Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm

Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm - Chương 22: Trong rừng rậm ba ngày (length: 6791)

"Thiếu gia."
Phong Đức từ bên ngoài đi tới, Tạ Lâm Lâm và các cô cũng chỉ khinh thường mà quét mắt qua hắn.
Phong Đức không khỏi lắc đầu, đây là lúc Tiểu Niệm cùng nữ nhân lớn nhất của thiếu gia bất đồng.
Những người phụ nữ bên cạnh thiếu gia không ai ngốc, đều là muốn vịn cành cây cao một bước lên trời, mỗi người nịnh nọt thiếu gia sử xuất toàn thân mánh khóe, càng dùng lớn hơn, đối với bọn họ những người làm hạ nhân này không tự chủ được mà lộ ra bộ mặt thật, các loại xì mũi coi thường, các loại xem thường...
Không giống như Tiểu Niệm, đối với bọn họ đều vô cùng lễ phép, nhìn qua cho rằng là người có giáo dục.
"A..."
Cung Âu theo tay Tạ Lâm Lâm nhận một ly rượu cốc-tai được pha chế, lười biếng không lên tiếng, "Thiếu gia." Phong Đức đi về phía trước, "Thiếu gia, đối với Thời tiểu thư làm vậy có phải quá đáng không?"
"Phong Đức, xem ra ngươi phí công cả đời làm quản gia mà đạo đức vẫn kém cỏi." Cung Âu không vui.
Rõ ràng đây là lần đầu tiên hắn nghi vấn chủ nhân.
Phong Đức thấp cúi đầu, cung kính mà nói, "Ta đúng là vì thiếu gia lo lắng, thiếu gia không phải muốn có con sao? Vạn nhất Thời tiểu thư không chịu nổi..."
Tin tức về đứa bé kia cũng tựa như đá chìm xuống đáy biển.
"Đó là ta đối với cô ta quá mức vị tha, đợi cô ta nếm đủ vị thường đến mức sắp chết, sẽ biết rõ nhả ra thôi." Cung Âu đều đã tính toán trước.
"Vạn nhất..."
"Không có vạn nhất, cút ra ngoài, tất cả đều cút ra ngoài!"
Cung Âu hắn không muốn nghe, bực bội mà một lần ném mạnh ly rượu trong tay đi.
Chén rượu tinh xảo rơi xuống phát ra tiếng động lớn, vỡ tan thành mảnh nhỏ.
Cung Âu thực sự tức giận, Tạ Lâm Lâm các nàng hai mặt nhìn nhau, oán hận trừng mắt liếc Phong Đức vì là kẻ gây nên. Nhưng sau đó không tình nguyện mà lui ra ngoài, Phong Đức cũng lui ra ngoài.
Trong phòng nghỉ chỉ còn một mình Cung Âu.
Hắn nhìn chằm chằm ra khu rừng bao la bát ngát, nhìn thấy bóng lưng của Tiểu Niệm không ngừng hướng vào chỗ sâu bên trong đi, mảnh mai, tái nhợt, như một u hồn...
Theo khe hở của lá cây mà ánh mặt trời chiếu vào người của cô, lại càng làm cho Tiểu Niệm trông tái nhợt hơn, dường như không có gì chạm đến được đáy lòng của cô, cô đều không để tâm.
Thật đúng là có điều không lành.
Phong Đức bị huân chương quản gia đẳng cấp cao nhất ngăn cản, lúc này ghi nhớ thân phận, cũng không nhiều lời. Hiện tại lại còn biết làm ra vẻ người phụ nữ không ngừng mà hướng hắn cầu xin... Đáng chết.
Đều là vì người phụ nữ này, vì người dám cười nhạo hắn, gọi hắn là đồ mê gái!
Nên giáo huấn cô một chút.
Trong mắt Cung Âu lóe lên một tia khó hiểu, ngón tay trên không trung nhanh chóng điều khiển, đem những camera ẩn giấu ở các nơi trong rừng rậm hướng về một màn hình chính đang quay Tiểu Niệm.
Trong hình, Thời Tiểu Niệm mặt không biểu cảm mà bước về phía trước, từng bước một, mái tóc dài xõa tung trên vai, thân thể của nàng lẩn khuất sau cành lá. Bóng cây xen kẽ, màu xanh lá như hồ nước giống như bao quanh cô xoay động, nổi bật lên vẻ xinh đẹp tựa như tinh linh của Tiểu Niệm...
Cung Âu ghét bản thân mình lại vẫn cảm thấy cô xinh đẹp trong lúc này.
Đột nhiên, Thời Tiểu Niệm hơi ngẩng đầu nhìn về phía trước, nhìn thẳng vào camera, thật giống như qua màn hình đang nhìn hắn...
Gương mặt xinh đẹp tái nhợt, ánh mắt rõ ràng, trống rỗng không có linh hồn, trống rỗng tới mức... bi ai.
Như là đang cầu xin người che chở.
"A..."
Tay đang điều khiển camera khựng lại.
Cung Âu nhìn màn hình lớn, trái tim như bị ai đó hung hăng nắm lấy, cơ hồ không thở nổi.
Tại rừng rậm, ngày đầu tiên.
Lúc Tiểu Niệm bước đến bãi cỏ phía trước, ngước mắt nhìn một gốc đại thụ, ánh mặt trời từ trên đỉnh cây rọi xuống thành từng vệt, rơi trước mặt cô.
Đây có phải là lần cuối cùng cô nhìn thấy thế giới này không?
Nơi an nghỉ của rừng rậm.
Đối với một người từ trước tới giờ chưa từng có ai quan tâm, chưa có ai tin tưởng, có vẻ đây cũng là một kết cục không tệ.
Cô đã quên mất lúc đó mình chưa đồng ý.
Nhưng cô nhớ rất rõ, ở trên lầu các của gia tộc, thiếu niên đứng bên cửa sổ đón gió.
Hắn có đôi mắt đẹp nhưng vô hồn nhìn về phía cô, nghiêm túc nói, "Phụ thân sợ ta mất mặt, nên gửi ta nuôi ở nhà của em, người khác cũng đều không thích ta, chê ta là kẻ mù lòa vướng bận... Chỉ có em để ý đến ta, Tiểu Niệm, em muốn một mực ở bên cạnh ta."
Khi đó, Thiên Sơ còn nói, "Nếu như em không tồn tại, ta cho dù nhìn thấy toàn bộ thế giới, cũng không biết phải đi đâu."
Đã từng sợ cô không tồn tại rồi không biết phải đi đâu... Vậy mà giờ nhanh chóng quên cô rồi.
Hắn biết rõ phải đi đâu, đi bất kỳ chỗ nào.
Duy chỉ có sẽ không đi đến chỗ có cô.
Một giọt nước đọng rơi trên tờ giấy vẽ trắng nõn, đọng lại thành một mảng ướt.
Tiểu Niệm mở to hai mắt, đưa tay lau đi giọt nước mắt, rồi tự giễu cười khổ một tiếng.
Đều nói người trước khi chết sẽ nhớ lại tất cả chuyện quá khứ, xem ra cô thật sự cách cái chết không còn xa nữa rồi...
"Xoạt xoạt..."
Tiểu Niệm đặt bút lên giấy rất nhanh vẽ ra hình ảnh thiếu niên trên lầu các, một điểm lệ kia bị cô phác họa thành đôi mắt của thiếu niên...
Tại rừng rậm, ngày thứ hai.
Một ngày không có gì bỏ bụng, uống nước lúc Tiểu Niệm đã sớm đói khát khó chịu.
Dạ dày từng cơn từng cơn đau đớn.
Là đã tuyệt vọng, chết lặng. Nhưng cô vẫn theo bản năng cầu sinh đi uống một chút sương sớm đọng trên lá... Vừa mới chạm vào, thì có bảo tiêu xông tới cảnh cáo cô không được đụng vào, trực tiếp hất mất.
Cô không được chạm vào bất cứ thứ gì, dù là sương sớm, dù là một chiếc lá.
Bọn họ luôn luôn theo dõi cô, muốn khiến cô sống sờ sờ mà chết đói...
Cung Âu quả nhiên ngoan độc, cũng tốt, chết nhanh một chút tóm lại có thể rút ngắn nỗi thống khổ.
Dựa vào thân cây ngồi xuống đất, chiếc váy dài trên người đã vấy bẩn cũng không để ý.
Tiểu Niệm nhìn gốc cây cổ thụ che trời trước mắt, lại bắt đầu hồi tưởng, nhớ lại những năm qua này cô mang tiếng xấu khiến bạn bè xa lánh.
Trong mắt mọi người, cô chẳng qua chỉ là một kẻ phá đám, tất cả đều cho rằng cô không nên cướp đi hạnh phúc của Thời Định, lại thêm lần nữa quấy rầy đến hắn...
Ba nói, "Cho dù con với Thiên Sơ trước kia có tốt đẹp, cũng chỉ là chuyện con nít. Giờ hắn đã trưởng thành rồi, dù hắn không mất trí nhớ thì cũng biết điều hắn muốn chính là em gái con!"
Mẹ nói, "Tiểu Niệm à, ta thật sự thất vọng khi đã nhận nuôi con. Mau đi đi, sau này trừ ngày tết ra thì đừng quay về."
Đừng quay về.
Sau này cho dù là lễ tết, cô đều không được về nhà.
Cô muốn, nếu quả thật cứ như vậy biến mất, thì tất cả mọi chuyện đều dừng lại ở nơi đây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận