Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm

Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm - Chương 105: Nhận điện thoại nhận điện thoại nhận điện thoại (length: 8686)

"Công kích Mộ thị chính là Cung Âu." Mộ Thiên Sơ nói.
"Cái gì?"
"Ngươi cho rằng lúc này có thể đấu thắng Cung Âu sao?" Mộ Thiên Sơ ngước mắt, mặt không thay đổi nhìn về phía hắn, "Chuyện có trở nên to lớn hơn nữa, lúc này cũng có thể tự nhận lỗi xuống đài."
Vào lúc đó, chính là thời điểm hắn muốn thanh toán nợ cũ, cũng là thời điểm hắn trở về, Mộ Thiên Sơ như trước.
Ellen lúc này mới chợt hiểu ra, "Thì ra là như vậy, nhưng như vậy, Mộ thị cũng sẽ tổn thương không ít."
Đây hoàn toàn là giết địch 1000, tự tổn hại 800.
"Muốn nhổ tận gốc u ác tính không xuống độc thủ sao được." Mộ Thiên Sơ lạnh lùng nói.
"Chính là Mộ tổng nói."
Ellen gật đầu, quan sát vẻ mặt Mộ Thiên Sơ, không nhịn được nói, "Mộ tổng gần đây là có chuyện gì phiền muộn sao, Ellen sẵn lòng chia sẻ."
Mộ Thiên Sơ ngước mắt hỏi ngược lại, "Sao vậy?"
"Ta thấy ngài đoạn thời gian vừa mới khôi phục ký ức đặc biệt hài lòng, làm việc đều hay cười." Ellen nói, "Nhưng hai ngày này, ngài có vẻ tâm tình không được tốt lắm."
Hai ngày nay, Mộ tổng làm việc rõ ràng lười biếng, giống như không còn được như trước, lo lắng như vậy.
""
Mộ Thiên Sơ cả người lần thứ hai lạnh xuống.
Thời điểm mới vừa khôi phục ký ức, hắn còn không biết Thời Tiểu Niệm cùng Cung Âu có quan hệ, còn không biết Thời Tiểu Niệm sẽ vì một người đàn ông khác cảm xúc bất định.
Hắn đã không cách nào xác định, chờ đến thời điểm hắn trong sạch độc thân, nàng có phải còn chờ ở chỗ cũ hay không.
Mộ Thiên Sơ bỗng cười khổ một tiếng, nhìn chằm chằm hộp thuốc trong tay, trầm thấp nói, "Quá muộn, ta nhớ ra quá muộn."
Lại sớm một chút thì tốt rồi.
""
Ellen nhìn giữa lông mày của giám đốc cô đơn, không biết nên nói cái gì.
Điện thoại di động đặt ở trên bàn làm việc bỗng nhiên rung lên.
Mộ Thiên Sơ tùy ý thoáng nhìn, cái nhìn này, khiến cả người hắn ngồi thẳng dậy. Là tin nhắn Thời Tiểu Niệm.
Nàng rốt cục đưa ra quyết định. Nàng rốt cục vẫn là dự định rời xa Cung Âu, điều này cho thấy lòng của nàng vẫn chưa rơi vào trên người người đàn ông kia.
Hết thảy đều vẫn còn kịp.
"Ha ha."
Mộ Thiên Sơ bỗng nhiên cười lên.
Trợ lý Ellen đứng ở nơi đó cả kinh, ngây người mà nhìn Mộ Thiên Sơ, chỉ thấy hắn ngồi ở chỗ đó nhìn điện thoại di động cười, trên môi nở nụ cười đặc biệt sâu, một khuôn mặt âm nhu trở nên đặc biệt là đẹp đẽ.
"Mau chóng kết thúc tất cả những thứ này." Mộ Thiên Sơ cong môi, ngón tay thon dài nắm chặt điện thoại di động, "Ta đã không thể chờ đợi."
""
Hả, Mộ tổng tâm tình tốt lại rồi.
Ellen một mặt không biết nói gì.
Mộ Thiên Sơ nhìn chằm chằm tin nhắn trên điện thoại di động nhìn rất lâu, từng chữ từng chữ tinh tế hồi tưởng lại quá khứ, cuối cùng gõ một tin nhắn.
Nàng nói gì, hắn cũng sẽ đáp ứng.
Lại là một ngày hoàn toàn mới, cũng là ngày Cung Âu về nước.
Ngày chi cảng, nhà bếp.
Thời Tiểu Niệm bận rộn xào rau, hai người hầu gái giúp đem các món ăn đã làm xong bỏ vào trong hộp giữ nhiệt.
Kệ bếp bên trên đặt một cái điện thoại di động, trên màn hình điện thoại di động hiện lên tin nhắn Cung Âu gửi đến trước khi lên máy bay.
Đồ bá đạo dã man xấu xa.
Còn một giờ nữa máy bay Cung Âu liền hạ cánh, nàng vẫn còn ở đây nấu ăn, từ sáng sớm đã không dừng tay.
Cung Âu sắp về như Hoàng đế hồi triều vậy, thật ồn ào.
"Thời tiểu thư, cô có phải nên đi đón không ạ?" Hầu gái nhắc nhở nàng.
Thời Tiểu Niệm liếc một chút thời gian trên điện thoại di động, từ đây đi sân bay không kẹt xe cũng phải mất nửa tiếng.
"Được rồi, ta đi lấy điện thoại, các ngươi đem nhà bếp thu dọn lại một chút."
Thời Tiểu Niệm vừa nói một bên đem tạp dề cởi xuống.
"Thời tiểu thư, người có muốn hóa trang không ạ?" Nữ hầu hỏi.
"Không cần."
Lẽ nào nàng thật sự giống như tình nhân, trang điểm lộng lẫy đi gặp Cung Âu, để làm cho hắn vui vẻ sao? Miễn đi, nàng hiện tại chỉ muốn khôi phục tự do.
Mộ Thiên Sơ đã giúp nàng thuyết phục Đường Nghệ, chỉ chờ Cung Âu về nước liền theo kế hoạch làm việc.
Thời Tiểu Niệm vội vàng đi ra nhà bếp, xách một cái túi ra sau người, sợ đến lúc không dễ gọi xe, Thời Tiểu Niệm lấy ra chiếc xe lần trước Cung Âu cho nàng.
Thời Tiểu Niệm lái xe vững vàng chạy trên đường, đưa tay ấn vào máy thu thanh, mở đài trên xe.
Trong radio đang có tin tức nóng. Thị trường chứng khoán Mộ thị rơi xuống mức thấp nhất, tuy nói thị trường chứng khoán có lúc nguy hiểm, nhưng là không đến nỗi lại đột nhiên giảm đến mức thấp nhất như vậy.
Dưỡng phụ tự nhận lỗi xin từ chức, Thời Tiểu Niệm kinh hãi mở to mắt, tiếp tục lái xe trên đường, chợt nhớ tới những lời trước đó Mộ Thiên Sơ nói.
Là Cung Âu đang công kích Mộ thị.
Mộ Thiên Sơ sớm biết, mà vẫn không thể ứng phó được, vậy tại sao hắn lại để Dưỡng phụ tự nhận lỗi xin từ chức?
Dưỡng phụ là người vô cùng muốn tại vị, hắn phí bao nhiêu công sức mới vào được hội đồng quản trị, sao có thể cam tâm, Thời Địch cũng sẽ đại náo lên chứ.
Quên đi, những chuyện này không liên quan đến nàng.
Thời Tiểu Niệm lắc đầu một cái, không nghĩ quá nhiều, điện thoại di động bỗng nhiên rung lên, nàng bật loa ngoài, tiếp tục lái xe, "Alo?"
"Tiểu Niệm, là ta." Dưỡng mẫu lên tiếng, âm thanh mang theo một chút nghẹn ngào, có vẻ như là đang khóc.
Dưỡng mẫu.
"Mẹ?" Thời Tiểu Niệm vừa nói chuyện liền ý thức được chính mình không nên gọi loạn như vậy, cũng không phải gọi mẹ thì có thể thành người nào, môi nàng giật giật, lên tiếng có chút gian nan, "Tìm con có việc à?"
"Tiểu Niệm, con có thể qua đây một chuyến được không, mẹ từ trên cầu thang Mộ thị tập đoàn bị ngã xuống, không đứng lên nổi, mà bên này lại không có ai đi qua." Mân Thu Quân nghẹn ngào nói, âm thanh bất lực vô cùng.
"Cái gì?"
Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm đỗ xe vào bên đường, cầm điện thoại lên, "Vậy sao, người ngã có nghiêm trọng không?"
"Không biết, rất là đau, mẹ không đứng dậy nổi." Mân Thu Quân nói, rất là tuyệt vọng.
Thời Tiểu Niệm cắn môi, "Ba ba đâu?"
"Con không biết là Mộ thị hôm nay xảy ra chuyện sao, mọi người đều đang họp, mẹ không dám quấy rầy ba ba con, cũng không dám quấy rầy Thiên Sơ bọn họ." Mân Thu Quân sầu bi nói, "Con có thể đến không?"
""
Thời Tiểu Niệm chần chừ, nàng cũng không quá muốn đến Mộ thị tập đoàn.
Nhận ra được sự im lặng của nàng, Mân Thu Quân bi thương, "Thôi đi, chắc mẹ không nên phiền phức con, mẹ đợi thêm chút nữa vậy, có lẽ sẽ có người đi ngang qua."
"Người gọi 120 đi."
"Vậy không được, bây giờ xe cấp cứu từ Mộ thị đi ra ngoài, không phải sẽ làm cho bên ngoài càng thêm nhiều tin tức tiêu cực sao?"
""
Ngã không đứng lên nổi còn lo lắng cái gì hình tượng Mộ thị.
Thời Tiểu Niệm liếc mắt nhìn thời gian, Mộ thị tập đoàn cách đây không xa, có thể chạy đến nhanh hơn là đợi điện thoại.
Nàng quả quyết vừa quay đầu xe vừa nói, "Người ngã ở tầng mấy của Mộ thị, con sẽ đến tìm người ngay bây giờ."
"Tầng 5 ở cầu thang chỗ này." Nghe vậy, Mân Thu Quân mừng rỡ nói, "Quá tốt rồi, Tiểu Niệm, cám ơn con."
"Vậy con cúp máy trước, đến ngay, người đừng lộn xộn."
Thời Tiểu Niệm quay đầu xe, trên chân dùng sức đạp chân ga, hướng về phía tòa nhà Mộ thị tập đoàn mà đi.
Nàng đỗ xe trước cổng Mộ thị tập đoàn, thấy rất nhiều người lôi kéo băng rôn đứng trước cửa tập đoàn, lớn tiếng hô hào, trên băng rôn in chữ hãy trả lại tiền mồ hôi xương máu. Xem ra, lần này Mộ thị thật sự gặp phải nguy cơ lớn.
Thời Tiểu Niệm chạy vào liền bị bảo an ngăn lại.
Nàng gọi video cho Mân Thu Quân, bảo an nhận ra là mẹ vợ của tổng giám đốc, lúc này mới cho qua.
Vừa đi vào Mộ thị, nàng liền phát hiện bên trong có chút hỗn loạn, tất cả mọi người đều là bước chân vội vã, bước đi như có gió.
Thang máy toàn là người, các nhân viên đều chen chúc từ trên xuống dưới, ai nấy đều căng thẳng.
Chẳng trách Dưỡng mẫu không đi thang máy, mà lại đi cầu thang bộ.
Thang máy đã bị chiếm hết, căn bản không chen vào được.
Thời Tiểu Niệm tìm đến cầu thang bộ, một hơi chạy lên tầng 5.
Ở tầng 5 khu nghỉ chân, Mân Thu Quân ngồi ở chỗ đó, tay đè cẳng chân, một mình khắp khuôn mặt đau đớn, hai mắt ửng đỏ, bất lực đến lợi hại.
"Mẹ."
Thời Tiểu Niệm bước nhanh về phía bà.
"Tiểu Niệm." Nhìn thấy nàng, Mân Thu Quân lộ vẻ kinh hỉ, giống như nhìn thấy ân nhân cứu mạng, một tay vội vàng đưa về phía nàng.
Thời Tiểu Niệm cẩn thận nâng bà từ trên đất dậy, "Cẩn thận một chút, thế nào rồi, có đứng lên được không?"
Mân Thu Quân cau mày sâu sắc, "Đau, đau quá. Chậm một chút, Tiểu Niệm. Bọn họ đều đang bận rộn, mẹ không biết phải gọi cho ai, chỉ có thể nghĩ đến con."
Lời bà nói có chút không dễ nghe.
Thời Tiểu Niệm đỡ bà đứng lên, ánh mắt ảm đạm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận