Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm

Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm - Chương 225: Ai nói em không đáng giá một trăm triệu (length: 10864)

"Được rồi!" Thời Trung đứng đó, giận dữ trừng mắt nhìn cô, "Thời Tiểu Niệm, ở đây đa số đều là bậc trưởng bối của cô, mà cô lại ăn nói như vậy hả?"
"Vậy khi các người ở ngoài kia vu oan giá họa cho tôi, có nghĩ tới các người là trưởng bối của tôi hay không, hay các người là cái gì? Già mà không đứng đắn!" Thời Tiểu Niệm mỉa mai đáp trả.
Những lời này cô đã nghĩ đến rất lâu rồi, hôm nay cuối cùng cũng có thể nói ra.
"…"
Thời Trung sửng sốt một chút, từ nhỏ đến lớn, chưa bao giờ Thời Tiểu Niệm dám cãi lại hắn, hôm nay lại dám như vậy.
Thực sự là có cánh cứng cáp nên muốn làm phản rồi.
Thời Trung giận tím mặt, "Thời Tiểu Niệm, cô có biết cô đang nói chuyện với ai không? Tôi là cha cô!"
"Cha?" Thời Tiểu Niệm lạnh lùng nhìn ông ta đang tức giận, trào phúng hỏi, "Ông còn dám nhận là cha tôi sao? Không phải là đã đoạn tuyệt quan hệ rồi sao?"
"Cô..."
Thời Trung tức giận, giơ tay lên muốn đánh cô, một người họ hàng thân thích vội vàng kéo Thời Trung lại, ghé vào tai ông ta nhỏ giọng nói, "Bây giờ ông đánh nó thì giải quyết được gì? Mau bảo nó móc tiền ra đi."
Xin xỏ?
Muốn ông ta đi xin xỏ cái thứ con rơi đó sao?
Thời Tiểu Niệm đứng đó không nhúc nhích, lạnh nhạt nhìn ông ta đang vung tay lên.
Sắc mặt Thời Trung lúc xanh lúc đỏ, giận không kìm được trừng mắt nhìn cô, cuối cùng không tình nguyện đưa tay thu lại, trừng cô quát, "Được, cô không muốn về cái nhà này cũng được, đưa một trăm triệu ra đây, coi như là cô đưa cho chúng tôi công ơn nuôi dưỡng, từ nay về sau đường ai nấy đi, cô muốn đi đâu thì tùy!"
Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm khó tin nhìn ông ta, "Một trăm triệu?"
Có phải cô nghe lầm không?
Lại muốn cô đưa một trăm triệu ra.
"Hừ, như vậy là còn ít đó. Cô phải hiểu rõ, cô có thể lớn đến ngày hôm nay là do công ơn nuôi dưỡng của chúng tôi. Nếu không có chúng tôi, chắc gì bây giờ cô có thể đứng đây, có khi đang ở một xó xỉnh nào đó ấy chứ!" Thời Trung hung hăng nói, "Bây giờ cô đã có tiền, lấy chút tiền đó có đáng là gì!"
Đối với Cung Âu mà nói, một trăm triệu cũng chỉ là một sợi tóc mà thôi.
Có một trăm triệu này, ông ta không chỉ trả hết nợ, mà còn có thể Đông Sơn tái khởi, mở rộng sự nghiệp.
"…"
Thời Tiểu Niệm nhìn Thời Trung, nhìn vẻ hung hăng trên mặt ông ta, nói trắng ra là, Thời Gia thấy cô đã leo được lên cành cây cao, nên muốn cô đưa tiền ra.
Ha!
Nói cái gì mà muốn để cho cô về nhà sinh sống cho tốt, hóa ra là muốn đòi tiền cô, thấy đòi không được tiền cô, liền trực tiếp dùng công ơn nuôi dưỡng để buộc cô đưa tiền.
Thời Tiểu Niệm nhìn về phía Mẫn Thu Quân, Mẫn Thu Quân chỉ biết lau nước mắt. Cô lại nhìn về phía họ hàng thân thích bên cạnh, một đám họ hàng này thấy cứng không được, toàn bộ bắt đầu phụ họa Thời Trung, nói đến công ơn dưỡng dục.
"Đúng vậy a, theo lý thuyết con gái nuôi cũng nên có trách nhiệm dưỡng lão cho bố mẹ nuôi, cháu đưa chút tiền coi như là đưa tiền dưỡng lão sớm."
"Đúng rồi đó, bọn họ nuôi cháu cũng cần tiền với công sức, cháu đừng vì mới bay lên đầu cành cây liền muốn quên cha mẹ đi."
"…"
"A." Thời Tiểu Niệm nhìn từng khuôn mặt này, trái tim đã bắt đầu tê dại, lạnh như vừa rơi vào hố băng, "Xin lỗi, để cho các người thất vọng rồi."
Thời Trung trừng mắt cô.
"Hôm nay tôi trở về đây không hề nghĩ tới việc đưa tiền cho các người, chỉ là tôi đang muốn xem, nếu tôi không đưa tiền, khuôn mặt các người sẽ ra sao, thật là không làm tôi thất vọng mà."
Thời Tiểu Niệm lạnh lùng nói, sau đó từng bước một lùi về phía sau.
"Hôm nay mày dám đi!"
Thời Trung đang gánh một khoản nợ khổng lồ, không đòi được tiền làm sao có thể để cô rời đi, sắc mặt hung dữ, không chút suy nghĩ cầm lấy chén nước trên khay trà, hướng về phía Thời Tiểu Niệm tàn nhẫn ném tới.
Thời Tiểu Niệm vội tránh sang một bên, chén nước bị ném xuống đất, vỡ tan, mảnh vỡ và nước bắn lên đùi của cô.
Hôm nay cô mặc váy, cẳng chân để lộ ra ngoài, mảnh vỡ bắn tung tóe lên bắp chân cô, găm vào chân, máu tươi lập tức chảy ra.
Mẫn Thu Quân sợ đến ngây người, khiếp sợ nhìn về phía Thời Tiểu Niệm.
Thời Tiểu Niệm cụp mắt nhìn vết máu trên bắp chân mình, đau đớn dần xuất hiện.
Trên gương mặt cô không lộ ra cảm xúc gì, trong mắt chỉ còn lại sự lạnh lùng và tê dại.
Cô không đi xem vết thương, chỉ là ngước mắt lạnh lùng nhìn về phía Thời Trung, từng chữ từng chữ nói ra khỏi miệng, "Ngày hôm nay, cho dù ông có giết tôi, tôi cũng sẽ không đưa cho ông dù chỉ một đồng. Huống hồ, tôi ở Thời Gia lớn lên, chỗ nào xứng đáng một trăm triệu?"
Lạnh nhạt nói xong, Thời Tiểu Niệm xoay người rời đi.
Còn chưa đi đến cửa, cô liền nghe thấy một âm thanh bá đạo truyền đến, "Ai nói em không đáng một trăm triệu?"
Cung Âu!
Thời Tiểu Niệm sửng sốt, ngước mắt nhìn lại, chỉ thấy Cung Âu từ bên ngoài đi tới, thân hình cao lớn, giày da đạp trên mặt đất phát ra tiếng vang, gương mặt anh tuấn lạnh như băng, con ngươi đen âm trầm quét về phía đám người trong phòng khách.
"…"
Người trong phòng khách khiếp sợ nhìn về phía Cung Âu, từng người nhìn mà mắt như muốn lòi ra, bình thường bọn họ nào có cơ hội gặp được Cung Âu ngoài đời thực, nhưng giờ phút này, Cung Âu chân chân thực thực lại đang đứng trước mặt bọn họ.
Mấy cô em gái họ hàng tuổi cũng không chênh lệch lắm với Thời Tiểu Niệm đều đồng loạt che miệng lại, kinh ngạc đến ngây người mà nhìn gương mặt anh tuấn đến nghịch thiên của Cung Âu, chân không tự chủ mà nhũn ra.
Không ngờ Cung Âu lại đến đây.
Thời Tiểu Niệm nhìn về phía Cung Âu, cũng có chút ngạc nhiên, "Sao anh lại tới đây?"
"Tại sao anh không thể tới?"
Cung Âu không vui nói, cụp mắt nhìn về phía bắp chân của cô, tầm mắt rơi vào vết máu trên đùi của cô, ánh mắt nhất thời rùng mình, một tia tức giận điên cuồng nhảy vọt ra.
Hắn cầm lấy một cái ghế bên cạnh, tàn nhẫn ném xuống đất.
Cái ghế nhìn nặng nề mà hắn chỉ dùng một tay ném xuống.
"Ầm!"
Ghế tựa vỡ thành từng mảnh.
Tất cả mọi người sợ hết hồn, nhưng không ai dám tiến lên trách cứ. Thời Trung đứng đó nhìn vẻ tức giận trên mặt Cung Âu, càng có cảm giác ngột ngạt không nói nên lời.
"Cung Âu..."
Đã mấy ngày nay, Thời Tiểu Niệm chưa thấy Cung Âu nổi giận, nhất thời có chút kinh hoàng mà nhìn hắn.
Tại sao hắn lại đột nhiên bạo phát?
Cung Âu nghiến răng trừng cô, trên gương mặt tất cả đều là tức giận, như thể trên người có một ngọn lửa bất cứ lúc nào cũng có thể bùng phát ra được.
Thời Tiểu Niệm thấy thế, muốn tiến lên.
"Đứng yên cho anh! Đừng nhúc nhích!"
Cung Âu điên cuồng quát.
"…"
Thời Tiểu Niệm giật mình, đứng đó nhất thời không dám cử động nữa, lo lắng nhìn Cung Âu.
Hắn lại làm sao vậy? Sao tự nhiên lại nóng tính lên rồi?
Mấy người họ hàng thân thích, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, ánh mắt trao đổi với nhau một ý tứ: có vẻ Thời Tiểu Niệm cũng không được sủng ái nhiều, hoàn toàn bị xem như người hầu sai bảo.
"Thiếu gia!" Phong Đức từ bên ngoài vội vàng đi tới, tay cầm theo một chiếc Laptop.
"Một trăm triệu thật không?" Cung Âu mở miệng, ánh mắt âm trầm nhìn về phía Thời Trung, trong mắt lộ ra vẻ nguy hiểm, đôi chân dài của hắn bước lên, chậm rãi hướng về phía Thời Trung.
Trải qua sóng gió lớn vừa rồi, Thời Trung không tự chủ lùi về phía sau, trên gương mặt hoàn toàn không còn vẻ hung hăng như ban nãy.
"Đưa tài khoản cho tôi!"
Môi mỏng của Cung Âu khẽ động, từng chữ từng chữ từ giữa răng môi phun ra, lạnh như sương.
Một đám người ngây ra.
Thời Tiểu Niệm choáng váng, vì sao mà hắn lại phải trả tiền?
"Cung Âu..."
"Câm miệng!" Cung Âu quay mặt sang, tàn nhẫn trừng cô một cái, phi thường tức giận, "Trở về anh sẽ tính sổ với em sau!"
"…"
Thời Tiểu Niệm mím môi, đứng tại chỗ.
Sao cô lại chọc tới hắn rồi? Vừa nãy bảo hắn ở trong xe, hắn cũng đồng ý mà.
Cả đám người vẫn ngây ra, Thời Trung phản ứng lại trước tiên, hướng về phía Mẫn Thu Quân kích động nói, "Đưa thẻ ngân hàng ra mau lên!"
"Dạ... được, được..."
Mẫn Thu Quân luôn luôn nghe lời Thời Trung, nghe vậy lập tức mở túi xách của mình, vội vàng tìm thẻ ngân hàng.
Mấy người họ hàng thân thích nhất thời hiểu được Cung Âu thật sự sẽ trả tiền, trên mặt từng người không kìm nổi lòng tham lam.
"…"
Thời Tiểu Niệm đứng đó, nhìn mặt bọn họ, nhìn dáng vẻ Mẫn Thu Quân lo lắng tìm kiếm, một lần nữa lại hãm sâu vào tuyệt vọng cùng tê dại.
"Tìm thấy rồi." Mẫn Thu Quân từ trong túi xách lấy ra thẻ ngân hàng, đưa cho Cung Âu.
Cung Âu đứng ở đó, tay buông thõng bên người cũng không thèm nhúc nhích, mắt lạnh nhìn thẳng bà ta.
Mẫn Thu Quân bị dọa sợ, thân thể không khỏi co rúm lại, không tự chủ đem thẻ ngân hàng giao cho Phong Đức, người đang đứng bên cạnh với vẻ mặt ôn hòa, sau đó lùi về phía sau Thời Trung.
Phong Đức tiếp nhận thẻ ngân hàng, đặt vào trong máy tính, một tay ông nâng Laptop, một tay gõ thật nhanh trên bàn phím, hình ảnh tiền đã được chuyển khoản hiện ra.
"…"
Tất cả mọi người đều kích động mở to mắt, nín thở, nhìn chằm chằm vào màn hình máy vi tính không nhúc nhích.
Phong Đức chậm rãi ấn xuống từng con số, ấn xuống liên tiếp, đến khi mục tiền chuyển xuất hiện mấy con số: một trăm triệu.
Thời Tiểu Niệm nghe được tiếng hít vào của mấy người họ hàng.
Phong Đức đang muốn ấn phím Enter, Thời Trung kích động nói, "Chờ một chút để tôi xác nhận lại tài khoản!"
Nói xong, Thời Trung cầm thẻ ngân hàng lên cùng Mẫn Thu Quân đối chiếu từng con số trên tài khoản, liên tiếp kiểm tra mấy lần, sau đó mới đưa cho Phong Đức, "Có thể chuyển tiền đi rồi."
Thời Tiểu Niệm đối với sự tham lam của bọn họ đã không còn lời nào để nói.
"Thời tiên sinh, Thời thái thái, tôi nhất định phải nhắc nhở các người một chuyện, các người đã nhận lấy số tiền kia, thì không được dây dưa với Thời tiểu thư, phải cùng Thời tiểu thư đoạn tuyệt tất cả mọi quan hệ!" Phong Đức một tay nâng Laptop, nghiêm túc nhắc nhở bọn họ.
Thời Trung cũng không thèm nhìn tới Thời Tiểu Niệm, chỉ nhìn chằm chằm vào hình ảnh khoản tiền được gửi đi trong máy vi tính, "Biết rồi biết rồi, xong chuyện rồi thì các người đi đi!"
Giờ phút này, Mẫn Thu Quân cũng đang chăm chú nhìn màn hình máy tính.
Đối với những người trong phòng khách này, ngoại trừ Cung Âu, thì đối với bất cứ ai, một trăm triệu cũng đều là một con số quá lớn.
"…"
Thời Tiểu Niệm đối với thái độ làm lơ của bọn họ đã thành thói quen, cô nhìn thấy bọn họ như vậy, trong đầu chỉ còn nhớ lại hình ảnh khi còn bé, bọn họ hết lần này đến lần khác bỏ rơi cô, để cô ở nhà một mình.
Thời Tiểu Niệm đột nhiên cảm thấy bình thường trở lại.
Cô đã từng kỳ vọng có thể sinh tồn được ở Thời Gia, nhưng cô cũng chỉ có thể đứng nhìn họ vứt bỏ cô lại một mình, vứt bỏ thẳng thắn như vậy.
Người khác không muốn cô, cần gì cô phải muốn người khác, hà tất tự rước lấy khó chịu đây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận