Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm

Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm - Chương 676: Em hại ai cũng sẽ không đi hại anh (length: 11290)

Editor: Yuhina "…" Thời Tiểu Niệm nhíu mày, cắn môi, đau đầu nói, "Thật ra em rất muốn nhớ lại mọi chuyện xảy ra đêm đó, nhưng không hiểu sao, hình như em không có chút ấn tượng nào về nó cả, còn cái kẹp tóc này, em lại không nhớ đã làm rơi ở đâu hay như thế nào, em thật sự không thể nhớ được."
"Bây giờ tất cả ký ức của em đều là ảo tưởng."
"Không phải, là thật." Thời Tiểu Niệm có chút lo lắng nói, đưa tay sờ đầu, cô không phải đang ảo tưởng, thế nhưng những hình ảnh kia đã qua quá lâu rồi, nàng không nhớ rõ được.
Giống như trong ký ức xa xôi bị bao phủ bởi một lớp sương mù dày đặc, cô muốn nhìn rõ, nhưng làm thế nào cũng đều không thấy rõ.
"Ok, coi như là làm mất đi, vậy thì thế nào?"
Cung Âu lạnh lùng hỏi.
"Không biết có khả năng này không, chính là lúc đó em làm mất cái kẹp tóc này, sau đó bị Đường Nghệ nhặt được, cô muốn đưa cho em, kết quả lại đi vào phòng anh trước, liền làm rớt ở đó." Thời Tiểu Niệm nói, có lẽ chỉ có lời giải thích này mới có thể thuyết phục được đôi chút.
Nghe vậy, con ngươi đen của Cung Âu nhìn chằm chằm vào cô, "Ngược lại em cho rằng người lên giường với anh chính là Đường Nghệ?"
Vào lúc ấy cô liều mạng muốn chối bỏ mình thì cũng thôi đi, bây giờ còn vội vàng muốn chối bỏ như vậy, đây là ý gì?
"Em không có ý đó."
Thời Tiểu Niệm nói.
"Vậy thì có ý nghĩa gì, chơi vui sao, dùng một đống ký ức không chính xác của em năm đó để phủ nhận chuyện của anh và em?" Cung Âu cười lạnh một tiếng, xoay người rời đi, nhanh chân bước đi.
Lại tức rồi?
Thời Tiểu Niệm nhìn bóng lưng của hắn, lông mày nhíu lại, gọi hắn lại, "Cung Âu."
"Gì?"
Cung Âu dừng lại, đứng trên cầu thang, không quay đầu, ngữ khí không tốt, lạnh lùng nói.
Thời Tiểu Niệm đi xuống, đứng ở sau lưng hắn, "Anh tức rồi?"
"Anh không tức giận." Cung Âu cũng không quay đầu lại nói, ngữ khí cuối cùng lại như là tự giễu cười lạnh một tiếng, "Nếu như em cảm thấy anh tức giận, vậy khẳng định là anh phát bệnh, không khống chế tốt được cảm xúc của mình."
Ngữ khí tự trách bản thân.
Thời Tiểu Niệm đưa tay chọt chọt vào lưng hắn.
"Làm gì?"
Cung Âu giận dỗi nói, nhưng không rời đi.
"Cung Âu." Thời Tiểu Niệm đứng sau hắn, trầm mặc vài giây chậm rãi nói, "Em biết chuyện này là một khúc mắc của anh, nhưng nó cũng là khúc mắc của em."
"Mắc mớ gì đến em?"
Người Cung Âu cứng đờ trong giây lát.
"Cũng bởi vì sự cố hoang tưởng trên chuyến tàu này bảy năm trước, anh tạo ra lời đồn, khiến cho ngay cả đại học em cũng không thể quang minh chính đại tốt nghiệp như người khác, sau đó lại bị anh nhốt ở Cung gia dùng đủ loại tra tấn, còn thiếu chút nữa là chết rồi." Âm thanh của Thời Tiểu Niệm rất thấp, lúc nói đến đoạn này, trong mắt thoáng qua ý đau xót, "Đêm hôm đó đã hoàn toàn thay đổi cuộc đời em, nhưng em biết từ đầu đến cuối em đều là người vô tội."
"…"
"Anh vừa nói, coi như là em bỏ thuốc anh cũng không sao, nhưng em lại có chút không chịu được điều này." Thời Tiểu Niệm nói, "Anh nên hiểu rõ em, Cung Âu, em không làm được chuyện như vậy."
"…"
"Không phải em muốn đẩy anh cho Đường Nghệ, em chỉ muốn nói cho anh biết, trước đây, em sẽ không làm loại chuyện hủy hoại cuộc đời mình như vậy, còn hiện tại, em có hại ai cũng sẽ không đi hại anh. Anh hiểu chưa?"
Thời Tiểu Niệm nói, đầu ngón tay nhẹ nhàng vẽ trên lưng hắn.
Nghe đến đó, Cung Âu xoay người nhìn cô, sắc mặt đã không còn khó coi như vừa nãy, hắn kéo cô vào trong lồng ngực, gương mặt tuấn tú hôn lên môi cô, ý chiếm hữu mười phần, tàn nhẫn hôn cô.
"…"
Thời Tiểu Niệm tùy ý để hắn hôn.
Một giây sau, Cung Âu đưa tay ôm lấy cô, tiếng nói trầm ấm, "Không nói, muốn biết chân tướng cũng không khó, chờ tìm được cái Đường gì kia thì chúng ta sẽ biết hết."
Đường Nghệ mới chính là chìa khóa mở ra cánh cửa câu đố này.
"Ừ."
Thời Tiểu Niệm gật đầu, đưa tay ôm lấy lưng hắn.
"Anh biết em sẽ không hại anh, vĩnh viễn sẽ không." Cung Âu ôm cô nói, tiếng nói trầm thấp.
"Hết tức giận rồi?"
Thời Tiểu Niệm mỉm cười hỏi.
"Em như vậy sẽ chọc cho anh tức giận, có lẽ anh sẽ sớm bị em làm cho tức chết mà."
"…"
Rốt cuộc là ai có thể làm cho ai tức giận.
"Đi, dẫn em đi đánh bạc." Cung Âu kéo tay cô rời đi, Thời Tiểu Niệm ngơ ngác, "Em không biết."
"Anh sẽ không để em đánh với người khác, em chỉ cần đánh với anh thôi."
Cung Âu nói, nắm tay cô đi về phía trước, bảo người phục vụ mở một chiếu bạc riêng cho bọn họ, là chiếc bàn xoay màu xanh lá.
Người phục vụ đứng bên cạnh cô, đưa cho cô một xấp thẻ đánh bạc.
"Để nhiều vào, còn một ít số lẻ thì đưa cho tôi."
Cung Âu lạnh lùng nói, giơ giơ tay lên, mười phần hào khí.
"Làm gì vậy?" Thời Tiểu Niệm nhỏ giọng hỏi, Cung Âu cúi đầu nhìn cô, "Cách để dỗ phụ nữ vui chính là mua mua mua, đang ở trên biển không có gì để mua, vậy thì cho em tiền."
"A."
"Đến." Người đã bị Cung Âu ấn ngồi trước chiếu bạc, Cung Âu đi tới ngồi xuống đối diện cô, gác một chân lên, "Em sẽ chơi cái gì?"
"Cái gì em cũng không biết chơi."
Thời Tiểu Niệm nói, vừa dứt lời, người phục vụ đứng bên cạnh liền nói với Thời Tiểu Niệm, "Hay để tôi giới thiệu cho ngài một trò chơi đơn giản nhất."
"Đơn giản như thế nào?"
Đánh bạc hẳn là rất khó khăn.
"Rút một lá bài." Người phục vụ lấy một lá bài từ trong bộ bài đặt trên chiếu bạc, nói, "Đoán lá bài màu gì, đỏ hay đen, người đoán đúng sẽ nhận được số thẻ đánh bạc là bội số với số trên lá bài."
"…"
Quả nhiên là đơn giản, người không mù màu đều có thể chơi.
"Được, chơi đi."
Cung Âu ngồi đó nói, hướng về phía Phong Đức đang đi tới, nói, "Ông đi đem toàn bộ tiền trong tủ bảo hiểm đổi thành thẻ đánh bạc."
"Anh cứ muốn thua cho em như vậy à?" Thời Tiểu Niệm không hiểu mà nhìn hắn, "Anh muốn cho em tiền, còn không bằng cho trực tiếp."
Hà tất phải dùng phương thức như vậy.
"Trong truyện tranh của em đã nói, một người phụ nữ tốt sẽ không tùy tiện nhận quà của đàn ông, phải dựa vào sự cố gắng của mình." Cung Âu cầm một thẻ đánh bạc trong tay thưởng thức, tiếng vang lanh lảnh.
"Đừng nói là anh đã xem hết truyện tranh của em rồi nha?"
Thời Tiểu Niệm không khỏi hỏi.
"Vẫn chưa, chỉ đọc mấy trang mà thôi." Cung Âu ngồi đối diện cô.
"Nha."
Thảo nào, cô đã từng viết một câu như vậy trong truyện tranh, một người phụ nữ tốt sẽ không tùy tiện nhận quà của đàn ông, phải dựa vào sự cố gắng của mình.
Nhưng cô nhớ là, trang tiếp theo còn có một câu: trừ khi cô chuẩn bị cùng hắn đi chung một đời, vậy thì cần phải cầm hết tiền của hắn, nếu không ai biết được số tiền này sẽ chui vào túi con yêu tinh nào.
Chậc, trước đây cô sáng tác truyện tranh lại viết ra những lời như thế.
Thời Tiểu Niệm nhớ lại mà cảm thấy thẹn thùng, đang định nói với Cung Âu không cần, Cung Âu đã búng tay ra hiệu cho người phục vụ, "Bắt đầu."
"Vâng, Cung tiên sinh."
Người phục vụ cung kính cúi đầu.
Xem ra việc đoán bài đã là chuyện không thể thay đổi, Thời Tiểu Niệm nhìn Cung Âu, nói, "Vậy anh cũng không cần nhường em, chúng ta dùng bản lĩnh của mình đi."
"Vậy thì khác gì em tự dâng tiền lên cho anh?"
Cung Âu nhíu mày.
"Không có gì, em có tiền, cả nhà mẹ lẫn nhà chồng đều cho em một đống, hôm đó tài vụ báo cho em, số tiền nhiều đến nỗi em đếm còn không hết." Thời Tiểu Niệm nói, nghĩ nghĩ lại nói.
"Được, vậy em thích đánh kiểu gì?"
Cung Âu hỏi.
Thời Tiểu Niệm lập tức chỉ vào bộ bài trên tay người phục vụ, "Đoán màu sắc lá bài."
"…" Cung Âu nhìn cô trầm mặc hai giây, "Chơi kiểu này có gì hay?"
Đoán bài, so về vận may thì hắn muốn thua cô cũng khó.
Thời Tiểu Niệm một mực muốn chơi như vậy, "Vậy chơi cái này đi, mấy cái khác em không rành lắm, đây là loại đơn giản nhất không cần kỹ thuật, anh cũng không nhường em được."
Điều quan trọng nhất trên sòng bạc là công bằng.
Cung Âu nhìn sâu vào mắt cô, gật đầu, "Theo em. Chia bài."
Người phục vụ tiến lên phía trước, đảo đảo bộ bài trong tay, sau đó tùy ý lấy một lá bài đặt lên chiếu bạc, "Hiện tại hai vị có thể đưa ra số thẻ đánh cược."
Đưa ra thẻ đánh bạc?
Thời Tiểu Niệm cúi đầu nhìn đống thẻ đánh bạc trong tay, sau đó đưa tay lấy ra một thẻ có chữ "500" bỏ lên bàn, còn Cung Âu thì lại phóng khoáng đẩy toàn bộ thẻ đánh bạc về phía trước, đẩy thẻ vào ‘khu vực đặt cược’.
"Màu đỏ."
Cung Âu nói, con ngươi đen nhìn lá bài kia.
"Vậy em đoán màu đen đi."
Thời Tiểu Niệm nói.
Người phục vụ lật bài, là quân 8 bích, cất giọng nói, "Tịch tiểu thư nhận được số thẻ đánh bạc gấp 8 lần số tiền đã đặt cược."
"Em thắng rồi."
Thời Tiểu Niệm khó tin mà nhìn người phục vụ đang cầm toàn bộ thẻ đánh bạc trả lại cho cô, từng chồng lại từng chồng, thì ra đây là cảm giác thắng tiền, cũng không tệ lắm.
"Tiếp tục."
Cung Âu nhìn vẻ ngạc nhiên của cô mà nhếch môi, hắn đã thua tiểu gia hỏa này rồi.
"Màu đen." Thời Tiểu Niệm nói.
"Màu đỏ." Cung Âu chọn cái còn lại.
"J bích, Tịch tiểu thư thắng được số thẻ đánh bạc gấp 10 lần số tiền đã đặt cược."
Toàn bộ thẻ đánh bạc được đẩy về phía Thời Tiểu Niệm.
"Màu đen." Thời Tiểu Niệm có một chấp niệm không tên với màu đen.
"Màu đỏ." Sắc mặt Cung Âu đã có chút khó coi, mắt chăm chú nhìn lá bài kia, chờ mở bài.
"3 bích, Tịch tiểu thư thắng được số thẻ đánh bạc gấp 3 lần số tiền đã đặt cược."
Toàn bộ thẻ đánh bạc ở khu vực đặt cược được đẩy vào tay Thời Tiểu Niệm, đây là lần đầu Thời Tiểu Niệm nếm trải cảm giác toàn bộ thẻ đánh bạc bay về phía mình, mắt bắt đầu sáng lên.
Mắt Cung Âu thì bắt đầu tối sầm.
Liên tiếp mười ván, Thời Tiểu Niệm đã thắng được rất nhiều thẻ đánh bạc, trên khuôn mặt trắng trẻo toàn là nụ cười thỏa mãn, Cung Âu nhìn chằm chằm vào cô, lại không có nụ cười sủng nịch như trước, môi hơi mở, đầu lưỡi vô thức liếm một vòng.
Sao vận may của hắn có thể kém như vậy?
Hắn nhìn người phục vụ thu bài, bắt đầu xáo bài, rút bài, mắt hắn không chớp, chỉ nhìn vào đó, tai khẽ nhúc nhích, lắng nghe âm thanh.
Hắn đã thấy rõ.
Cung Âu ngồi đó nhắm mắt lại, đếm đi đếm lại từng lượt trong đầu, các động tác thu bài xáo bài, rút bài của người phục vụ lặp đi lặp lại trong tâm trí hắn, nếu không lầm, lá này nhất định mở… "Màu đen."
Thời Tiểu Niệm kiên quyết chọn màu đen, cũng mạnh bạo hơn nhiều so với vừa nãy, đẩy một đống thẻ đánh bạc về phía trước.
Những vị khách xung quanh thấy hai vợ chồng này chiếm một chiếu bạc, rõ ràng là trò chơi gia đình, nhưng lại khiến không khí sôi động hẳn lên, đều thả bài trên tay xuống, vây lại xem hai người bọn họ đoán màu lá bài.
Một người ngoại quốc lớn tuổi liên tục nhìn Thời Tiểu Niệm, mắt hơi nghi hoặc một chút.
Cung Âu ngồi đối diện Thời Tiểu Niệm, tà khí nhếch môi, "Thời Tiểu Niệm, em đã chọn màu đen mười mấy lần rồi, ván này 80% là ra màu đỏ, anh cho em cơ hội đổi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận