Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm

Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm - Chương 226: Cùng Thời Gia đoạn tuyệt rõ ràng (length: 10510)

"..." Phong Đức đứng im bất động.
Tâm trạng Thời Trung chao đảo đến cực điểm, không thể chờ thêm được vài giây, liền đưa tay ấn nút Enter, trên màn hình lập tức hiện lên dòng chữ "Gửi tiền thành công".
"Thành công!"
Mấy người thân thích bên trong có người hưng phấn kêu lên, có người gào thét, bọn họ khó mà tin được mới trong nháy mắt đã có một trăm triệu vào tài khoản rồi.
"Chú, chú, mua cho cháu thẩm mỹ viện đi."
"Đại ca, anh mở công ty lớn cho em vào làm cùng đi."
Một đám người bắt đầu nhao nhao nịnh bợ Thời Trung cùng Mân Thu Quân.
Thời khắc này Thời Tiểu Niệm không thể nào chịu đựng được, chỉ muốn rời đi, nhưng Cung Âu bắt cô đứng lại đây, cô không còn cách nào khác ngoài việc nghiêng đầu không nhìn đám người kia.
Bỗng nhiên phía sau cô vang lên giọng nói của chị họ, "Chuyện gì thế này?"
Vừa dứt lời, trong phòng khách im lặng như tờ.
Yên tĩnh đến mức nghe được cả tiếng kim rơi xuống đất.
Thời Tiểu Niệm hơi nghi hoặc quay đầu, chỉ thấy Phong Đức vẫn cầm Laptop, trên màn hình không còn dòng chữ gửi tiền thành công, mà hiển thị một loạt chữ: Hội Chữ Thập Đỏ.
Thời Tiểu Niệm sững sờ, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, Thời Trung thì càng không rõ, hướng về phía Cung Âu hỏi, "Chuyện này là sao, tiền của tôi đâu?"
Mân Thu Quân đứng bên cạnh vội vàng cầm điện thoại di động lên, mặt mày trắng bệch, "Ông... ông xem."
Thời Trung lập tức giật lấy điện thoại di động, chỉ thấy tin nhắn thông báo một trăm triệu đồng được gửi vào tài khoản của ông ta chưa tới 60 giây sau lại chuyển vào tài khoản của Hội Chữ Thập Đỏ.
Một trăm triệu.
Cả trăm triệu đồng chỉ ở trong tài khoản của ông ta không tới 60 giây!
"Thời tiên sinh, Thời thái thái làm việc thiện, tôi thay mặt những đứa trẻ nghèo khó cảm ơn hai vị."
Phong Đức nhã nhặn lễ độ nói xong, sau đó gập Laptop lại.
"Không thể nào, không thể nào!" Thời Trung kích động nắm lấy tay Phong Đức, "Các người làm sao có thể chuyển tiền của tôi đi, các người làm sao có thể chuyển tiền của tôi đi?"
Chỉ trong chớp mắt, Thời Trung liền nhận thức một trăm triệu kia là tiền của mình.
Phong Đức đẩy Thời Trung ra, trong mắt lộ vẻ khó chịu, ông xoay người, cung kính nhìn về phía Cung Âu, "Thiếu gia, tiền đã cho rồi, có thể đi được rồi."
"Ừ."
Cung Âu lạnh lùng đáp một tiếng, mặt không cảm xúc nhìn về phía Thời Tiểu Niệm.
Thời Tiểu Niệm nhìn sự việc đột ngột xảy ra, bỗng nhiên hiểu ra cả nhà Thời gia đều bị Cung Âu cho một vố đau.
Nhân sinh lên voi xuống chó là như thế này đây.
Cung Âu nhìn về phía Thời Tiểu Niệm, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng đến cực điểm.
Thời Trung ngơ ngác đứng đó, nghĩ đến một trăm triệu trước mắt mình cứ thế bay mất, nhất thời khó mà chấp nhận được cái cảm giác hụt hẫng từ trên cao rơi xuống thấp này, ông ta xông lên túm lấy cánh tay Cung Âu, hai mắt đỏ ngầu, tâm trạng đặc biệt kích động, "Mày không thể đi, dám đùa bỡn tao, đưa tiền cho tao!"
"..."
Cung Âu dừng bước, cúi mắt nhìn xuống người ông ta, như nhìn một đống rác bỏ đi, trong mắt tràn đầy vẻ ghê tởm và phẫn nộ.
Thời Trung bị ánh mắt của hắn nhìn đến, nhưng không quan tâm, cứ nắm lấy cánh tay hắn, "Mày đem tiền trả lại cho tao, nếu không đừng hòng, đừng hòng..."
Thời Trung đừng hòng nửa ngày không nói ra được, bỗng nhiên trợn mắt nhìn Thời Tiểu Niệm, như bắt được một quân cờ để uy hiếp, lập tức quát, "Nếu không đừng hòng mang Thời Tiểu Niệm đi, nó là con gái của tao, không có sự đồng ý của tao thì đừng hòng chạm vào một sợi tóc của nó!"
"Đúng vậy, đúng vậy!"
Một đám họ hàng thân thích ồn ào theo, có người đẩy Mân Thu Quân, Mân Thu Quân tiến về phía Thời Tiểu Niệm, muốn tóm lấy cô.
Phong Đức lập tức đứng trước mặt Thời Tiểu Niệm, ngăn cản Mân Thu Quân.
"Bỏ tay ra!"
Mặt Cung Âu tái mét, căm hờn nhìn chằm chằm tay của Thời Trung.
"Đưa tiền đây, nếu không tao sẽ tiếp tục lên truyền thông nói chuyện, tao xem bọn mày còn có thể Nhất Phách Lưỡng Tán không!" Thời Trung uy hiếp nói.
Nghe vậy, gân xanh trên trán Cung Âu nổi lên, tức giận đến cả lồng ngực cũng phập phồng lên, hắn đưa tay nắm chặt thành quyền.
Nhưng cuối cùng hắn không đánh người.
"Thời Trung, tôi thấy ông cũng có công nuôi Tiểu Niệm, tôi không muốn động thủ với ông." Giọng của Cung Âu cố kìm nén sự tức giận, nghiến răng nghiến lợi nói, "Ông dám đối nghịch với Cung Âu tôi thì cứ thử xem!"
Nói xong, Cung Âu đẩy ông ta ra.
Sức mạnh lớn đến mức Thời Trung liên tục lùi về phía sau mấy bước, trên mặt Thời Trung thoáng hiện lên một tia sợ hãi.
"Nếu ông muốn chơi, Cung Âu tôi sẽ chơi với ông tới cùng."
Giọng của Cung Âu thốt ra từ kẽ răng, tràn ngập sự giận dữ, đôi mắt sắc như chim ưng, âm trầm đến mức tận cùng, "Tôi dám bảo đảm tất cả mọi người nhà Thời các người nửa đời sau sẽ đều sống không yên ổn!"
Nói xong, Cung Âu tiện tay cầm lấy chiếc cúp thủy tinh trên tủ rồi đập mạnh xuống mặt đất trước mặt Thời Trung.
Thời Tiểu Niệm nhìn sang, chiếc cúp thủy tinh vỡ tan tành.
Đó là chiếc cúp giải thưởng nữ diễn viên xuất sắc nhất mảng phim truyền hình mà Thời Địch nhận được, vẫn được Thời Trung cùng Mân Thu Quân đặt ở đó để khoe khoang, bất kể chiếc cúp nào cũng đều đặt ở vị trí dễ thấy.
Bây giờ, bị Cung Âu ném vỡ tan tành.
"..."
Trong phòng khách, không hề có một tiếng động nào.
Thời Trung đứng đó, vẻ mặt đầy sợ hãi.
Cung Âu lại nói những lời quyết tuyệt như vậy, trong mắt tràn đầy vẻ âm u khiến cho mọi người hận không thể đào cái hố mà chôn mình xuống.
Nói xong, Cung Âu lập tức tiến về phía Thời Tiểu Niệm, lần này không ai còn dám cản hắn.
Đôi mắt đen láy của Cung Âu nhìn chằm chằm vào Thời Tiểu Niệm.
Thời Tiểu Niệm nhìn vào mặt hắn.
"Tiểu Niệm, Tiểu Niệm!" Tiếng Mân Thu Quân đau khổ vang lên bên cạnh cô.
Thời Tiểu Niệm nhìn về phía Mân Thu Quân.
Mân Thu Quân bị Phong Đức ngăn ở đó, mặt đầy vẻ bi thương, trong mắt toàn là van xin, "Tiểu Niệm, mẹ van con, con cứu cha con đi, ông ấy đang nợ quá nhiều, nếu con không giúp chúng ta thì làm sao chúng ta sống nổi hả Tiểu Niệm, mẹ cầu xin con."
Nói xong, Mân Thu Quân quỳ xuống trước mặt cô.
"..."
Thời Tiểu Niệm nhất thời ngây người.
"Tiểu Niệm, con giúp mẹ một chút đi, cầu xin con, ba mẹ đã đến đường cùng rồi, Tiểu Niệm à, Tiểu Niệm!" Mân Thu Quân khóc không thành tiếng.
Vừa khóc vừa làm ầm ĩ lên như vậy.
Lúc này lại đem cái danh nghĩa người nhà ra sử dụng triệt để.
Cung Âu càng nhìn càng giận, hận không thể đập phá tan nát cả căn nhà này, hắn trừng mắt nhìn Mân Thu Quân đang khóc không ngừng, nắm chặt tay, cố gắng kiềm chế cảm xúc muốn đánh người.
Thời Tiểu Niệm cúi mắt nhìn Mân Thu Quân đang quỳ dưới đất, nhìn bà ta khổ sở van xin, đôi mắt nhòe đi vì nước mắt.
Cung Âu thấy thế, cơn giận càng bùng nổ, bực bội quát, "Thời Tiểu Niệm, em mà dám đồng tình thì anh liền đánh chết em!"
"Tiểu Niệm, Tiểu Niệm!"
Mân Thu Quân quỳ trên mặt đất, khóc đến đau khổ, nước mắt mờ mịt nhìn về phía cô, "Mẹ đau quá, con biết mà, Tiểu Niệm, con giúp mẹ một lần thôi, mẹ van con, Tiểu Niệm, mẹ biết con thương mẹ."
"Tại sao không tìm Thời Địch đi?" Thời Tiểu Niệm cúi mắt nhìn Mân Thu Quân, nước mắt trong suốt rơi xuống, lăn dài trên gò má, lặp lại câu khi mới bước vào cửa cô đã nói, "Bà tình nguyện quỳ xuống cầu xin tôi, cũng không chịu xin tiền Thời Địch, bà chỉ muốn bảo đảm con gái của bà được sống sung sướng mà thôi."
Cô không biết Thời Địch có bao nhiêu tài sản, nhưng cho dù không đủ tiền trả nợ, thì cũng không thiếu bao nhiêu, người một nhà cùng cố gắng thì có thể vượt qua.
Thế nhưng Mân Thu Quân không muốn, bà ta muốn con gái ruột thịt của bà ta được sống tốt.
Bất công, quá thiên vị!
"Tiểu Niệm!" Mân Thu Quân van xin nhìn về phía cô, "Con giúp mẹ một chút đi, mẹ van con, mẹ van con."
Nói xong, Mân Thu Quân lại tiếp tục dập đầu, một tiếng lại một tiếng, nặng nề đập đầu xuống sàn nhà.
"Bộp!"
Chỉ nghe một tiếng vang lên, Thời Tiểu Niệm đã quỳ xuống ở trên đất, mặt hướng về phía Mân Thu Quân, trên mặt đầy nước mắt.
"..."
Mân Thu Quân ngơ ngác nhìn cô.
"Thời Tiểu Niệm, ai cho phép em quỳ!"
Thấy vậy, Cung Âu trợn mắt, tức giận gầm lên.
Cô lại dám quỳ trước đám người này!
Thời Tiểu Niệm dập đầu về phía Mân Thu Quân.
Dập đầu xong, Thời Tiểu Niệm quả quyết đứng lên, trong mắt vẫn còn ngấn lệ, nhưng trên mặt chỉ còn vẻ lạnh lùng tê dại, "Văn bản đoạn tuyệt quan hệ đã có hiệu lực từ lâu rồi, nhưng trong lòng tôi, lần này là thật sự đoạn tuyệt."
Trước đây, lòng của cô còn có thể đau khổ, bây giờ, đã không còn rồi.
"Tiểu Niệm à!"
Mân Thu Quân quỳ ở đó còn muốn nói điều gì, bị Thời Tiểu Niệm ngắt lời, "Mẹ, hãy giữ lại chút tôn nghiêm cho mình đi, chính miệng mẹ đã nói, dù sau này các người có chết vì nghèo hay bệnh tật, dù cho sau này Thời gia có suy tàn thì cũng sẽ không đến cầu xin tôi."
"..."
Mân Thu Quân ngây người.
Thời Trung cũng ngây người ở đó, bọn họ đã đoạn tuyệt quan hệ với Thời Tiểu Niệm, nhưng khi đó Tiểu Niệm chỉ là một họa sĩ truyện tranh bình thường, có ai ngờ bây giờ giá trị bản thân của cô lại tăng cao đến vậy.
Ông ta luôn cho rằng Thời Tiểu Niệm nhẹ dạ, ngày hôm nay nhất định có thể lấy được tiền, không ngờ cả mềm lẫn cứng cô đều không ăn.
Thời Tiểu Niệm nói xong, đưa tay lau đi nước mắt, hướng về phía Cung Âu miễn cưỡng nở một nụ cười, "Chúng ta đi thôi."
Cô đang muốn đi ngay lập tức, Cung Âu nhanh chóng tiến đến trước mặt cô, bế cô lên, đưa cô ra ngoài, để lại một đám người vẫn đang ngơ ngác đứng đó.
Thái độ của Thời Tiểu Niệm đã rất rõ ràng, từ hôm nay trở đi, cô và Thời gia chính thức đoạn tuyệt.
Không chỉ vậy, nếu như bọn họ dám động đến cô, giống như Cung Âu nói, rất có khả năng nửa đời sau của bọn họ cũng không yên ổn.
Nghĩ tới đây, mấy người phụ nữ đều sợ hãi đến co rúm lại ngồi trên ghế salon, mặt trắng bệch.
Lúc rời khỏi nhà, trên đường đi, sắc mặt Cung Âu khó coi vô cùng.
Trở lại Đế Quốc Pháo Đài, Thời Tiểu Niệm bị Cung Âu ném mạnh lên ghế salon, cô lập tức giơ chân đang rỉ máu lên, "Đừng làm bẩn sofa."
Tất cả đồ đạc trong Đế Quốc Pháo Đài đều đắt tiền đến đáng sợ, mỗi một đồ vật đều tinh xảo như một tác phẩm nghệ thuật, cô không muốn những thứ đó bị hỏng.
"Bốp!"
Cô vừa động đậy, đùi đã bị vỗ một cái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận