí ngay cả tên cũng không nhớ nổi.
"Ừ, nói cho gia tộc cô ta biết, nếu như muốn kết thông gia với Cung gia ta thì phải chuẩn bị tinh thần để làm công cụ thụ thai." Cung Âu nói.
"Cái gì?" Phong Đức kinh hãi, "Gia tộc Mona tiểu thư chỉ sợ sẽ không đồng ý đâu."
Dù có kết thông gia môn đăng hộ đối thì cũng không thể chấp nhận để con gái gả vào Cung gia mà ở góa được.
Việc nhân công thụ thai, thật sự là một chuyện làm mất mặt gia tộc người ta.
"Vậy thì đổi đối tượng kết thông gia, đổi đến khi nào tìm được người đồng ý thì thôi." Cung Âu không chút nghĩ ngợi nói.
Không cần phải nói, điều này chắc chắn cũng là sự nhượng bộ vì Thời tiểu thư mà ra.
Nhưng những lời này nếu truyền về Anh quốc, e rằng sẽ gây ra một làn sóng chấn động lớn.
Phong Đức nhíu mày, khéo léo nhắc nhở hắn, "Thiếu gia, ngài làm vậy có phải là vì Thời tiểu thư mà trả giá quá nhiều không?"
"Sao ngươi nhiều lời vậy." Cung Âu phiền chán trừng mắt nhìn hắn, "Ta muốn thế nào ai quản được?"
Hắn muốn cưng chiều Thời Tiểu Niệm, hắn muốn thỏa hiệp vì nàng, ai có quyền quản? "Thiếu gia, ngài không cần làm như thế, Thời tiểu thư cũng không ở bên cạnh ngài mà." Phong Đức nói đầy thành ý.
Hắn có thể đoán được, nếu những lời thông gia với đối phương bằng cách nhân công thụ thai truyền về Anh quốc, thì thiếu gia sẽ gặp phải phiền phức gấp mấy chục lần bây giờ.
"Sao gần đây ngươi càng nói nhiều vậy?" Cung Âu khó chịu nhìn Phong Đức, "Không muốn làm thì cút đi."
"Làm, việc này tôi sẽ nhanh chóng giải quyết."
Phong Đức không còn cách nào khác đành gật đầu.
Cung Âu rơi vào trầm lặng, mặt không chút cảm xúc, môi mỏng mím lại, đôi mắt đen nhìn thẳng xuống đất, vô định nhìn.
Hắn đương nhiên có thể giam cầm Thời Tiểu Niệm, không cho cô rời đi.
Nhưng thế là chưa đủ.
Còn thiếu rất nhiều.
Hắn muốn nắm lấy một thứ từ cô, hắn muốn tình cảm của cô, hắn muốn cô yêu hắn. Một hồi lâu sau, một bác sĩ đẩy cửa bước ra, thái độ cung kính đến gần Cung Âu, "Cung tiên sinh, kết quả giám định người thân đã có, chúng tôi đã nhanh chóng hoàn thành."
Nghe vậy, ánh mắt Cung Âu lạnh lẽo, không chút chờ mong.
Con của hắn.
Một đứa con không phải của hắn và Thời Tiểu Niệm, sao hắn có thể chờ mong được.
Bác sĩ đưa giấy giám định tới trước mặt Cung Âu, Cung Âu vẫn duy trì tư thế ngồi, không nói không rằng cũng không nhận lấy giấy giám định.
Bác sĩ có chút lúng túng nhìn về phía Phong Đức.
"Cảm ơn bác sĩ."
Phong Đức tiến lên nhận giấy giám định, tay lướt qua các trang, lật đến trang cuối cùng, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Hắn nhìn Cung Âu, chỉ thấy Cung Âu ngồi đó, vẻ mặt không hề biểu cảm, mười ngón tay đan nhau nhưng lại nắm chặt lại, như đang lo lắng.
Thì ra thiếu gia cũng có lúc căng thẳng.
"Bác sĩ, mời ông giải thích đi." Phong Đức nhìn bác sĩ nói.
"À vâng." Bác sĩ gật đầu, nói bằng giọng chuyên môn: "Trong hai mẫu ADN mà các anh đưa đến, chúng tôi so sánh nhiễm sắc thể, chỉ có bốn cặp tương đồng, xét theo góc độ y học, hai mẫu ADN này không thể là quan hệ cha con trực hệ."
Phong Đức nhìn Cung Âu.
Cung Âu vẫn ngồi yên đó, hai mắt nhìn chằm chằm xuống đất.
Hai giây sau, Cung Âu đột nhiên đứng dậy, giơ tay túm cổ áo bác sĩ, đôi mắt đen dữ tợn nhìn chằm chằm vào ông ta: "Ông nói lại lần nữa, có phải quan hệ cha con không?"
"Không phải quan hệ cha con."
Bác sĩ ngạc nhiên sửng sốt, lẽ nào không có khả năng này? Ông ta định nói nếu không thì xét nghiệm lại lần nữa, nhưng ông ta cũng chỉ làm xét nghiệm ADN của những người đó thôi, tỉ lệ sai sót về cơ bản là rất thấp, làm thêm lần nữa thì chắc chắn cũng sẽ cho ra kết quả này thôi.
"Không phải?" Cung Âu lạnh lùng hỏi lại, đôi mắt âm trầm trừng mắt nhìn ông ta.
"Kết quả máy móc là như vậy, tôi chỉ dựa theo đó nói thôi."
Bác sĩ bị hỏi mà sợ đến mức, hai chân run lên như nhũn ra.
Khi bác sĩ mềm nhũn ngồi xuống đất, Cung Âu mới buông ông ta ra.
Gương mặt lạnh băng của hắn bỗng nhiên hiện ra một nụ cười khó hiểu.
Phong Đức không để ý đến vẻ mặt của Cung Âu, chỉ cúi đầu xem xét kỹ báo cáo giám định trên tay, nghiêm túc nói, "Thiếu gia, tôi thấy có vấn đề, nếu không phải quan hệ cha con, vậy ai là người nói dối, là Đường Nghệ, hay Thời tiểu thư cũng biết chuyện này, cùng nhau lừa người?"
Đây là chuyện liên quan đến huyết thống của Cung gia, nhất định phải cẩn thận.
"Ngươi không nghe thấy à, đây không phải là con trai ta."
Bạn cần đăng nhập để bình luận