Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm

Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm - Chương 664: Xem cô thành Tịch Ngọc (length: 9714)

Editor: shinoki Việc hủy bỏ đính ước đã xong, không còn ai ép hắn phải lập công nữa, hắn cũng không cần gượng ép tươi cười, mọi chuyện đều đã kết thúc. Từ giờ trở đi, hắn có thể sống theo ý mình. Thật tốt, chẳng phải sao? Hắn cầm chai rượu lên rót một ly, ngửa đầu uống cạn, sương mù bao quanh lấy hắn, lạnh lẽo lướt qua mắt, hắn khẽ nhếch môi cười, hướng về phía sương mù dày đặc nói, “Có phải ngươi đang giúp ta không?” Hắn vốn đang sống trong địa ngục, nay đột nhiên mọi thứ xoay chuyển, hắn không cần phải gượng ép bản thân nữa.
Trong sương mù dày đặc, không một ai đáp lời hắn, chỉ có một mình hắn lẩm bẩm. Cung Úc lại tự rót cho mình một ly rượu, uống cạn một hơi, trầm giọng nói, “Ngày mai, Cung Âu và Tiểu Niệm sẽ rời đi, nơi này, cũng chỉ còn lại ta và mẹ.” Nhà quá lớn, quá tĩnh lặng, quá cô đơn. Chẳng có gì vui vẻ. Thật là vô vị. Cung Úc cứ thế hết ly này đến ly khác uống cạn, rất nhanh, từng chai rượu đều trống rỗng, tóc hắn bị sương mù làm cho ướt nhẹp.
Sắc trời dần dần tối lại. Thời Tiểu Niệm cuối cùng cũng thu xếp xong hành lý dưới sự quấy rầy của Cung Âu, La Kỳ cũng mang một rương vàng trở về. Hiệu suất làm việc của quản gia nhà họ Cung luôn ở mức đáng kinh ngạc, chỉ nửa ngày Charles đã mua được hẳn một rương vàng. “Đây là của hồi môn cho con mang đi, mẹ đã tính toán cả rồi, tổng cộng 68 người, gồm 15 giáo viên dạy kèm cho cặp song sinh, 6 nhân viên kế toán, cùng với 7 nữ hầu chuyên nghiệp. Còn lại đều là người nhà của bọn họ, để Cung Âu sắp xếp chỗ ở cho bọn họ là được.” Trong phòng sách, La Kỳ đưa cuốn sổ cho Thời Tiểu Niệm, trù tính kế hoạch hồi hương cho cô và Cung Âu một cách chu đáo.
Mang theo tận 68 người? Thời Tiểu Niệm kinh ngạc trước con số này, nhận lấy cuốn sổ nói, “Vất vả cho mẹ phải bận tâm lo lắng, khi nào rảnh con sẽ đưa cặp song sinh qua thăm mẹ.” Lần này La Kỳ đặc biệt hài lòng, cũng không nói muốn giữ cặp song sinh ở lại, mà đồng ý cho bọn họ mang đi. Lời này khiến La Kỳ vô cùng vừa ý, gật đầu, “Vậy thì tốt, đợi khi cặp song sinh lớn hơn một chút thì sẽ đổi giáo viên khác.” “Vâng ạ.” Thời Tiểu Niệm gật đầu, nói, “Mấy ngày nay mẹ đã vất vả ngược xuôi vì bọn con rồi, trời cũng đã muộn, mẹ nên nghỉ ngơi sớm đi ạ!” “Không có gì đâu, bây giờ ngoài lo cho các con ra mẹ còn có việc gì nữa đâu, mẹ rất vui khi được bận rộn.” La Kỳ từ trước bàn đứng lên, “Muộn rồi, con cũng mau về nghỉ sớm đi, ngày mai còn phải lên máy bay.” “Vâng.” Thời Tiểu Niệm gật đầu, xoay người rời đi, cúi đầu liếc nhìn đồng hồ.
Đến giờ làm bữa khuya cho Cung Âu rồi, trước vì bận lo tang lễ của Cung Tước, Cung Âu không được ăn món ngon do cô làm, ăn rất ít, người gầy đi thấy rõ. Nên làm món gì đây? Thêm chút rượu vang đỏ vào có lẽ sẽ giúp ngủ ngon. Thời Tiểu Niệm nghĩ vậy liền đi ra cửa, hướng hầm rượu đi tới, màn đêm sương phủ dày đặc, ánh đèn đường dường như cũng không thể xuyên qua nổi lớp sương mù này. Cô chậm rãi bước về phía trước, bỗng một loạt tiếng bước chân loạng choạng phía trước vang lên, Thời Tiểu Niệm còn đang nghi hoặc thì một bóng người quen thuộc lảo đảo tiến vào trong tầm mắt của cô. “Anh?”
Thời Tiểu Niệm nghi ngờ nhìn về phía trước, chỉ thấy Cung Úc đang vịn tường đi tới, người như bị một trận mưa nhỏ hắt vào, ướt cả, hắn cúi đầu, một tay vịn tường lảo đảo bước đi. Người còn chưa đến gần, mùi cồn gay mũi đã xộc vào. Uống rượu? Thời Tiểu Niệm đi về phía hắn, Cung Úc ngẩng mặt lên nhìn cô, đôi mắt mơ màng, hai má ửng đỏ, chỉ cần nhìn cũng biết là đã say mèm. “Anh, anh không sao chứ?” Sao lại không thấy người hầu đi theo vậy? “Tịch Ngọc?” Ánh mắt Cung Úc đờ đẫn, ngơ ngác nhìn cô, bỗng nhiên nở nụ cười, hàng mi rung rinh, “Anh biết mà, anh biết em vẫn luôn ở bên cạnh anh, con người ta quả nhiên có linh hồn.” Hắn biết, Tịch Ngọc vẫn luôn hận hắn, lại phù hộ cho hắn. Thời Tiểu Niệm giật mình, nói, “Anh, em là Tiểu Niệm.” “Không cho đi, không được đi.” Cung Úc bước tới tóm lấy cổ tay Thời Tiểu Niệm, “Đi theo anh, anh cho em xem mấy thứ này.”
Mùi rượu từ người Cung Úc xộc thẳng vào mũi khiến Thời Tiểu Niệm không chịu được, cô theo bản năng giãy giụa, “Anh, em là Tiểu Niệm, anh đừng như vậy, em không phải Tịch Ngọc.” “Suỵt, không cần nói.” Cung Úc giơ ngón tay lên bảo cô im lặng, siết chặt tay cô đi về phía trước. “Anh say rồi, về nghỉ ngơi đi.” Thời Tiểu Niệm cau mày nói, sức lực cô sao bì được với Cung Úc, vùng vẫy thế nào cũng không thoát ra được. Cung Úc loạng choạng, bước đi không vững, cố sức kéo Thời Tiểu Niệm đi về phía trước, “Nào, em đi theo anh, đi theo anh.” “…” Thời Tiểu Niệm bị cưỡng ép đi về phía trước, một tay từ trong túi lấy điện thoại ra, còn chưa kịp gọi vào số của Cung Âu thì Cung Úc bỗng nhiên lảo đảo, va vào người cô, cô mất thăng bằng, điện thoại từ tay rơi ra. Thời Tiểu Niệm định cúi xuống nhặt thì bị Cung Úc mạnh mẽ kéo đi. Cung Úc mò mẫm trong sương mù đưa cô tới vườn hoa, chỉ về phía trước có chút hưng phấn nói, “Em xem này, anh không có lừa em chứ, nhà anh có một vườn hoa đẹp nhất thế giới.”
“…” Thời Tiểu Niệm nhìn theo tay hắn, chỉ thấy những đóa hoa trong sương mù ẩn ẩn hiện hiện. Cung Úc cũng nhận thấy điều đó, có chút ảo não nói, “Sao lại có sương mù rồi? Lúc không có sương mù nơi này đẹp lắm, có cả một hàng hoa dài dẫn đến tận hồ.” “Em biết mà, anh.” Nơi này cô đã từng đến. “Có phải rất thích hợp để em vẽ tranh không?” Cung Úc hỏi, nhìn cô cười nói, sau đó lại kéo cô đi vào, “Nào, em theo anh vào đây.” “…” Thời Tiểu Niệm hoàn toàn bị Cung Úc nắm chặt tay kéo vào, hắn say khướt nhưng vẫn đầy hứng khởi mà kể cho cô nghe đủ loại hoa cỏ, lải nhải không ngừng. Thời Tiểu Niệm chưa bao giờ thấy Cung Úc như thế này. Hắn luôn miệng gọi Tịch Ngọc, tên của người em trai cô.
“Loại hoa này không có ở Ý đâu, chưa bao giờ thấy nhỉ!?” Cung Úc chỉ vào một cây cỏ rồi nói với Thời Tiểu Niệm. “…” Thời Tiểu Niệm im lặng đứng đó, nhìn hắn không ngừng nói chuyện, hắn vẫn cứ nói, nhanh như thể nếu chậm một chút, cô sẽ biến mất. Rất lâu sau, Cung Úc buông lỏng tay Thời Tiểu Niệm ra, đôi mắt chăm chú nhìn cô, “Mỗi lần anh uống rượu là em đều đến, không biết lần này em có thể ở lại bao lâu, anh nên uống nhiều một chút.” “Anh, anh đừng như vậy nữa, chúng ta về thôi.” Thời Tiểu Niệm nhíu mày nói. “Sao em lại mặc quần?” Cung Úc bỗng nhìn xuống chiếc quần trên người cô, nở nụ cười, “Nào, em vẽ đi.” Cô vẽ cái gì đây? Cung Úc trực tiếp bẻ một cành hoa đưa cho cô, chỉ xuống mặt đất, “Em vẽ đi.” Thời Tiểu Niệm bị hắn đẩy một cái, bất đắc dĩ phải nhận lấy cành hoa, tùy ý vạch vài đường lên đất bùn, Cung Úc rất mãn nguyện, đôi mắt trìu mến nhìn cô, “Em lớn rồi, cuối cùng cũng đã lớn rồi, tốt quá.” Thanh âm của hắn run rẩy kịch liệt hơn, một nỗi chua xót chạy dọc trong cơ thể Thời Tiểu Niệm.
“Anh, thật sự anh rất nhớ cậu ấy sao?” Thời Tiểu Niệm khẽ hỏi, ngước mắt nhìn Cung Úc. “Nhớ?” Cung Úc bắt đầu vén tay áo mình lên, để lộ những vết thương mờ nhạt, “Em nói xem anh có nhớ hay không nhớ?” “…” Thời Tiểu Niệm kinh ngạc nhìn hắn, chết sững người. Trên cánh tay của Cung Úc toàn là vết thương, chồng chất, một đạo lại một đạo, có vết cũ lẫn vết mới. Hắn tự mình làm tổn thương bản thân? Cung Úc và Cung Âu đúng là hai anh em, đều có những hành động như vậy, thật đáng sợ. Cung Úc đứng đó, chăm chú nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm, đột nhiên, hắn chậm rãi tiến về phía sau cô, Thời Tiểu Niệm muốn xoay người lại, thì tay hắn đã đè lên vai cô, giọng nói trầm thấp, “Đừng nhúc nhích, anh nói vài lời.” “…” Thời Tiểu Niệm đứng im tại chỗ, không quay đầu lại.
Sương mù bao phủ cả vườn hoa, Cung Úc đứng sau lưng cô, hai tay đặt trên vai cô, trầm giọng mở miệng, “Xin lỗi.” “…” Thời Tiểu Niệm giật mình, Cung Úc là thật say đến mức coi cô thành Tịch Ngọc. “Anh là đồ cặn bã, rõ ràng em đang chờ anh, anh lại gây ra tai nạn xe cộ.” Cung Úc cất tiếng nói, thanh âm nghẹn ngào, “Xin lỗi, em còn là một cậu bé, anh lại không thể nghĩ đến tương lai của chúng ta, anh cho rằng em suy nghĩ nông cạn.” “…” Thời Tiểu Niệm im lặng lắng nghe. “Anh tự hỏi mình, muốn em lớn đến mức nào anh mới cho rằng em trưởng thành? 16 tuổi? 18 tuổi? Hay là 25 tuổi?” Cung Úc nói, “Thật ra thì anh cũng không chờ được nữa rồi, đã 25 tuổi rồi còn gì! Anh vẫn luôn nghĩ, đợi đến khi em 25 tuổi, nếu em vẫn chưa thay lòng đổi dạ, anh nhất định sẽ đi tìm em.” Nói đến cuối, Cung Úc nghẹn giọng. “…” Thời Tiểu Niệm đứng đó nhắm nghiền hai mắt, em trai cô không chờ nổi đến 25 tuổi.
“Anh nghĩ em 25 tuổi sẽ là một người trưởng thành, em có thể tự chịu trách nhiệm với những hành động của mình, cho dù có ai phản đối đi nữa, anh cũng không cần suy nghĩ mà dẫn em đi.” Cung Úc nói, giọng nói nghẹn đến lợi hại, “Anh thực sự đã nghĩ như vậy, anh muốn đi tìm em, anh không hề bỏ mặc em, anh thật sự không có ý đó.” “…” “Anh biết vì sao đến chết em vẫn giữ tấm ảnh kia trên người không, em muốn nói cho anh biết, em chưa từng thay đổi, tất cả đều là do anh suy nghĩ quá nhiều, là do anh quá nhu nhược.” Cung Úc đứng sau lưng Thời Tiểu Niệm nói, nước mắt đã tràn ra viền mắt, “Xin lỗi, xin lỗi, Tịch Ngọc, xin lỗi, là anh sai, tất cả đều là lỗi của anh.” Nghe đến đó, Thời Tiểu Niệm vô cùng đau lòng, mắt cũng đã ướt nhòe.
“Vì sao không cho anh thêm một chút thời gian nữa, cho dù anh nhu nhược, cho dù anh không dám bước về phía trước, đến khi em 25 tuổi, anh nhất định sẽ đi tìm em mà.” Cung Úc vừa khóc vừa nói, tay đặt trên vai cô run rẩy, “Chỉ còn thiếu có hai năm nữa thôi, anh đã âm thầm nhìn em nhiều năm như vậy rồi, chỉ còn thiếu có hai năm thôi.” Cũng chỉ còn thiếu một chút xíu thời gian nữa, hắn liền có thể thuyết phục bản thân mình đi tìm cậu. Cũng chỉ thiếu có một chút mà thôi. Vì sao ông trời lại không cho hắn cơ hội này. Thời Tiểu Niệm mở mắt ra, đôi mắt đỏ hoe, nói, “Anh à, sinh mệnh vốn là thứ không thể nào hối tiếc được, nếu đã là quá khứ, thì hãy để nó qua đi! Đừng cứ mãi canh cánh trong lòng nữa.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận