Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm

Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm - Chương 638: Là cô và Cung Âu kích thích Cung Tước chết? (length: 10026)

“...” Thời Tiểu Niệm bị Cung Âu bá đạo ôm vào lòng, tránh cũng không được, chỉ có thể chấp nhận nụ hôn mạnh mẽ của hắn. Rất lâu sau, Cung Âu mới buông cô ra, cúi mắt nhìn cô sâu sắc, nghiến răng nói, "Em có biết em khiến anh lo lắng gần c·h·ế·t không?"
Hắn cúi đầu, trán chạm trán cô, hô hấp nặng nề, như thể sợ m·ấ·t đi thứ gì đó, hai tay ôm ch·ặ·t lấy cô. Thời Tiểu Niệm nhìn vào đôi mắt hắn, trong lòng có rất nhiều lời nhưng không thể nói ra, chỉ nhỏ giọng đáp, "X·i·n ·l·ỗ·i, lần sau em nhất định sẽ nhớ sạc pin cho điện thoại."
"Không có lần sau! Mỗi ngày đều phải ở bên cạnh anh, không cho đi đâu hết!"
Cung Âu ấn cô vào lòng, hưởng thụ cảm giác mất rồi lại có được trong khoảnh khắc này.
"Ừ." Thời Tiểu Niệm gật đầu, tựa vào l·ồ·ng n·g·ự·c hắn, chậm rãi đưa tay lên nắm lấy áo sau lưng hắn.
Một hồi lâu sau, hô hấp của Cung Âu mới chậm lại. Thời Tiểu Niệm lùi về sau một chút, hỏi, "Hôm nay anh chơi có vui không?" Anh em hòa hảo gặp lại, tụ tập cùng nhau chắc là rất vui vẻ nhỉ?
"Không vui!" Cung Âu lạnh lùng thốt ra, lại ôm cô vào lòng, môi mỏng cọ lên tóc cô, "Anh cứ nhớ em, luôn cảm thấy em sẽ gặp chuyện, không muốn săn bắn gì hết." Trực giác này thật là kỳ quái.
Thời Tiểu Niệm cười, "Ở đây có thể xảy ra chuyện gì chứ? Anh ăn tối chưa? Em mới nấu cơm, nếu anh chưa ăn thì em chia cho người khác." Cô nghĩ chắc là hắn ăn rồi.
"Em nấu rồi?" Nghe vậy, đôi mắt đen của Cung Âu lập tức sáng lên, kéo cô đi ra ngoài, "Chưa ăn, một ngụm nước anh cũng chưa uống!"
"Hả? Em tưởng mọi người sẽ cùng nhau ăn tối chứ." Thời Tiểu Niệm có chút kinh ngạc, Cung Âu quay đầu liếc cô một cái, "Đồ bên ngoài có thể ăn được chắc? Cả c·h·ó cũng không ăn."
"..."
Thời Tiểu Niệm im lặng, theo hắn rời đi.
Không vào phòng ăn, Thời Tiểu Niệm lấy mâm thức ăn ra. Cung Âu trực tiếp ngồi vào bàn ăn trong phòng và bắt đầu ăn. Thời Tiểu Niệm ngồi bên cạnh chia thức ăn cho hắn, "Anh ăn chậm thôi, mỗi món chỉ ăn một phần ba thôi nhé."
"Vì sao?" Cung Âu không vui hỏi.
"Anh ăn một phần ba là đủ no rồi, không được ăn nhiều." Thời Tiểu Niệm nghiêm túc nói.
"Hôm nay anh tiêu hao nhiều sức, phải ăn nhiều hơn!" Cung Âu nói, kéo cả mâm thức ăn đến trước mặt mình, để xa khỏi cô, ý tứ rõ ràng không cho cô giành ăn, hai mắt thậm chí còn có chút ác ý mà liếc cô.
Thời Tiểu Niệm bật cười, "Rồi rồi rồi, anh ăn đi, ăn đi."
"Cái này còn tạm được." Cung Âu hài lòng gật đầu, bắt đầu ăn cơm, tốc độ rất nhanh, như thể có ai muốn giành ăn với hắn vậy.
Thời Tiểu Niệm ngồi bên cạnh, chống cằm nhìn hắn, trong mắt có ý cười. Dần dần, ý cười nhạt đi, chuyện xảy ra buổi chiều chậm rãi hiện ra trước mắt cô. Trong thư phòng lạnh lẽo kia, cô bị Charles đẩy vào giá chữ thập, cô như bị đóng dấu vào đó, tay Charles siết chặt cổ cô. Chỉ cần cô lộn xộn một chút thôi, m·ạ·n·g sống sẽ không còn. Sau khi cúp điện thoại của Cung Âu, Charles nói, “thiếu phu nhân, cô thật sự không nên vào thư phòng này, cũng không nên đụng vào bí m·ậ·t được cất giấu bốn năm rồi."
Bí m·ậ·t được cất giấu bốn năm rồi.
Thời Tiểu Niệm đứng đó, hít một hơi khí lạnh, nhìn quan tài phía trước tỏa ra ánh sáng u ám, rồi lại nhìn về phía Charles, cuối cùng nhìn sang La Kỳ.
"Vậy nên các người muốn g·i·ế·t người diệt khẩu sao?" Thời Tiểu Niệm nghĩ mình không thể qua được chuyện này, hỏi thẳng ra, "Hai người không muốn để cho người khác biết bí m·ậ·t này? Vậy chẳng phải là các người h·ạ·i c·h·ế·t Cung Tước sao? Rốt cuộc hai người có âm mưu gì?" Nếu không, tại sao lại tạo ra một người thế thân? Chỉ đóng băng Cung Tước bốn năm, điểm này cô vẫn không hiểu.
Cô nhìn Charles và La Kỳ, lúc này cô mới p·h·át hiện, hai người họ tuổi xấp xỉ nhau, lại có quan hệ chủ nhân và quản gia thân thiết, e là thời gian ở bên nhau còn nhiều hơn La Kỳ và Cung Tước. Nếu nảy sinh tình cảm cũng không có gì lạ. Giọng điệu chất vấn và ánh mắt dò xét của cô khiến La Kỳ tức giận, “Cô nói bậy bạ gì đó?”
"..." Thời Tiểu Niệm lạnh lùng nhìn hai người họ, Charles đứng đó cũng lộ vẻ bối rối nhìn Thời Tiểu Niệm, đột nhiên buông tay, có chút dở k·h·ó·c dở cười, "Thiếu phu nhân, trí tưởng tượng của tác giả truyện tranh đều phong phú như cô sao?"
Phong phú? Thời Tiểu Niệm khó hiểu nhìn hai người, La Kỳ không thể nhịn được nữa, nói với cô, "Cô đi theo tôi, đừng nói bậy bạ trước mặt chồng tôi." Để Thời Tiểu Niệm nói thêm nữa, chắc chắn cô ấy sẽ suy đoán bà và Charles có quan hệ bất chính.
“…” Thời Tiểu Niệm đứng yên ở đó, Charles ra hiệu cho cô đi theo, cô không còn cách nào khác ngoài việc theo La Kỳ rời đi.
La Kỳ dẫn cô ra khỏi cổ bảo, đến khu vườn phía sau, thời tiết bắt đầu ấm áp, hoa cũng bắt đầu nở rộ tươi đẹp. La Kỳ đi về phía trước, kéo áo khoác trên người ngồi xuống ghế dài, mái tóc dài nhẹ nhàng bay trong gió, bà nhìn Thời Tiểu Niệm, nói, "Được rồi, cô cũng ngồi đi."
"Bà muốn nói gì thì cứ nói đi." Thời Tiểu Niệm đứng nói, nếu như chuyện hèn hạ, vô sỉ đúng như cô nghĩ, thì cô dù có c·h·ế·t cũng muốn để lại tin tức báo cho Cung Âu biết.
"Phu nhân, hay để tôi nói?" Charles kính cẩn hỏi.
"Không sao, trên đời này bí mật chính là chờ có người đến vạch trần thôi." La Kỳ giơ tay lên xoa đầu đau không dứt, động tác tao nhã quý phái, bà nhìn Thời Tiểu Niệm, một lúc sau, bà chậm rãi nói, “Mấy năm trước đây, sức khỏe của chồng tôi không tốt, ngoài tôi, Charles và bác sĩ riêng ra thì không ai biết, ngay cả Cung Âu cũng không biết."
"Bà nói là ông ấy bị b·ệ·n·h?" Thời Tiểu Niệm hỏi.
"Đúng vậy, bắt đầu từ khi đó ông ấy đã cố gắng ít ra ngoài." La Kỳ nhắc tới Cung Tước, trong đôi mắt đẹp lộ vẻ đau thương, “Năm đó Cung Âu đột ngột c·ô·ng bố với toàn thế giới nó yêu cô, chuyện này rất nghiêm trọng, chồng tôi vốn muốn tự mình đến S thị hỏi, nhưng trận b·ệ·n·h kia quá nặng, chỉ có tôi đi."
Thời Tiểu Niệm kinh hãi nhìn bà, “Vậy nên lúc đó mẹ nói cái gì cố tình trấn an Cung Tước, để mẹ tới hòa giải trước chỉ là giả?” Lúc đó, Cung Tước đã b·ệ·n·h nặng rồi?
“Là giả, b·ệ·n·h tình của ông ấy luôn thay đổi thất thường, lúc ổn lúc không, thời gian như vậy làm bệnh của ông trở nặng, không thể nào đi đến S thị xa xôi như vậy được.” La Kỳ đau khổ nói, “Cho nên, mọi việc đều phải do tôi đứng ra, cách làm của tôi không giống với t·h·ủ· ·đ·o·ạ·n tàn nhẫn của ông ấy, nếu không, thì sẽ không để cho cô và Cung Âu có thể đi đến ngày hôm nay."
Thời Tiểu Niệm kinh ngạc đứng tại chỗ, chợt nhớ, bốn năm trước, những gì cô nghe được về Cung Tước đều là t·h·ủ· ·đ·o·ạ·n độc ác, âm thầm hãm hại cô, nhưng từ khi Cung Âu m·ấ·t tích, quan hệ giữa cô và Cung gia lại bắt đầu hòa hoãn, ban đầu cô tưởng Cung Tước mềm lòng sau khi m·ấ·t đứa con trai thứ hai.
“Năm đó ở quần đ·ả·o cát trắng, bảo tiêu chĩa súng vào đầu tôi, Tiểu Quỳ kh·ó·c, sau đó bà bảo Cung Tước ra lệnh thả tôi." Thời Tiểu Niệm nhìn La Kỳ, cuối cùng cũng hiểu ra, "Không phải Cung Tước mềm lòng, mà là bà mềm lòng." Cô đã nghĩ, một người chỉ coi trọng danh vọng, một người cha tàn nhẫn đến mức làm con trai toàn thân áp lực cũng không tiếc, làm sao có thể đột nhiên mềm lòng được.
T·h·ủ· ·đ·o·ạ·n của La Kỳ cũng không phải là ác độc, bà có ranh giới cuối cùng của mình. La Kỳ đã từng phái người đi cưỡng ép cô, nhưng lại không cho ai động vào cô. La Kỳ từng nhốt cô trên tháp cao nửa năm, nhưng chưa từng muốn g·i·ế·t cô; Cung Âu trở về, cô hiểu lầm muốn chia tay Cung Âu, náo loạn một trận trở về rồi đòi kết hôn, Cung gia cũng không hề phản đối.
Mặc dù chưa gặp Cung Tước, nhưng từng chuyện một đều là phong cách làm việc của La Kỳ, bởi vì bà không có tâm địa độc ác, mỗi việc La Kỳ đều chỉ có thể làm ác đến một nửa.
"Đúng vậy, có lúc nghĩ lại có phải lúc đó nên g·i·ế·t cô không? Cũng sẽ không có nhiều chuyện như bây giờ." La Kỳ cười khổ. Nếu sức khỏe Cung Tước vẫn tốt, Thời Tiểu Niệm đã sớm c·h·ế·t không biết bao nhiêu lần rồi.
"Bà cảm thấy đây hết thảy là lỗi của tôi sao?" Thời Tiểu Niệm hỏi, không phải cô đã khiến Cung Tước mắc bệnh.
Nghe vậy, trong mắt La Kỳ bắt đầu có lệ quang, “Trước đây chồng tôi bị b·ệ·n·h không muốn c·ô·ng khai, là bởi vì không muốn ảnh hưởng đến danh tiếng của Cung gia, chúng tôi vốn có thể chữa khỏi cho ông ấy, nhưng từ sau khi hai người c·ô·ng khai tình cảm, ông ấy bị kích t·h·í·c·h, b·ệ·n·h tình ngày càng sa sút."
"..." Thời Tiểu Niệm mím môi.
"Chồng tôi cả đời này lo lắng nhất chính là tương lai của Cung gia, Cung Âu là đứa con trai mà ông ấy kiêu ngạo, trước đây Cung Âu đã đồng ý kế thừa Cung gia, nhưng sau đó thì sao, lại vì cô mà thành ra như vậy." La Kỳ nói, sắc mặt càng lúc càng tái nhợt.
"..." Thời Tiểu Niệm đứng đó không biết phải nói gì, chuyện này cô hoàn toàn không hay biết.
"Sau này, Cung Âu cuối cùng đã đồng ý kết hôn với tiểu thư nhà Lancaster, bệnh tình của chồng tôi lại có vẻ tốt hơn một chút, cũng có thể ra ngoài một chút, đến cả Cung Âu cũng không p·h·át hiện ông ấy có gì khác thường." La Kỳ nói, tay lau nước mắt trên mặt, “Tôi cho rằng tất cả sẽ dần dần tốt lên, kết quả chuyện một lần thoái hôn đổi cô dâu trước mặt mọi người đã p·h·á hủy tất cả."
Thời Tiểu Niệm kinh ngạc nhìn La Kỳ, bà ngồi trên ghế dài, mắt đỏ bừng, "Từ sau lễ đính hôn đó, sức khỏe chồng tôi trở nên tệ hẳn đi, cô còn nhớ không, có một lần cô nói giao dịch với chúng tôi, nói để Holy ở bên cạnh chúng tôi, đừng đi quấy rầy Cung Âu nữa."
“…”
“Chúng tôi không thể thỏa hiệp với cô, bởi vì chồng tôi không thể chịu đựng thêm được nữa, nói cho cùng, là do hai người đã kích thích tốc độ c·h·ế·t của ông ấy.” La Kỳ nói, "Đến phút cuối ông ấy mới nhận ra, không thể nào khiến Cung Âu hồi tâm chuyển ý được nữa."
“…” Thời Tiểu Niệm cúi đầu, tay vô thức nắm chặt áo trên người.
Là cô và Cung Âu đã kích thích Cung Tước c·h·ế·t sao?
“Tôi đã khuyên ông ấy rất nhiều lần, đừng cố chấp như vậy nữa, tôi muốn cùng ông ấy đi du lịch, ngắm cảnh đẹp khắp thế giới.” La Kỳ nói, nước mắt lã chã rơi xuống, “Nhưng ông ấy không chịu, tôi khuyên không nổi ông ấy, đến khi ông ấy c·h·ế·t, ông ấy vẫn còn nghĩ đến Cung gia.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận