Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm

Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm - Chương 87: Nhà độc tài cuồng khống chế (length: 10100)

"Khó ăn, không ăn, tiếp tục gắp."
Cung Âu ra lệnh, hắn hưởng thụ việc nàng phục vụ cho hắn, quá trình đó làm hắn vui vẻ.
Thời Tiểu Niệm cắn cắn môi, từ trước bàn ăn đứng lên nói, "Vậy ta đi làm cho ngươi một bữa ăn nhẹ vậy."
"Không được, tay của ngươi bị thương." Cung Âu lập tức cự tuyệt.
"Ta đi nướng vài lát bánh mì, sẽ không ảnh hưởng." Thời Tiểu Niệm nói xong muốn đi, Cung Âu ngồi ở chỗ đó, giọng điệu lập tức lạnh lùng xuống, "Ta nói không cho phép là không cho phép, không cho phép tiến vào nhà bếp"
Trong giọng nói của hắn sự tức giận rất rõ ràng.
Thời Tiểu Niệm bất đắc dĩ nhìn hắn, giơ tay mình ra, "Vết thương nhỏ này của ta cũng phải mấy ngày mới khôi phục, chẳng lẽ ngươi vẫn không muốn ăn cơm à?"
"Không ăn sẽ chết đói là chuyện của Cung Âu ta." Cung Âu trừng nàng một cái, cố chấp vô cùng.
"..."
Thời Tiểu Niệm hết cách chỉ đứng ở đó.
Món nàng làm căn bản không có ngon như vậy, hắn lại muốn vì thế mà tuyệt thực, đầu óc là bị đánh bị thương rồi sao.
"Đồ ăn của ngươi đây." Cung Âu hướng về phía nàng nói, trong con ngươi đen nhìn vào mặt nàng, "Ăn xong nhanh chóng nói ra mục đích của nàng."
"Cái gì?"
Thời Tiểu Niệm sửng sốt một chút.
"Sáng sớm đã giả làm người hầu gái, lại còn ân cần, còn muốn không để ý tay bị thương đi làm bữa sáng, nếu ta mà không nhìn ra ngươi có ý đồ, Cung Âu ta đúng là bị mù."
Cung Âu liếc nàng một cái, cầm lấy cốc sữa bò uống một ngụm, lông mày nhíu chặt.
Chết tiệt, không phải sữa bò nóng của Thời Tiểu Niệm đều khó uống như vậy.
Hắn đều nhìn ra rồi.
Thời Tiểu Niệm ngượng ngùng cười, ngồi xuống trước bàn ăn, nói, "Ta không có ý đồ gì cả, chỉ là ta..."
Nên làm sao để mở miệng đây.
"Chỉ là cái gì?" Cung Âu nhìn chằm chằm nàng, giọng nói trầm thấp.
"Chỉ là ta muốn xin nghỉ." Thời Tiểu Niệm nhìn về phía Cung Âu, trên mặt lộ ra vẻ mặt cầu xin, "Hai ngày nữa ta định ra ngoài có việc, hỏi ngươi mượn chiếc xe, được không?"
Nàng hỏi vô cùng cẩn thận.
Nghe vậy, con ngươi đen của Cung Âu càng thêm sâu thẳm, "Đi đâu?"
"Chỉ là muốn đi phong lầu." Thời Tiểu Niệm không dám nói mình đi thăm dò tìm sự thật ba năm trước, vừa nói ra vậy thì thật sự không muốn ra ngoài rồi.
"Hôm nay ta có thể đi phong lầu cùng với ngươi."
Cung Âu đẩy cốc sữa bò sang một bên, trầm giọng nói.
Ai muốn hắn đi cùng chứ? Thời Tiểu Niệm cắn môi, giọng nói càng thêm dịu dàng, "Là thế này, ta là người vẽ tranh, lúc có cảm hứng thì cần ra ngoài tìm cảm hứng."
"Ngươi muốn đi đâu tìm, ta dẫn ngươi đi."
Giọng của Cung Âu mỗi lúc một trầm hơn, cho thấy tâm tình của hắn bây giờ cũng đang trầm xuống dần.
"Ta..." Thời Tiểu Niệm quan sát vẻ mặt của hắn, chần chờ vài giây vẫn là cắn răng một cái nói ra, "Ta muốn đi một mình."
Không ngoài dự đoán, sắc mặt của Cung Âu trong nháy mắt chìm xuống.
Thời Tiểu Niệm bất an nhìn hắn, một bên Phong Đức lặng lẽ mà lùi về phía sau hai bước.
Trong phòng ăn nhất thời tĩnh lặng như chết.
Rèm cửa bằng thủy tinh che ở cửa khẽ lắc, phản xạ ra từng tia hào quang giống như lưu ly.
Cung Âu ngồi ở đó, khuôn mặt anh tuấn không lộ vẻ gì, mắt cứ đen kịt như vậy thẳng tắp nhìn người ngồi đối diện, môi mỏng của Thời Tiểu Niệm mím thành một đường, lộ rõ đường nét căng thẳng, cả người hắn trông lạnh lùng mà u ám.
Rõ ràng là một buổi sáng đẹp trời, nhưng trong nháy mắt cực kỳ giống như mưa bão sắp đến ngột ngạt.
"Hôm nay ngươi phí hết tâm tư lấy lòng ta, chính là để bỏ ta sang một bên." Cung Âu đột nhiên cười lạnh một tiếng, trong mắt là sự trào phúng nồng đậm, "Ngươi cũng thật biết tạo bất ngờ cho ta."
Nàng làm bữa sáng khiến hắn thoải mái.
Vào lúc này, nàng lại đâm cho hắn một đao.
Cú đâm này thật tàn nhẫn.
"Không phải, ta quen một mình đi tìm cảm hứng." Thời Tiểu Niệm cố gắng giải thích, nhìn về phía tầm mắt của hắn có chút sợ hãi.
Hắn so với nàng tưởng tượng còn đáng sợ hơn.
"Không có tiện, từ hôm nay trở đi, ngươi nhất định phải bỏ thói quen này." Cung Âu lạnh lùng thốt ra, từ trước bàn ăn chậm rãi đứng lên, nghiêng người về phía nàng qua chiếc bàn trắng dài, cúi người nhìn chằm chằm vào đôi mắt của nàng, giọng nói lạnh lùng vô tình từ môi mỏng chậm rãi phát ra, "Nếu không, ngươi vĩnh viễn đừng mong vẽ vời nữa."
Không hề có một chút khoảng trống nào để thương lượng.
Hắn căn bản không cho phép nàng một mình ra ngoài.
Sắc mặt của Thời Tiểu Niệm tái nhợt, "Tại sao ta không thể có một chút không gian của riêng mình?"
"Ngươi ở bên cạnh ta cũng có không gian." Tại sao phải một mình?
"Không giống nhau. Ai cũng cần có không gian riêng."
"Ta không cần." Giọng của Cung Âu lạnh lẽo đến cực điểm, "Ta có thể không cần, ngươi dựa vào cái gì mà muốn?"
"..."
Thời Tiểu Niệm á khẩu không trả lời được.
Đúng là, từ khi hắn nói rõ ràng sau đó, hắn liền mang nàng theo bên người 24 giờ, hắn cũng không có không gian riêng nhưng hắn không cần không có nghĩa là người khác cũng như vậy.
Thấy nàng không nói gì, Cung Âu tưởng nàng đã thỏa hiệp, hắn đứng lên, mặt lạnh muốn đi, Thời Tiểu Niệm không nhịn được mở miệng, "Ngươi nhất định phải không thể thế à?"
Kiểm soát sự tự do của nàng, kiểm soát thời gian của nàng, kiểm soát thân thể của nàng...tất cả của nàng đều là do hắn kiểm soát, vậy thì nàng khác gì là con rối chứ.
Cung Âu quay đầu lại, ánh mắt sắc bén lạnh lùng, ác liệt đến cực điểm, "Đúng."
Như đinh đóng cột, một chữ chắc nịch.
Trong cái nhà này, mọi thứ là do hắn quyết định.
Thời Tiểu Niệm trừng mắt nhìn hắn, cơn giận cũng bốc lên đến đầu, vẻ tức giận trên mặt dần dần lộ rõ không thể nhịn được nữa, "Đồ độc tài cuồng kiểm soát."
Nàng hét lớn với hắn, hét xong, hai tay đập xuống bàn đứng lên, không quay đầu lại chạy mất.
Sắc mặt của Cung Âu hoàn toàn trở nên u ám.
"Ầm"
Hắn đạp đổ chiếc ghế bên cạnh, đôi mắt âm u trừng mắt theo hướng Thời Tiểu Niệm chạy đi.
“Đồ độc tài cuồng kiểm soát”? A, nàng đang nghĩ cách từ bên cạnh hắn có được cái gì không gian, tự do, đem Cung Âu hắn thành cái gì Virus mà cứ muốn rời xa hắn? Đừng hòng mơ tới! "Cho ta trông chừng cô ta, đừng để cho cô ta có cơ hội chạy thoát." Cung Âu tàn bạo mà gầm lên, một tay nắm chặt thành quyền, dùng sức đấm xuống mặt bàn, phát tiết cơn tức giận.
Phong Đức thấy vậy cúi đầu thấp, "Dạ, thiếu gia."
Cung Âu cầm khăn tay đi về phía phòng tập thể hình, cảm giác bụng trống rỗng khiến cơn giận của hắn càng thêm sâu, nhìn cái gì cũng thấy không vừa mắt, đi đến đâu là đạp đồ đến đó, chỗ nào cũng bị đạp hỏng.
Không gian, không gian...
Hắn còn tưởng rằng gần đây nữ nhân này đã có kinh nghiệm, học được cách an tĩnh, kết quả vẫn là bộ dạng này. Lại còn dám gọi hắn là đồ độc tài cuồng kiểm soát.
Hắn còn không chê mỗi ngày mang theo nàng vướng bận, nàng ngược lại muốn cái gì không gian, nói trắng ra là muốn rời xa hắn.
"Ầm"
Cung Âu nặng nề bước lên máy chạy bộ, đôi chân thon dài bắt đầu chạy, khuôn mặt anh tuấn đầy mù mịt, gân xanh trên trán nổi lên.
Nỗi bực dọc không nói thành lời đè nặng trên ngực, Cung Âu lấy điện thoại ra, trực tiếp gọi về công ty, dùng điện thoại mắng từng người lãnh đạo cấp cao một lượt.
"Kế hoạch thu mua lần trước làm không xong? Chẳng lẽ ngươi là đồ bỏ? Ngươi coi đầu óc là đồ trang trí chắc? Ngươi đi ăn óc bổ não xem có hữu dụng không?"
"Hệ thống tối ưu hóa ở đâu ta không thấy gì hết, ta cho ngươi thời gian một tuần chỉnh sửa lại, nếu trong một ngày không có kế hoạch cụ thể, thì cút đi cho ta tự nghỉ việc đi."
"Ngươi không thấy ngại khi nhận tiền lương làm giám đốc NE à, ta thấy cái loại cặn bã công nghiệp như ngươi, phòng nhân sự nên đuổi hết đi là vừa!"
"...".
Bụp bụp cạch cạch.
Hi lý hoa lạp.
Các lãnh đạo cấp cao của NE, từng người nhận điện thoại, từng người bị mắng cho máu chó đầy đầu.
Chửi đến sảng khoái hơn, Cung Âu ném điện thoại sang một bên, tăng nhanh tốc độ chạy trên máy chạy.
Phong Đức cầm khăn mặt sạch sẽ đi vào, Cung Âu lạnh lùng liếc ông một cái, giận dữ nói, "Đi đứng thì cứ chậm rãi nhàn hạ, ta thấy ông cũng đến lúc nghỉ hưu rồi, cầm tiền của ta mà làm việc gì cũng không xong, nấu cơm cũng không xong."
Để hắn bây giờ vẫn còn đói bụng.
"..."
Phong Đức vô tội đứng ở đó.
Là ông ấy có lớn tuổi, nhưng càng già càng dẻo dai chứ, cơm ông nấu rất ngon, chỉ là thiếu gia không thích ăn mà thôi.
Ôi.
Thời tiểu thư đúng là đã gặp phải một tên gia hỏa khó ưa.
Cũng kỳ lạ, thiếu gia không đi mắng Thời tiểu thư, lại cứ mắng ông ấy, ông ấy thì trêu ai ghẹo ai.
"Cút, đừng có đứng ở đây làm chướng mắt ta." Cung Âu gầm lên.
Phong Đức khẽ than một tiếng, một lát sau đi về phía máy chạy bộ của Cung Âu. Cung kính cúi đầu, giọng nói chậm rãi, "Thiếu gia, xin thứ lỗi cho tôi nhiều chuyện."
"Biết mình nhiều chuyện thì cút đi."
Cung Âu không có chút nhã nhặn nào mà đáp, bước trên máy chạy ngày càng nhanh, mồ hôi túa ra đầy thái dương.
"Tôi tin rằng Thời tiểu thư nói lời này không có ý gì khác." Phong Đức đứng ở đó, giọng điệu ôn hòa, "Giữa nam nữ vốn dĩ cần một chút không gian."
Ánh mắt của Cung Âu trở nên sắc bén, "Cần ông phải nói sao?"
Cái gì mà chó má không gian chứ? Hắn thấy thích nàng, chính là muốn cùng nàng ở cùng nhau 24/24, đó chính là tác phong của Cung Âu hắn.
Phong Đức ngừng lại một chút, liều lĩnh mạo hiểm bị đánh vẫn tiếp tục nói, "Nhớ lúc còn ở Anh Quốc, khi Thời thiếu gia và Nhậm tam tiểu thư qua lại với nhau, cũng là ngọt ngào đến mức không chịu được, hận không thể mỗi giây mỗi phút đều dính vào nhau, tiếc thay..."
Ông kéo dài giọng.
Cung Âu đang chạy bộ vốn dĩ không để ý, nghe vậy mắt trầm xuống hỏi, "Tiếc cái gì?"
Thấy Cung Âu có vẻ hứng thú, Phong Đức liền thở dài nói, "Tiếc thay tiệc vui chóng tàn, ngày nào cũng ở cùng nhau, cả hai chúng tôi đều hiểu rõ về nhau, không còn chút thần bí và cảm giác riêng tư, cũng như tay trái xem tay phải vậy, chưa đến một tháng thì chúng tôi đã không còn yêu nhau, cuối cùng chỉ có thể thảm đạm chia tay."
Bạn cần đăng nhập để bình luận