Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm

Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm - Chương 178: Hắn sẽ không buông tay lần nữa (length: 8388)

Thời Tiểu Niệm, phải sống cho tôi thật tốt! Em không được phép gặp chuyện không may.
Hắn đã buông tha cho cô, nếu cô còn dám để xảy ra chuyện gì thì nhất định hắn sẽ không buông tay lần nữa!
….
Bãi đậu xe dưới lòng đất.
Người đến người đi, xe cộ ra vào, có người nhìn cô như đang xem kịch vui, có người chỉ trỏ, có người nhổ nước bọt vào người cô.
Thời Tiểu Niệm ngồi xổm trước mr Cung, trong tay nắm lấy đống dây điện, cứ ngồi cả đêm như vậy.
Bên ngoài trời đã sáng.
Bãi đậu xe dưới lòng đất rất sâu, không khí rất lạnh.
Cô vẫn ngồi đó, quần áo bị hắt nước dính bết vào người, lạnh cóng không có chút hơi ấm nào, mái tóc bị hắt các loại chất lỏng bết thành từng mảng, từng mảng.
Gương mặt Thời Tiểu Niệm không có chút cảm xúc nào, hai mắt trống rỗng nhìn mr Cung nằm trên mặt đất.
Bên cạnh có một đôi vợ chồng từ trên xe bước xuống, nhìn cô nhỏ giọng nói, “Có phải người kia chết rồi không? Có cần báo cảnh sát không?”
“Rõ ràng còn thở mà, báo cảnh sát cái gì chứ, đó là tiểu tam đấy! Hại cả nhà cha mẹ nuôi, lại còn làm Thời Địch sẩy thai, đi thôi, đi thôi!” Vợ chồng kia nói xong liền rời đi.
Thời Tiểu Niệm vẫn ngồi đó, hết sức chật vật, gương mặt không có một chút cảm xúc biến hóa nào.
Bỗng nhiên có một ngọn đèn sáng rực chiếu vào người cô.
Chiếc xe nhanh chóng quay đầu một cái liền đứng trước mặt cô.
Cửa xe bị đẩy ra.
Đôi chân thon dài bước xuống, đi từng bước tới bên cạnh cô, bóng dáng cao lớn, bờ vai rộng lớn.
“……” Thời Tiểu Niệm ngồi đó, ngay cả ánh mắt cũng không liếc một cái, giống như không nghe thấy gì, không cảm nhận được gì.
“Thời Tiểu Niệm!” Âm thanh bá đạo vang lên trên đầu cô.
“…” Thời Tiểu Niệm vẫn ngồi xổm không nhúc nhích.
“Thời Tiểu Niệm! Nhìn kết cục của cô đi, rời khỏi Cung Âu tôi mới được bao nhiêu ngày!” Cung Âu đứng trước mặt cô, hô hấp nặng nề, đôi mắt đen gắt gao nhìn cả người cô lấm lem bẩn thỉu, trên người cô đang tản ra mùi thức ăn khó ngửi.
Toàn bộ chiếc xe bị phá hỏng hết.
Thân thể mr Cung bị tách rời thành hai mảnh, giống như bị người ta mổ bụng xẻ ngực, hàng ngàn hàng vạn sợi dây điện vướng vào nhau, kéo dài loằng ngoằng nhưng cũng có chỗ bị cắt đứt.
Hình như đây là hiện trường vụ tai nạn.
Và không thể nghi ngờ Thời Tiểu Niệm chính là người trong một đêm mất đi người thân của mình.
“…” Thời Tiểu Niệm vẫn không có vẻ mặt gì, đôi mắt như đã cạn kiệt tinh thần.
“…” Cung Âu gắt gao trừng mắt nhìn cô, không nhận được đáp án gì, đôi mắt trở nên thâm sâu, một lúc sau hắn mới tiến lên, dùng tay ôm cô rời khỏi mặt đất.
Thời Tiểu Niệm không phản kháng hắn, cũng không nói gì, nhưng hai tay vẫn gắt gao ôm lấy bó dây điện.
Bó dây điện kéo theo một đống dây làm cho hắn không thể ôm cô đi được.
“Thả nó xuống.” Cung Âu nhíu mày ra lệnh cho cô.
Thời Tiểu Niệm được hắn ôm vào ngực, đôi mắt trống rỗng nhìn về phía trước, hai tay ôm lấy bó dây điện vào ngực, ôm thật chặt, chết cũng không buông.
“Thời Tiểu Niệm! Nói không hiểu có phải không? Đặt nó xuống!” Cung Âu trừng mắt với cô, đôi mắt tràn đầy kinh ngạc, người phụ nữ này làm sao vậy?
“……” Thời Tiểu Niệm không nói một lời, ôm bó dây điện ngày càng chặt hơn, mùi hương trên người càng khó ngửi hơn.
Cung Âu lại trừng mắt nhìn cô.
Thời Tiểu Niệm vẫn không có biểu hiện gì, cứ ôm bó dây điện như vậy giống như đó là thứ cô coi trọng nhất.
Gương mặt anh tuấn của Cung Âu lạnh lùng nhưng cũng phải thỏa hiệp, nhẹ giọng nói: “Tôi sẽ sửa lại mr Cung cho em.”
“…” Thời Tiểu Niệm vẫn ôm chặt bó dây điện nhưng ngón tay hơi thả lỏng.
“Tôi sẽ làm cho mr Cung sống lại.” Cung Âu nhìn chằm chằm vào ngón tay của cô, tiếp tục nói, “Em thả tay ra trước đi.”
“…” Nghe vậy, gương mặt Thời Tiểu Niệm không có một chút biến hóa nào nhưng ngón tay bắt đầu buông ra.
Phong Đức và đám vệ sĩ đi theo phía sau Cung Âu, lúc này mới chạy tới.
Phong Đức nhanh chóng bước xuống xe, Cung Âu liền quát, “Lấy bó dây điện này đi, mang mr Cung về phòng thí nghiệm khoa học kĩ thuật, để cho bọn họ nhanh chóng sửa chữa lại!”
“Vâng, thiếu gia.” Phong Đức vội vàng chạy tới, bị mùi hương trên người Thời Tiểu Niệm xông vào mũi suýt ngạt phải lấy tay che mũi lại.
Toàn là thứ mùi gì vậy.
Giống như mùi sữa chua quá hạn, thật là thối.
Đám vệ sĩ đi tới, sau đó không hẹn mà cũng nhau lùi ra sau.
Chương 178: Hắn sẽ không buông tay lần nữa 2 Chương Sau   Chương Tiếp
Chỉ thấy Cung Âu vẫn ôm Thời Tiểu Niệm đang bốc mùi thối đứng đó, hai tay ôm chặt, giống như không ngửi thấy mùi thối trên người cô, lông mày cũng không thèm nhăn một cái.
“Thiếu gia, để vệ sĩ làm đi.” Phong Đức tiến lên cầm lấy bó dây điện, sau đó nói.
“Cút!” Cung Âu hung dữ trừng mắt nhìn ông ta: “Về tôi sẽ tính sổ với ông.” Nói xong Cung Âu ôm Thời Tiểu Niệm từ đầu đến cuối không nói một lời, xoay người đi về xe của mình.
“…” Phong Đức đứng đó nhìn bộ dạng lúc này của Thời Tiểu Niệm nên cảm thấy áy náy.
… Cung Âu tùy tiện tìm một khách sạn, tắm rửa cho Thời Tiểu Niệm xong mới mang về thành phố S, tự mình lái xe vào pháo đài đế quốc.
Pháo đài đế quốc, bác sĩ xử lý vết thương trên người cho Thời Tiểu Niệm, má trái và khóe miệng đều có dấu hiệu bị rách da.
Trong phòng y tế sạch sẽ sáng sủa, Thời Tiểu Niệm ngồi đó như một con rối không chút biểu tình nào.
Cung Âu đứng bên cạnh khoanh tay nhìn, càng nhìn càng tức giận hơn, một cơn tức giận điên cuồng thiêu đốt cả người hắn.
“Đã chuẩn bị xong chưa?” Cung Âu không còn kiên nhẫn quát lên.
“Chuẩn bị xong rồi.” Bác sĩ nữ đứng lên, cung kính báo cáo với Cung Âu, “Cả người Thời tiểu thư có 21 vết thương lớn nhỏ, may mắn không tổn thương đến xương cốt, nghỉ ngơi vài ngày là có thể khỏi hắn.”
“Cô nói bao nhiêu vết thương cơ?” Đôi mắt đen bóng hung hăng trừng cô ta, cho rằng mình nghe nhầm rồi.
“2…21 chỗ.” Bác sĩ nữ kia bị trừng mắt nói cũng không nên lời.
Cung Âu đứng đó, khó tin nhìn Thời Tiểu Niệm, 21 chỗ? Thậm chí trên người cô ấy có tới 21 chỗ bị thương? Những người đó lại dám đánh cô ấy nhiều như vậy!
“Ầm.” Cung Âu đấm mạnh một quyền xuống, cái bàn để đồ chữa bệnh trong nháy mắt sụp xuống, đổ xuống đất, ngay trước mặt Thời Tiểu Niệm.
Thời Tiểu Niệm giống như không thấy gì, đứng ngây ngốc một chỗ.
Hô hấp của Cung Âu bị kìm hãm, nhanh chóng kéo cô ngồi vào ghế, không để cho cô bị đụng phải.
“Em có sao không?” Cung Âu cúi người hỏi Thời Tiểu Niệm, giọng nói dịu dàng vượt ngoài sức tưởng tượng của hắn.
“…” Thời Tiểu Niệm ngồi đó, như không nghe thấy gì, ánh mắt không có tiêu cự nhìn phía trước, đôi mắt trống rỗng.
“Cô ấy xảy ra chuyện gì vậy?” Cung Âu lạnh lùng hỏi bác sĩ nữ, trầm giọng nói. “Từ lúc tôi tìm được cô ấy, cô ấy vẫn không mở miệng nói một lời nào.”
“Cái đó…” Bác sĩ nữ chần chờ một lúc mới nói: “Có thể Thời tiểu thư cần một bác sĩ tâm lý, cô ấy chịu phải cú sốc không nhỏ.”
Bác sĩ tâm lý?
Sắc mặt Cung Âu trầm xuống, rũ mắt nhìn Thời Tiểu Niệm, lạnh lùng mở miệng: “Cô ra ngoài đi.”
“Vâng.”
Bác sĩ nữ rời khỏi phòng bệnh.
Thời Tiểu Niệm ngồi đó, sau khi tắm rửa sạch sẽ thay quần áo, cả người không còn mùi hôi nữa, còn mang theo mùi hương thơm ngát.
Nhưng gương mặt của cô vẫn giống như lúc ở bãi đậu xe dưới lòng đất, chỉ có vô cảm và trống rỗng, giống như một con rối gỗ, hoàn toàn không có linh hồn.
Cung Âu ngồi xổm trước mặt Thời Tiểu Niệm, gương mặt anh tuấn ngẩng lên, ánh mắt âm trầm nhìn cô: “Thời Tiểu Niệm, em không cần diễn trò với tôi! Nếu em muốn rời đi, muốn tự do thì nhanh chóng nói một tiếng với tôi đi.”
“…” Thời Tiểu Niệm vẫn ngồi vậy, không nói một lời, đôi mắt như có như không nhìn hắn.
Cung Âu phiền lòng nóng nảy nắm chặt bờ vai mảnh khảnh của cô, “Không phải em cảm thấy tôi là ma quỷ sao? Muốn chạy hiện tại em chạy đi! Tôi cho phép em rời đi, tôi cho em tự do, có nghe thấy không? Đừng chơi cái trò không nói một lời như vậy!”
“…” Thời Tiểu Niệm vẫn lặng im ngồi đó.
Hắn lặp đi lặp lại mấy lời này, cô muốn tự do, nhưng ngay cả lông mi cũng không thèm rung, cứ ngồi yên như vậy.
Giờ phút này lồng ngực Cung Âu rung lên mạnh mẽ, đôi mắt đen nhìn gương mặt vô cảm của cô.
Hắn tin rằng cô không phải diễn trò với hắn mà cô thật sự cần bác sĩ tâm lý.
Phong Đức mời đến một vị bác sĩ tâm lý nổi tiếng nhất trong nước.
Chỉ là lúc đối mặt với bác sĩ tâm lý, Thời Tiểu Niệm vẫn ngồi đó, hỏi 100 câu cũng không mở miệng, hoàn toàn không tiếp nhận trị liệu.
Cung Âu ngồi trên ghế sofa, đôi tay thon dài chống cằm, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn Thời Tiểu Niệm đang ngồi trong phòng khách, cả người không được tự nhiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận