Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm

Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm - Chương 104: Nàng quyết định rời xa Cung Âu (length: 8065)

"Lại nói, Cung tiên sinh nhất định là công phu trên giường vừa ý ngươi đi."
"Thiếu đến, chớ nói lung tung, ta cũng nội hàm thật là tốt à."
"Vâng vâng vâng, ngươi ở giữa tốt nhất, trên giường nội hàm đi, ta hiểu."
Một đám nữ nhân tán gẫu đến khí thế ngất trời.
Thời Tiểu Niệm đứng sau cây cột, gương mặt trắng bệch như tờ giấy.
Một giây sau, nàng đẩy cửa ra đi ra cửa hàng châu báu, nhân viên mậu dịch ở sau lưng nàng hô to, đầu nàng cũng không ngoái lại.
Một cơn gió thổi vào mặt.
Thời Tiểu Niệm tóc dài bị thổi làm tung bay đi, có chút tán loạn.
Nàng đi một mình ở trên đường, đụng vào người đi đường cũng không phát hiện, cứ như vậy một mặt thẫn thờ mà đi về phía trước.
Nguyên lai, Cung Âu về Anh quốc là vì chuyện thông gia, chẳng trách ở điện thoại hắn không nói nguyên nhân đi Anh quốc.
Nàng tại sao có thể đã quên Cung Âu đến tột cùng là cái hạng người gì.
Hắn là tổng giám đốc NE nổi danh toàn cầu, là quý tộc Anh quốc, là người đàn ông có tiền nhất toàn bộ thế giới, là chủ nhân đế quốc pháo đài, là người đàn ông nuôi một đống tình nhân.
Hắn cao cao tại thượng, nhất định bất phàm.
Ngày hôm nay, lúc biết Cung Âu có một đứa con, nàng không phải như Mộ Thiên Sơ một dạng nghĩ đến lối thoát của chính mình, mà là cảm thấy trong lòng khó chịu.
Nàng thực sự là quá buồn cười rồi.
Người như Cung Âu có một đứa con có cái gì ly kỳ, hắn có cả một đống cũng không có gì đáng kỳ quái.
Hắn có nhiều phụ nữ như vậy, việc hắn trả giá là hắn có thể có con cháu đầy nhà rồi.
Đây mới thật sự là Cung Âu.
Là nàng quá kỳ quái, nàng đến cùng là không thoải mái cái gì, Thời Tiểu Niệm, ngươi là bị hồ đồ rồi à, không, ngươi là điên rồi.
Nàng ở trong lòng tàn nhẫn mà mắng chính mình, mang theo túi xách dùng sức mà nắm chặt, nắm chắc dây đeo túi xách cũng thay đổi hình dạng.
Tỉnh táo.
Thời Tiểu Niệm, thừa dịp ngươi còn chưa hồ đồ đến triệt để thì tỉnh lại đi.
Nhanh lên một chút nhảy ra ván cờ này, đây mới là điều ngươi vẫn muốn, không phải sao.
Đúng, nàng muốn không phải cái khác, là nhảy ra cục diện hiện tại, trở về cuộc sống thuộc về mình. Kiên định niềm tin, Thời Tiểu Niệm quyết định đón xe đi lại một lần nơi Đường Nghệ ở.
Hiện tại, nàng có khả năng thoát khỏi Cung Âu e sợ chỉ có biện pháp Mộ Thiên Sơ nói tới, đem mẹ con Đường Nghệ kéo vào.
Nhất định phải thực hiện việc này.
Nàng đứng đầu đường nhìn xe cộ lui tới, bên tai bỗng nhiên vang lên thanh âm Cung Âu: "Thời Tiểu Niệm, lễ vật chọn xong chưa?"
Không có.
Thời Tiểu Niệm lặng yên, đưa tay ấn ống nghe.
"Còn chưa chọn xong phải không?" thanh âm của Cung Âu lập tức âm trầm lại, không vui mà gầm nhẹ nàng, "Nàng xảy ra chuyện gì, chọn cái lễ vật chậm mãi không xong, ngươi có còn tâm cho ta chọn không?"
Hắn nhiều phụ nữ như vậy, còn cần quan tâm một phần lễ vật này của nàng sao?
Thời Tiểu Niệm ở trong lòng nghĩ như thế, ngoài miệng nói: "Ta còn đang chọn."
Cung Âu bên kia có chút hơi loạn, xa xa truyền đến thanh âm, hẳn là đang ở trên yến tiệc.
Cùng đối tượng thông gia ở trên yến tiệc sao?
Bận rộn như vậy còn có thời gian rỗi đốc thúc nàng chọn lễ vật.
"Ta mặc kệ, ngươi lập tức đi chọn cho ta, cho ngươi biết ta sớm trở về." Cung Âu quát nàng.
"Sớm?"
Thời Tiểu Niệm sửng sốt một chút.
Sao đột nhiên lại nói sớm?
"Đúng, ta xong việc liền về, ngươi muốn tới nhận điện thoại, mang theo lễ vật của ngươi có nghe hay không?" Cung Âu mệnh lệnh nàng.
Một tuần tách ra quả thực muốn mạng của hắn.
Không vừa lòng chỉ với điện thoại, hắn nhất định phải lập tức trở lại nhìn thấy nàng.
"Nha, nha."
Thời Tiểu Niệm lúng túng trả lời.
Xong việc sẽ trở lại, vậy nàng làm sao kịp bố trí, một khi Cung Âu trở về, nàng càng không có cơ hội đi làm việc rồi.
Thời Tiểu Niệm có chút tâm loạn nghĩ, nàng không có thời gian, vậy thì chỉ có đi dựa vào người kia. "Ngươi có phải còn đang trên đường lang thang không?" Cung Âu hỏi nàng.
"Ừ, ta đang chọn lễ vật."
Thời Tiểu Niệm mất tập trung nói.
"Vậy sao ta không nghe thấy tiếng bước chân của ngươi, hình như vẫn đứng một chỗ." Cung Âu nói.
Hắn còn muốn nghe tiếng bước đi, có cần như vậy không?
Thời Tiểu Niệm bất đắc dĩ đáp một tiếng, không có mục đích lung tung đi về phía trước, từ trong túi lấy điện thoại di động ra.
Tay nàng chỉ vạch một cái, lui trò chuyện ra, điều đến tin nhắn, đem số liên lạc của Mộ Thiên Sơ kéo vào được, sau đó đứng đầu đường từng chữ từng chữ gõ vào.
Nàng nghĩ, Đường Nghệ muốn cầu cũng không được.
Các nàng từng người cầu xin đến đi.
"Đi đến đâu rồi?" Cung Âu ở trong điện thoại hỏi nàng.
Thời Tiểu Niệm ấn ấn ống nghe đang trên lỗ tai, ngẩng đầu liếc mắt một cái, là đại siêu thị nàng và Cung Âu đã từng đến.
"Siêu thị."
Thời Tiểu Niệm thành thật trả lời.
"Ngươi đi siêu thị chọn cho ta lễ vật?" ngữ khí Cung Âu rõ ràng là 'ngươi uống lộn thuốc' "Là lần trước đi siêu thị, bên trong không chỉ có đồ ăn, còn có rất nhiều đồ đặc biệt, ta xem trước một chút."
Thời Tiểu Niệm thuận miệng bịa chuyện, đi vào đẩy một chiếc xe mua sắm giả vờ giả vịt đi tới, cố ý phát ra một chút tiếng vang, trên tay vẫn cầm điện thoại di động.
Nàng đang đợi Mộ Thiên Sơ đáp lại.
Nàng không còn thời gian, chỉ có thể cầu viện Mộ Thiên Sơ, dù cho nàng cũng không muốn.
Thời Tiểu Niệm là một khi đã quyết định thì quyết không dễ dàng thay đổi, nàng nhất định phải rời đi.
Bỏ lỡ cơ hội lần này, nàng không biết lúc nào mới có thể rời khỏi Cung Âu, có thể chờ đến khi Cung Âu kết hôn, con cháu đầy đàn, nàng đều hay là hắn không thấy được ánh sáng. "Trong siêu thị có thể có món đồ gì?" Cung Âu bất mãn nói: "Đi ra ngoài, đi ra ngoài."
Hắn còn lần đầu tiên nghe thấy chọn lễ vật mà lại vào siêu thị chọn, định chọn hai cây cải thảo à.
"Nha, biết rồi."
Thời Tiểu Niệm mất tập trung đáp, đẩy xe mua sắm đi trở về.
"Ngữ khí của ngươi sao lại qua loa như vậy?" Cung Âu không thích cực kỳ, "Nàng có để tâm chọn hay không vậy, ta xem ta không ở bên cạnh, nàng liền vô pháp vô thiên."
Vẫn ồ ồ ồ, ai muốn nghe nàng ồ ồ ồ.
"Ngươi vẫn còn chưa tính là ở bên cạnh ta, tai của ta trong mấy ngày nay cũng chỉ toàn nghe thấy giọng nói của ngươi thôi."
Thời Tiểu Niệm bất đắc dĩ nói, đẩy xe mua sắm mở ra.
Nghe vậy, Cung Âu càng nói: "Ta không chỉ muốn tai của ngươi toàn là ta, ta muốn trong lòng ngươi cũng toàn là ta, vậy mới được."
Thời Tiểu Niệm cắn môi.
Nghe nàng không nói lời nào, Cung Âu có chút buồn bực, "Sao không nói chuyện, nói đi, nói cho ta nghe một chút."
"Ta không biết nói cái gì."
"Tùy tiện, chỉ cần là ta muốn nghe giọng của nàng" Cung Âu nói, giọng điệu độc đoán.
Một câu nói này, cách đại dương truyền tới tai của nàng bá đạo cực kỳ.
Chính là ta muốn nghe giọng của nàng.
Hắn đây coi như lại đang thông báo sao, Cung Âu mỗi lần thông báo đều có thể thông báo đến càn rỡ, khiến người ta không cảm thấy một chút thành ý.
Thời Tiểu Niệm đi ở siêu thị khổng lồ, trầm mặc, khuôn mặt thanh lệ không cảm xúc, không bị làm cho cảm động.
Trong lúc đang thông gia cũng không quên đối với nàng thông báo, người đàn ông này đúng là thật thành thạo điêu luyện.
"Sao không nói chuyện?" Cung Âu không vui nói.
"Không biết nói gì."
Thời Tiểu Niệm rất thành thực.
"Vậy thì nói ngươi nhớ ta, nói một trăm lần." Cung Âu làm chủ, mệnh lệnh nàng nói: "Nhanh lên, nhanh lên, nói ngươi nhớ ta."
"Nhanh lên một chút, không nói thì tự gánh lấy hậu quả." Cung Âu hết sức không vừa lòng với sự im lặng của nàng.
Thật là một người đàn ông cố tình gây sự.
Như vậy thì có chút nào giống một người làm ba ba.
Thời Tiểu Niệm lại đi tiếp, đứng ở vị trí có ánh đèn sáng nhất của siêu thị.
Đây là hướng về nàng đòi hỏi sự nhớ nhung, nam nhân là ba ba của một đứa bé.
Nghĩ đến đây, Thời Tiểu Niệm liền cảm thấy trong cổ họng có cục nghẹn như vậy, không để cho nàng thoải mái.
Nàng cắn vào môi dưới, tàn nhẫn mà cắn vào, để cho mình tỉnh táo một chút, đừng tiếp tục loạn tưởng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận