Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm

Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm - Chương 199: Thời Tiểu Niệm, em yêu tôi (length: 9162)

Thời Tiểu Niệm ngâm mình trong làn nước ấm áp, đôi mắt giận dữ trừng hắn, "Tại sao tôi không nói gì, là vì tôi muốn cho anh một niềm vui bất ngờ, muốn cảm ơn anh trong khoảng thời gian này đã chăm sóc tôi."
"..."
Cung Âu nhìn chằm chằm cô thật sâu, bị cô nói đến á khẩu không phản bác được.
"Đúng là tôi chán ghét anh không phân biệt tốt xấu chỉnh Mộ Thiên Sơ, anh ích kỷ ngông cuồng, trong mắt anh ai cũng là con rối để anh giật dây, muốn sao cũng được, nhưng tôi không có ngốc đến mức đi chỉnh lại anh, Cung đại tổng giám đốc, anh quá đề cao mình rồi!"
Thời Tiểu Niệm nói, tức giận đẩy Cung Âu ra, cả người ướt đẫm từ trong suối nước nóng leo lên, chân trần đi về phía trước, từng giọt nước nhỏ giọt xuống sàn.
Ánh đèn chiếu vào người cô, càng làm cho những đường nét mảnh khảnh đặc biệt uyển chuyển.
"..."
Cung Âu đứng trong nước nhìn bóng lưng của cô, môi mỏng giật giật, "Đứng lại, em đi đâu?"
Âm thanh hắn có chút mùi vị vô tội.
Mắng xong liền đi.
Cái gì gọi là hắn đánh giá cao chính mình, hắn vốn dĩ đã cao rồi.
"Tôi không muốn gặp lại anh."
Thời Tiểu Niệm không thèm quay đầu lại tiếp tục đi về phía trước, giận đùng đùng, đưa tay kéo cửa, quần áo ướt đẫm bó sát vào người, cô nhanh chân rời đi.
Ra khỏi cửa lớn, Thời Tiểu Niệm tỉnh táo lại, cô biết tính cách này của Cung Âu là do chứng rối loạn nhân cách hoang tưởng tạo thành, nhưng nói chuyện khi hắn cố chấp thật sự quá khó khăn.
Cô quay đầu liếc mắt về phía cửa lớn.
Cung Âu lại không đuổi theo.
Xem ra lại một lần bị cô mắng cho bối rối, Thời Tiểu Niệm sờ sờ mũi, bình thường nói chuyện cứ quen lớn tiếng như vậy, đến khi cô nổi giận nói lại, hắn liền im rồi.
Thuộc tính M nặng thật.
Thời Tiểu Niệm nghĩ, không quay lại, trong ánh mắt kỳ quái của người hầu, đi lên lầu.
Thời Tiểu Niệm tắm rửa trong phòng tắm, gột rửa khí lạnh trên người, trên người không còn cảm giác ướt át, cảm giác này làm cô thấy thoải mái.
Cô mặc chiếc váy ngủ yêu thích, cúi đầu nhìn cánh tay mình.
Cánh tay tím mất một chỗ.
Phải trị liệu.
Thời Tiểu Niệm đi ra ngoài, đi đến phòng y tế, môi mím chặt, cũng không biết lần này Cung Âu có nghĩ thông suốt không, sẽ không còn cố chấp nghĩ là cô đùa bỡn hắn đi.
Quên đi, để cho hắn tỉnh táo một chút.
Thời Tiểu Niệm đi vào phòng y tế, một nữ bác sĩ thấy cô không dám thất lễ đứng lên, "Thời tiểu thư khỏe."
"Trên cánh tay của tôi có một vết thương nhỏ, phiền cô giúp tôi xử lý một chút."
Thời Tiểu Niệm nói.
"Vâng." nữ bác sĩ lập tức để cô ngồi xuống, thay cô xử lý vết thương.
"Bên ngoài trời vẫn còn mưa à?" Thời Tiểu Niệm thuận miệng hỏi.
"Vâng." nữ bác sĩ gật đầu, lại tán gẫu về sự cố lần này, "Tai nạn ngày hôm nay thực sự khốc liệt, nghe nói có hơn 20 người thiệt mạng, may là Cung tiên sinh không sao."
"Ừ."
Thời Tiểu Niệm gật đầu, nhớ lại vẫn còn kinh tâm động phách, chỉ trong vòng một ngày ngắn ngủi cô đã trải qua đại bi đại hỉ.
"Nghe nói là Thời tiểu thư tìm thấy thiếu gia, quản gia mang nhiều người như vậy cũng không tìm thấy." nữ bác sĩ thay cô quấn băng gạc lên cánh tay nói đến đây, "Thời tiểu thư lúc đó nghĩ thế nào lại biết thiếu gia ở trong bụi cỏ?"
"Tôi cũng không biết, có thể là một loại trực giác đi."
Thời Tiểu Niệm cười nhạt.
Vào lúc ấy, cô thật sự hoàn toàn không nghĩ tới nếu như cái tìm được là xác chết của Cung Âu thì cô nên làm gì, cô chỉ có một niềm tin, chính là tin chắc rằng Cung Âu nhất định không chết.
Suy nghĩ một chút, Thời Tiểu Niệm lại bổ sung một câu, "Ừ, là trực giác, tin tưởng vào trực giác."
"Phì phì." Nữ bác sĩ không nhịn được cười, "Toàn bộ Cung gia, e rằng chỉ có Thời tiểu thư cô dám nhổ nước bọt vào Cung tiên sinh."
"..."
Thời Tiểu Niệm nhàn nhạt mỉm cười, "Cung Âu còn chưa tới băng bó vết thương à?"
"Đã tới, hơn nửa giờ trước Cung tiên sinh đã đến băng bó vết thương, vết thương của Cung tiên sinh cũng không sâu." Nữ bác sĩ nói.
Hơn nửa giờ trước?
Đó không phải là thời điểm sau khi cô rời khỏi Ôn Tuyền sao, cô vừa đi Cung Âu liền đến xử lý vết thương, hắn không tắm rửa?
Thời Tiểu Niệm nghi hoặc nhíu mày.
"Thời tiểu thư, Thời tiểu thư." Một nữ hầu vội vội vàng vàng chạy vào, thở hồng hộc, đỡ tường nói, "Rốt cuộc cũng tìm được cô, hóa ra cô ở đây."
"Làm sao vậy?"
Vết thương đã xử lý xong, Thời Tiểu Niệm từ trên ghế đứng lên, thả ống tay áo ngủ xuống, không hiểu nhìn về phía hầu gái kia.
"Thiếu gia vừa mắng quản gia một trận, còn phạt quản gia đứng, Thời tiểu thư, cô có muốn đi xem thử không?" Nữ hầu lo lắng hỏi.
Cung gia trên dưới đối với Phong Đức đều rất kính yêu.
"Phong quản gia bị phạt đứng?" Thời Tiểu Niệm kinh ngạc, "Bọn họ ở đâu?"
"Tầng năm."
"Để giờ tôi qua xem thử."
Lông mày Thời Tiểu Niệm nhíu chặt, Cung Âu lại nổi điên cái gì, Phong Đức sao lại chọc giận hắn, tính khí thật không thể nào ưa nổi mà.
Thời Tiểu Niệm nhấn nút mở cửa thang máy, lên thẳng tới tầng năm.
Hành lang của tầng năm là một hành lang hình vòng cung, trên vách tường treo rất nhiều tranh sơn dầu, cô đi thẳng đến đại sảnh, trong đại sảnh, một mình Phong Đức đứng giữa đại sảnh, cúi đầu.
Cũng thật là phạt đứng.
"Phong quản gia, làm sao vậy?" Thời Tiểu Niệm lo lắng chạy tới hỏi.
Phong Đức đứng ở đó ngẩng mặt lên, trên mặt không có vẻ không vui khi bị phạt, rất bình tĩnh nói, "Không có gì, thiếu gia hỏi chuyện cô đi ngày hôm nay."
"Hắn ở đâu?"
Thời Tiểu Niệm hỏi.
"Thiếu gia hắn..." Phong Đức quay đầu nhìn tới, sau đó ánh mắt lộ vẻ sợ hãi, "Thiếu gia, thiếu gia!"
"..."
Thời Tiểu Niệm nhìn theo tầm mắt của hắn, chỉ thấy xa xa cửa lớn mở ra, trên ban công ngoài cửa lớn, một bóng lưng đang ngồi, rõ ràng là Cung Âu.
Thời Tiểu Niệm kinh sợ trợn mắt, cùng Phong Đức đồng thời hướng về phía ban công chạy tới.
Bên ngoài trời vẫn đang mưa, sắc trời rất mờ.
Một mình Cung Âu ngồi trên hàng rào ngoài ban công, nhìn mưa bên ngoài, trên người mặc áo sơ mi quần dài màu xám, bóng lưng thẳng đứng, khiến người ta không thấy rõ hắn đang suy nghĩ gì.
"Thiếu gia, ngài mau xuống đây a, nơi này là tầng năm."
Phong Đức sốt sắng mà hô, lại không dám tiến lên.
Thiếu gia là muốn nhảy lầu sao?
Lúc trước là Thời tiểu thư, bây giờ là thiếu gia, làm sao mỗi người đều phải hướng về trên ban công, cái xương già này của hắn sao có thể trải qua nhiều chuyện như vậy?
"..."
Cung Âu ngồi trên ban công không quay đầu lại, cũng không nói gì.
Thấy vậy, Thời Tiểu Niệm cũng khẩn trương theo, có phải những lời vừa nãy của cô trong ôn tuyền quá nặng nề không?
Thật là, là cô không phải, cả ngày hôm nay tâm tình của hắn đều bị kích động, cô không nên nói nặng lời.
"Cung Âu, anh làm sao vậy?"
Thời Tiểu Niệm nhẹ giọng hỏi.
"..."
Cung Âu không nhúc nhích.
Tiếng mưa rơi rất lớn, mưa to ào ào rơi xuống.
"Đừng đùa, Cung Âu, trước tiên anh xuống đây đã." Thời Tiểu Niệm ôn nhu nói, "Có phải vì vừa nãy tôi nói quá nặng nề rồi không, tôi xin lỗi anh, là tôi không đúng, tôi không nên lớn tiếng với anh."
Nghe vậy, bóng lưng Cung Âu bỗng nhiên giật giật, lạnh lùng thốt, "Vậy trước tiên em đếm đến 1000."
"Cái gì?"
Thời Tiểu Niệm sửng sốt.
"Trước tiên em đếm đến 1000," âm thanh của Cung Âu lạnh lẽo, quả quyết nói không cho kháng nghị.
Hắn đây là đang trả thù cô sao?
Trên mặt Thời Tiểu Niệm đầy hắc tuyến, nói, "ok, tôi đếm, 1, 2, 3, 4, 5, 6, 34, 35, 36..."
Cô đứng trên ban công, âm thanh hòa cùng tiếng mưa rơi đồng loạt vang lên.
Cô đếm đến nỗi miệng tê tê.
Trên hàng rào ngoài ban công, Cung Âu chậm rãi xoay người lại, Thời Tiểu Niệm và Phong Đức lo lắng nhìn hắn.
Đợi đến khi hắn xoay người lại, Thời Tiểu Niệm mới phát hiện trên mặt hắn tuyệt vọng cùng hoang mang của người muốn nhảy lầu cũng đều không thấy.
Chỉ thấy Cung Âu lùi ra sau cột trụ của ban công, một chân cong lên, tay tùy ý để ở đầu gối, một thân đẹp trai, hắn nhìn cô, gương mặt trong đêm mưa có vẻ đặc biệt anh tuấn, đường viền thâm thúy anh vĩ, môi mỏng hơi giương lên, tự tiếu phi tiếu nhìn cô, đôi mắt như viên bảo thạch.
"Không phải anh muốn nhảy lầu?"
Thời Tiểu Niệm hậu tri hậu giác hiểu ra.
"Ai nói tôi muốn nhảy lầu?" Cung Âu tà khí ngồi ở đó, một chân cong lên đặt trên hàng rào, một chân ở dưới lắc lư.
"Vậy anh ngồi trên đó làm gì?"
Thời Tiểu Niệm kinh ngạc hỏi, không biết sẽ hù chết người sao?
Cô còn tưởng rằng tâm tình hắn lại hỏng mất.
"Tôi cao hứng." Cung Âu nhíu mày.
"..."
Cung Âu nhìn cô đứng ở đó, trên gương mặt sạch sẽ thanh thuần có sự lo lắng, có căng thẳng, cũng có một chút tức giận, hắn càng nhìn càng cao hứng, độ cong nơi khóe môi càng ngày càng sâu, "Thời Tiểu Niệm, tôi rốt cuộc đã hiểu rõ!"
"Cái gì?" Thời Tiểu Niệm không hiểu nhìn hắn, "Anh hiểu rõ cái gì thì trước tiên xuống trước đã rồi nói."
Lần trước vì bảo toàn tính mạng cô mới lên ban công, hắn lại vì cao hứng mà lên đây, không biết cái dây thần kinh nào hỏng rồi.
"Tôi hiểu rõ em đang nghĩ cái gì!"
Cung Âu thu chân về, làm tư thế đẹp trai từ trên hàng rào ban công nhảy xuống, vững vàng đáp xuống đất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận