Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm

Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm - Chương 121: Vậy thì căm ghét triệt để đi (length: 8629)

"Sao bây giờ còn có gì để nói chứ?"
Hắn hỏi, giọng nói rất nặng nề.
Câu này, không thể nghi ngờ là đang hỏi thế nào, bây giờ ngươi có thể yêu ta không.
Câu nói này, thật sự quá thấp kém rồi, thấp kém đến không giống Cung Âu hắn.
Thời Tiểu Niệm kinh ngạc nhìn hắn.
Cung Âu đặt tay sau gáy nàng chậm rãi buông ra, đẩy nàng ra, Thời Tiểu Niệm từng bước từng bước lùi lại, mãi đến khi lùi tới bên tường, không thể lùi được nữa.
Cung Âu ép nàng vào tường, một tay đặt trên vai nàng, một tay đặt trên đỉnh đầu nàng, phía trên tường.
Hắn cúi người sâu nhìn chằm chằm nàng, "Thế nào, nói đi, ngươi còn có lý do gì mà không vừa mắt ta?"
Ngươi còn có lý do gì mà không vừa mắt ta.
Thật là liều lĩnh.
"Có." Thời Tiểu Niệm dựa vào bức tường lạnh lẽo, môi giật giật.
"..." Thân hình Cung Âu lại một lần nữa cứng đờ.
Nàng thật sự biết cách làm tổn thương hắn.
Một đao, lại một đao, rồi một đao nữa.
Đao nào cũng dính đầy máu.
Thời Tiểu Niệm nhìn theo mặt hắn, nhàn nhạt hỏi ngược lại, "Anh đến Anh quốc là vì cái gì, không phải công chuyện, đúng không?"
Đôi mắt Cung Âu lập tức bình tĩnh lại, "Nàng."
Nàng biết rồi. "Anh đi gặp đối tượng thông gia, em nói có đúng không?" Thời Tiểu Niệm hỏi, "Vậy anh, anh muốn em nghĩ là anh độc thân sao?"
Cung Âu đứng trước mặt nàng, con ngươi đen lập tức căng lại, sắc mặt có một chút lúng túng trong chớp mắt.
Hắn sợ nàng nghĩ nhiều nên mới đau lòng.
"Đó là gia tộc sắp xếp, Cung gia từ xưa đã như vậy rồi, việc này không có nghĩa gì cả." Cung Âu trầm giọng nói.
"Em không có ý kiến gì về sắp xếp của gia tộc anh." Thời Tiểu Niệm tiếp lời hắn nói, ánh mắt chăm chú, "Nhưng em có nguyên tắc của mình, một người không độc thân thì em sẽ không nghĩ đến chuyện có yêu hay không."
Trong quan hệ nam nữ, không chỉ có cảm tình, mà còn nên có nguyên tắc, phải không? "Tôi đã nói rồi, ngoài hôn nhân ra, tôi có thể cho em tất cả." Cung Âu trừng mắt nàng, "Người gia tộc sắp xếp chỉ là thiếu phu nhân của Cung gia mà thôi."
Không phải là người trong lòng của hắn.
Sao nàng không hiểu có những việc không phải một mình hắn có thể quyết định được? "Hà tất đem hạnh phúc nói thành lời đường hoàng như vậy." Thời Tiểu Niệm nói.
"Chẳng lẽ em không xem hôn nhân này chỉ là một tờ giấy thôi sao?"
"Tôi tôn trọng hôn nhân."
Thời Tiểu Niệm nói như chặt đinh chém sắt.
"...".
"Tôi ghét nhất những cái gọi là môn đăng hộ đối, lý thuyết tình nhân. Trong mắt tôi, loại lý thuyết này chính là nói bậy, là do đàn ông các anh vì thỏa mãn dục vọng của mình mà nghĩ ra." Thời Tiểu Niệm nghiêm túc nói.
"..."
"Em không biết anh có hiểu không, nhưng đây chính là nguyên tắc của em." Nàng nói.
Nàng nói, đây chính là nguyên tắc của nàng.
Cái gọi là nguyên tắc, chính là không thể phá vỡ.
Sắc mặt Cung Âu khó coi tới cực điểm, một đôi con ngươi đen chăm chú nhìn chằm chằm nàng, "Cái nguyên tắc chết tiệt mà cô kiên trì là cái gì chứ?"
Hắn gặp phụ nữ không ít.
Ai lại giống như nàng, kiên trì loại nguyên tắc vô dụng này chứ.
Thời Tiểu Niệm đang muốn phản bác, ánh mắt rơi vào ngực hắn, hắn mặc áo choàng tắm, cổ áo mở rộng, lộ ra lồng ngực rắn chắc, bên trên có những vết trầy xước lớn nhỏ.
Vẫn chưa xử lý vết thương.
Đều là do lúc leo núi ở công viên để lại.
Trước đây, hắn không hề nghĩ đến việc xử lý vết thương của mình, nhưng lại gội đầu cho nàng, cho nàng ăn cơm… Nhìn thấy những điều này, giọng điệu Thời Tiểu Niệm không khỏi mềm xuống, "Cung Âu, tôi biết bây giờ anh đối xử rất tốt với tôi, tôi rất cảm kích."
"Cảm kích?"
Cung Âu u ám nhìn nàng.
Ai muốn thứ cảm kích quái đản này chứ.
"..." Thời Tiểu Niệm mím môi, dừng một chút rồi nói, "Nhưng tôi thật sự không thể chấp nhận làm tình nhân của anh, xin anh hiểu cho, tôi cũng sẽ không yêu một người không độc thân."
"..."
"Cung Âu." Thời Tiểu Niệm ngước mắt nhìn hắn, mang theo một tia không thể hy vọng nói, "Nếu như anh thật sự có một chút cảm tình nào đó với tôi, xin anh hãy thả tôi đi."
Lời của nàng còn chưa dứt, Cung Âu đã cúi đầu hôn nàng.
Hắn ép nàng vào tường, hôn mạnh mẽ, điên cuồng.
Sao không thể cùng nàng nói chuyện tử tế một lần chứ? Thời Tiểu Niệm ra sức khép chặt môi, Cung Âu ánh mắt hung tàn nhìn chằm chằm nàng, răng cắn vào môi nàng mềm mại, ép mở môi nàng ra.
Nàng cố chấp không chịu mở miệng.
Hành động chống cự như vậy càng làm Cung Âu tức giận, hắn điên cuồng cắn môi nàng, như mãnh thú tấn công con mồi, lồng ngực rắn chắc dán lên người nàng.
Thời Tiểu Niệm dốc hết toàn lực, cố chấp đến ngoan cố.
Hắn phát điên lên như thế giằng xé trên môi nàng.
Mãi đến khi một mùi máu tanh nhẹ nhàng lan tỏa trên môi của hai người, bóng người Cung Âu lại một lần nữa cứng đờ.
Hắn khó tin nhìn chằm chằm người trước mắt, chậm rãi buông nàng ra, cúi người nhìn về phía môi nàng, trên miệng nàng đỏ sẫm một mảng, toàn là máu tươi.
Nàng dựa lưng vào tường, gương mặt thẫn thờ, yếu đuối, nhưng lại ngoan cố đến mức khiến người phát điên.
Cung Âu chậm rãi đưa tay ra, ngón tay cái lau qua môi nàng, đầu ngón tay lập tức đỏ tươi.
Trên môi nàng có một vết thương rõ ràng do hắn cắn thành.
Cổ họng của hắn như bị một bàn tay vô hình nắm lấy, khiến hắn không thể thở nổi.
"Nàng có ý gì đây, nàng coi như đang cùng ta lật bài phải không?" Cung Âu nhìn chằm chằm vết máu trên ngón tay cái, trong mắt lộ ra một vệt điên cuồng tàn nhẫn, "Lật xong bài rồi thì bắt đầu chơi trò thà chết cũng không nghe ta, đúng không?"
Nàng thà để hắn cắn nát môi cũng không chịu đáp lại nụ hôn của hắn.
Nàng thật lợi hại.
Thời Tiểu Niệm nếm trải vị máu tanh nhàn nhạt, đón lấy ánh mắt của hắn, cố gắng ôn hòa nói với hắn, "Tôi hi vọng anh có thể hiểu rõ tôi."
"Tôi không hiểu."
Cung Âu cuồng loạn, một phát nắm lấy tay nàng, ném nàng lên giường.
Lúc này, sự từ chối bình tĩnh của nàng khiến lý trí của hắn không còn chút gì.
"A!"
Thời Tiểu Niệm bị ném lên giường, tay đang bó bột va vào giường khiến nàng đau đớn kêu lên, nước mắt suýt nữa rơi xuống.
Cung Âu trừng mắt nhìn nàng, trong mắt xẹt qua một vệt đau lòng, đưa tay muốn kéo nàng.
Thời Tiểu Niệm oán hận nhìn về phía hắn.
Cái nhìn này khiến Cung Âu cứng đờ rụt tay về, xóa đi sự đau lòng trong mắt.
Một giây sau, Cung Âu áp sát, ép nàng xuống giường, cúi người nhìn chằm chằm nàng, lạnh lùng nói, "Thời Tiểu Niệm, tôi cho cô biết, dù cô chấp nhận hay không cũng phải chấp nhận, không chấp nhận cũng phải chấp nhận."
Nói xong, Cung Âu liền muốn cúi đầu hôn nàng.
Môi mỏng của hắn chuẩn bị chạm vào môi nàng, Thời Tiểu Niệm hỏi, "Sao anh nhất định phải như vậy?"
Sao mỗi lần cũng không thể nói chuyện tử tế với nàng?
Sao mỗi lần nàng nói lời rời đi, buông tay, hắn lại phát điên lên như vậy?
Hắn là người, không phải thú hoang.
Nghe vậy, môi Cung Âu dừng ngay trên môi đỏ tươi của nàng, hắn cười chế nhạo, "Sao lại không thể, tôi chính là như thế."
Hắn muốn người, vĩnh viễn không thể rời khỏi hắn.
"Cho dù tôi vĩnh viễn sẽ không yêu anh thì anh cũng phải như vậy sao?" Thời Tiểu Niệm nằm trên giường, khiếp sợ nhìn hắn.
Hắn nhất định phải cố chấp đến mức độ này sao? Nghe được chữ "yêu", trong mắt Cung Âu lóe lên một giây sững sờ, sau đó, hắn nhìn chằm chằm đôi môi bị phá nát của nàng, từ cổ họng phát ra một chữ, "Muốn."
Hắn muốn nàng. Không quản được cái khác. Dứt lời, Cung Âu liền liều lĩnh hôn xuống, liếm sạch máu tươi trên môi nàng, hôn nàng đến không tự chủ được run rẩy.
Hắn nắm lấy tay nàng, hôn lên đầu ngón tay nàng.
Đầu ngón tay Thời Tiểu Niệm run rẩy, Cung Âu ngạo mạn cười nhếch môi, "Xem đi, cô có cảm giác."
"Tôi ghét anh!"
Thời Tiểu Niệm trừng mắt nhìn mặt hắn, thốt ra những lời đó, âm thanh có chút run rẩy.
"...".
Đồng tử của Cung Âu, con ngươi căng lại.
"Cung Âu, trước đây tôi còn thấy anh đối với tôi thay đổi tốt hơn." Thời Tiểu Niệm nhìn sắc mặt tái nhợt của hắn nói, "Nhưng cái bộ dạng bây giờ của anh làm tôi căm ghét!"
Ghét.
Căm ghét.
Nàng thật sự biết lựa lời.
Cung Âu bấu chặt tay nàng đến trắng bệch, Thời Tiểu Niệm cố gắng nhịn đau, không hề rên rỉ một tiếng.
Hắn cúi thấp người, nhìn chằm chằm vào mặt nàng, từng chữ từng chữ tàn khốc nói, "Vậy thì căm ghét cho triệt để đi!"
Dù sao lòng nàng cũng sẽ không cho hắn.
Nói xong, Cung Âu lại một lần nữa cúi xuống hôn môi nàng, Thời Tiểu Niệm đưa tay muốn đánh hắn, tay lại bị hắn dễ dàng chế trụ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận