Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm

Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm - Chương 80: Hắn thực sự là một tên biến thái (length: 9578)

Thời Tiểu Niệm trong lòng căm ghét chính mình, không tìm ra cách nào để chạy trốn, chỉ có thể trơ mắt nhìn xe một đường hướng lên trên núi.
Con đường dưới chân núi chìm trong một mảnh bóng tối, đèn đuốc như những ngôi sao nhỏ, đẹp đến nao lòng.
Xe càng lên núi càng chạy, bầu trời đêm càng lúc càng tối.
Đường lên núi dường như không có điểm cuối, đèn xe chiếu vào vách đá phản chiếu lại một vệt ánh sáng ảo ảnh.
Không biết qua bao lâu, xe chậm rãi dừng lại, cửa xe được mở ra.
Thời Tiểu Niệm từ trên xe đẩy cửa bước xuống, đập vào mắt chính là một khách sạn trên đỉnh ngọn núi, hùng vĩ, đồ sộ, đèn đuốc sáng choang, một loạt nhân viên phục vụ mặc đồng phục khách sạn đứng ở cửa, thấy cô, họ đồng loạt cúi người xuống, "Thời tiểu thư, hoan nghênh cô đến."
Khách sạn.
"Cung Âu ở bên trong chờ tôi sao?" Thời Tiểu Niệm nhìn về phía Phong Đức, nếu như chỉ ở quán rượu, cô liền mắt nhắm mắt mở cho qua, ở thiên chi cảng như thế bị cắn mấy cái cũng được.
Cô hiện tại chỉ cầu không bị mất mặt xấu hổ trong buổi dã ngoại này.
"Thiếu gia ở trên đỉnh núi cao nhất." Phong Đức từ trong xe lấy ra một chiếc hộp màu đen sang trọng được thiết kế riêng, "Thời tiểu thư, cô cầm quần áo vào khách sạn thay đi."
"Thay quần áo?"
Thời Tiểu Niệm ngơ ngác.
Làm gì vậy, còn phải thay quần áo, thần bí ghê vậy?
"Đúng, Thời tiểu thư thay quần áo xong, tài xế sẽ đưa người đi tìm thiếu gia." Phong Đức đưa chiếc hộp cho cô.
"..."
Cung Âu đây là đang làm cái gì vậy?
Thời Tiểu Niệm tiếp nhận chiếc hộp, bị thúc giục hướng vào trong khách sạn đi đến, một nhân viên ân cần đưa cô tới phòng thay đồ, nhiệt tình hỏi, "Tiểu thư có cần tôi hỗ trợ không?"
"Không cần, cảm ơn."
Thay quần áo thì cô vẫn tự biết làm.
Thời Tiểu Niệm đi vào phòng thay đồ lộng lẫy, tiện tay khóa trái cửa, mở nắp hộp ra, bên trong là một bộ quần áo chỉnh tề, chất vải mềm mại thoải mái, nhìn là biết được làm từ chất liệu thượng hạng.
Tại sao lại phải thay quần áo?
Thời Tiểu Niệm không hiểu, đem quần áo mặc vào người, sau đó cô đã bất ngờ.
Đây không phải là quần áo người bình thường mặc, rõ ràng đây chính là váy đồng phục trung học châu Âu, áo cánh cùng với váy ngắn, toát lên một luồng hương vị thanh xuân, có điều so với chiếc váy cô nhìn thấy trên TV, chiếc váy này nhìn qua rõ ràng là quá ngắn, áo cánh cũng ngắn một cách phi thường.
Nghĩ đến Cung Âu là dẫn cô đến đây để chơi cái trò dã chiến gì đó, Thời Tiểu Niệm lập tức hoảng loạn.
Người đàn ông này không ngừng muốn chơi trò dã chiến, còn muốn chơi chế phục nữa.
Hắn thực sự là một tên biến thái chính hiệu.
Thời Tiểu Niệm trong lòng mắng Cung Âu một trận lại một trận, ném chiếc váy đồng phục cầm trong tay trực tiếp vào hộp, loại váy này cô tuyệt đối sẽ không mặc, có chết cũng không thỏa mãn loại thú vui điên cuồng đó của Cung Âu.
"Cốc cốc"
Tiếng gõ cửa vang lên, một nhân viên đứng ở bên ngoài lễ phép hỏi, "Tiểu thư, xin hỏi cô xong chưa, có cần giúp đỡ không?"
"Không cần."
Thời Tiểu Niệm cất giọng nói, đứng ngồi không yên trong phòng thay đồ.
Làm sao bây giờ, cô không thay y phục, Phong Đức bọn họ sẽ tiếp tục giục, cuối cùng nhất định sẽ đi vào, đến lúc đó cô sẽ không thể không thay rồi.
Vậy thì chỉ còn cách chạy trốn.
Cô trốn không thoát khỏi lòng bàn tay Cung Âu, tạm thời trốn đi thì vẫn có thể.
Thời Tiểu Niệm nhìn bốn phía, tầm mắt liếc đến cửa sổ khách sạn, mắt lập tức sáng ngời, cấp tốc chạy tới, kéo màn, mở cửa sổ ra.
Cô đứng bên cửa sổ nhìn xuống, bên dưới một mảnh tối đen như mực, phòng thay đồ ở lầu hai, nói cao không cao, nói thấp không thấp.
Đánh liều một phen.
Thời Tiểu Niệm khẽ cắn răng, liền leo lên bệ cửa sổ, tay nắm lấy một vật tựa như ống nước, từ từ thả hai chân xuống, người từng chút từng chút đi xuống.
Quá trình leo xuống cũng không dễ dàng, bàn tay chạm phải mấy chỗ chướng ngại, máu không ngừng chảy ra.
Thời Tiểu Niệm mặc kệ đau đớn, tiếp tục đi xuống, mũi chân bám chặt vào mặt tường, không để mình bị trượt xuống.
"Ầm."
Thời Tiểu Niệm thuận lợi nhảy xuống mặt đất, cô xòe bàn tay ra, chỉ thấy có một vết thương gần bốn centimet, trong gió đêm đau buốt.
Chạy thoát thành công là tốt rồi.
Bị thương là chuyện nhỏ.
Thời Tiểu Niệm an ủi chính mình, đang định rời đi, thì thấy hai vệ sĩ đứng trước mặt cô, tạo thành một bức tường, không một tiếng động mà nhìn cô, trong mắt rõ ràng viết "Cô chạy không được đâu."
"..."
"..."
Thời Tiểu Niệm im lặng mà nhìn bọn họ, bọn họ nhìn cô leo xuống sao không sớm lên tiếng?
Vệ sĩ cung kính cúi đầu, "Thời tiểu thư, Cung tiên sinh nói, Thời tiểu thư thích leo cửa sổ, dặn dò bọn tôi chú ý một chút, mời ngài trở về thôi ạ."
"..."
Thời Tiểu Niệm đứng tại chỗ, buồn bực mà cúi đầu liếc mắt nhìn tay mình.
Được rồi, không nghe sẽ thiệt.
Cung Âu làm sao lần nào cũng đoán được cô sẽ leo cửa sổ, lần trước ở trên đảo Mây cũng vậy, hắn giống như lắp camera theo dõi trên người cô.
Không thể chạy trốn thành công, Thời Tiểu Niệm bị vệ sĩ mạnh mẽ áp tải tới phòng thay đồ.
Phong Đức đứng ở cửa một mặt bất đắc dĩ nhìn cô, "Thời tiểu thư, cô không sao chứ, hôm nay sao vậy, bất quá chỉ là cuộc hẹn với thiếu gia thôi mà?"
Bình thường cũng không thấy cô không hợp tác như vậy.
"..."
Hẹn, nếu như chỉ là cuộc hẹn đơn giản thì tốt rồi.
Cung Âu rõ ràng là muốn cùng cô chơi trò gì đó kích thích, cô không thích.
Không đợi cô nói thêm gì, Thời Tiểu Niệm đã bị mạnh mẽ đẩy vào phòng thay đồ.
Lần này, vào là hai nữ nhân viên giúp cô thay quần áo, đem đồng phục nữ sinh châu Âu cho cô mặc vào.
Thời Tiểu Niệm đứng trước gương chạm đất, ngập ngừng nhìn mình trong gương, áo rất ngắn, để lộ vòng eo trắng nõn, màu đỏ caravat được buộc lên mới miễn cưỡng che khuất rốn, hơn nữa váy học sinh chỉ ngắn đến mông, Thời Tiểu Niệm cảm giác xấu hổ đến mức không muốn gặp ai.
"Tôi..."
Thời Tiểu Niệm vừa định nói đổi đồ, hai nhân viên nữ đã đưa cô ngồi lên ghế, bắt đầu chải tóc cho cô.
Thời Tiểu Niệm cảm thấy mình giống như một tiểu nữ sinh 14, 15 tuổi. "Được rồi, tiểu thư có thể ra ngoài rồi."
Hai nhân viên nữ trang trọng nói.
"Các ngươi xác định tôi ăn mặc như vậy mà còn có thể ra ngoài?"
Thời Tiểu Niệm mất hết tự tin nhìn về phía các cô, đưa tay che mắt lại, đã không thể nào nhìn thẳng vào bản thân được, cô đã 24 tuổi rồi, bộ quần áo này quá xấu hổ, quá lúng túng, cô mặc thế này chỉ nên ở trong nhà thôi mới đúng.
Hai nữ nhân viên chỉ cười không nói.
Bên ngoài lại truyền đến âm thanh thúc giục của Phong Đức, ra hiệu Cung Âu đã chờ rất lâu.
Thời Tiểu Niệm ngồi trong phòng thay đồ, cảm giác muốn tự tử.
Nhưng cuối cùng, cô cũng chỉ có thể cầm một chiếc áo khoác mặc vào, che kín mình, chỉ lộ ra hai cái chân, sau đó mới đủ can đảm đi ra ngoài.
Phong Đức đứng ở cửa phòng thay đồ, cửa vừa mở ra, hắn liền thấy vẻ mặt sắp chết của Thời Tiểu Niệm, không khỏi cười, "Thời tiểu thư, đi thôi."
"Ừ."
Thời Tiểu Niệm gật gù, che kín áo khoác trên người, từng bước từng bước đi ra ngoài, hướng về con đường địa ngục mà bước.
Xe thương vụ lại một lần nữa đưa Thời Tiểu Niệm hướng về đỉnh núi cao hơn.
Ban đêm yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng bánh xe lăn trên đường núi. Xe dừng ở ven đường, Thời Tiểu Niệm hít một hơi thật sâu, sau đó đẩy cửa xe bước xuống, có chút lo lắng mà chà xát tay.
Cô nhìn về phía trước, ánh mắt không khỏi ngẩn ngơ.
Chỉ thấy ở phía cuối đỉnh ngọn núi, một gốc đại thụ sừng sững đứng dưới bóng đêm, dưới cây lớn, một bóng người cao lớn mảnh khảnh đứng ở đó.
Là Cung Âu.
Trước mặt hắn là một bàn ăn màu trắng, trên bàn ăn đốt nến, không khí hết sức mờ ảo, lãng mạn.
Cung Âu không thấy cô, người đi về một bên, đứng trên đỉnh núi, vòng qua đám vệ sĩ bên cạnh, phía dưới chính là vách núi sâu thẳm.
Hắn đứng ở đó, giày da giẫm lên mặt đất, thân hình cao gầy hướng về phía trước, cả người mang một loại ảo giác có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.
Ánh đèn rọi lên người hắn, khiến bóng dáng của hắn càng trở nên hư ảo.
Đêm khuya, trên đỉnh ngọn núi, dưới bóng cây đại thụ, Cung Âu.
Toàn bộ khung cảnh xem ra quá hoàn mỹ mà yêu dị, khiến người ta kinh tâm động phách.
Thời Tiểu Niệm đứng ở xa, kinh ngạc trước cảnh tượng trước mắt.
Bỗng nhiên, Cung Âu lại bước đi trên vách đá cheo leo, cả người tựa như muốn đẩy đám vệ sĩ đi về phía trước, Thời Tiểu Niệm kinh hãi mở to mắt, vừa định gọi, Cung Âu bỗng nhiên dừng bước, quay đầu nhìn về phía cô.
Bốn mắt chạm nhau một khắc.
Thời Tiểu Niệm như mơ hồ nhìn thấy trên mặt hắn có chút cô đơn, loại vẻ mặt mà trước đây cô chưa từng thấy ở Cung Âu, cô hoài nghi mình có phải đã nhìn lầm.
Dù sao, Cung Âu cao cao tại thượng, sao có thể cô đơn.
Trên đỉnh núi không một bóng người.
Xe phía sau Thời Tiểu Niệm lặng lẽ không tiếng động rời đi.
"Lại đây."
Cung Âu đi trở lại dưới gốc cây, gương mặt tuấn tú không có biểu cảm gì, dùng giọng điệu bá đạo nói với cô.
Một câu này kéo Thời Tiểu Niệm về với thực tại, cô suýt chút nữa đã quên rồi, cô ngày hôm nay bị gọi lên đỉnh núi này là vì cái gì.
Nên đến sớm một chút.
Chết sớm, siêu sinh sớm.
Thời Tiểu Niệm cắn môi thật mạnh, che kín áo khoác trên người bước về phía trước.
Đến gần, cô mới phát hiện Cung Âu mặc một bộ quần áo màu đen, vóc dáng gầy gò gợi cảm, tay áo xắn đến khuỷu tay, cổ áo mở ba khuy, để lộ xương quai xanh tinh xảo, khuôn mặt gầy gò trong màn đêm càng thêm mê hoặc.
Hắn đêm nay như hòa làm một với bóng tối.
Bạn cần đăng nhập để bình luận