Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm

Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm - Chương 623: Quan hệ thân tử trong gia đình (length: 11052)

"Cha đang bận, ngài lại bị bệnh, vì thế nên Cung Âu nói trong thời gian ngắn sẽ không rời đi, ngài cứ an tâm dưỡng bệnh đi." Thời Tiểu Niệm nói, rồi cúi thấp đầu chào bà, sau đó xoay người rời đi.
"…"
La Kỳ ngồi ở chỗ đó, nhìn bóng lưng của Thời Tiểu Niệm rời đi, nhớ tới thái độ của Cung Âu tối hôm qua liền biết Cung Âu tuyệt đối sẽ không chủ động ở lại, phỏng chừng cũng là Thời Tiểu Niệm ở bên cạnh tác động, khuyên nhủ.
Bà thật không biết nên đánh giá cô ấy tốt hay xấu, là người gây rối hay là chất kết dính.
Chịu ở lại cũng tốt, bà cũng thật sự mệt mỏi rồi.
La Kỳ âm thầm nghĩ, lấy một quyển sách ở bên cạnh mở ra, ở giữa là một tấm hình, là bức ảnh chụp chung của Cung Úc và Cung Âu thời niên thiếu, đầu ngón tay của bà mơn trớn hai gương mặt trẻ tuổi trên bức hình, đôi mắt dần dần đỏ hoe.
Thời Tiểu Niệm đi ra khỏi phòng của La Kỳ, đưa tay đóng cửa lại, đi ra ngoài.
Điện thoại di động vang lên.
Thời Tiểu Niệm lấy điện thoại di động ra, là Y tiên sinh gọi điện thoại cho cô, Thời Tiểu Niệm cười, nhấc máy, "Tiên sinh, ngài khỏe."
Bên kia im lặng vài giây.
Thời Tiểu Niệm đang định xem có phải là điện thoại di động của mình gặp vấn đề gì không, thì nghe thấy giọng nói của Y tiên sinh vang lên bên tai cô, "Tôi nhận được một chút tin tức, hiện tại cũng không biết có nên chúc mừng cô tân hôn hạnh phúc hay không."
Tin tức?
Thời Tiểu Niệm hơi sửng sốt một chút, lập tức hiểu được là chỉ sự việc xảy ra trong hôn lễ hôm qua, đó là một màn kinh tâm động phách, không khỏi nói, "Tiên sinh quả là Thần Thông Quảng Đại, cái gì cũng đều không qua được mắt ngài."
"Tôi chỉ là chú ý tình hình của cô."
Âm thanh của Y tiên sinh rót vào trong tai cô.
Thời Tiểu Niệm bị câu nói này làm cho nghẹn lại, lời này được hắn nói rất đàng hoàng, tựa như không có bất kỳ ý tứ gì, nhưng mấy chữ này đặt cạnh nhau lại có gì đó không bình thường.
Thời Tiểu Niệm im lặng.
"Cô bên kia có sao không, có phải hai đứa bé bị dọa sợ không?" Y tiên sinh hỏi.
Thời Tiểu Niệm dựa vào tường, mũi chân chống lên sàn, nói, "Cám ơn ngài đã quan tâm, sinh đôi có hơi hoảng sợ, nhưng bây giờ không sao rồi."
"Tôi không lo lắng cho Cung Diệu, đứa trẻ đó rất thông minh cơ trí, gặp chuyện đều bình tĩnh." Y tiên sinh ở bên kia cười nói, trong giọng nói mơ hồ lộ ra một tia sủng ái, "Vậy còn cô, có phải cô bị trách móc rồi không?"
"Chuyện này mà tiên sinh cũng biết?"
Thời Tiểu Niệm vô cùng kinh ngạc, chuyện Mona cướp con trai uy hiếp cô tự sát có rất nhiều người thấy, lại có nhiều cảnh sát đến như vậy, người có thân phận chỉ cần muốn tìm hiểu thì chắc chắn sẽ biết, nhưng chuyện cô bị mắng thì chỉ có mấy người biết mà thôi.
Chẳng lẽ có nội gián?
"Đoán." Y tiên sinh khẽ cười một tiếng, "Giới quý tộc coi trọng nhất danh tiếng vinh dự, cô thân là thiếu phu nhân Cung gia, trước mặt mọi người xé váy cưới của mình ra, lại chạy thẳng đến ôm con, khẳng định sẽ rất khó xử, thêm vào đó cô xuất thân là dân thường, chỉ riêng điều đó thôi cũng đã trở thành lỗi của cô, tôi nghĩ những người rảnh rỗi kia sẽ dựa vào đó mà nói cô."
"Tiên sinh đoán thật chính xác, có điều không sao cả, bọn họ thích nói thì cứ để bọn họ nói, tôi quang minh lỗi lạc là được rồi."
Thời Tiểu Niệm nói, cũng không để ý đến những việc này.
"Ừ, cô nghĩ thoáng như vậy là tốt rồi." Y tiên sinh nói, "Vậy cứ như thế nhé, gặp lại."
"Gặp lại."
Thời Tiểu Niệm nói, cúp điện thoại, quay người lại đã thấy Cung Âu đứng bên cạnh cô từ lúc nào, con ngươi đen nhìn chằm chằm vào cô, làm cô giật mình hoảng sợ.
"Cung Âu anh làm gì vậy, không một tiếng động mà đứng phía sau em!" Thời Tiểu Niệm kinh ngạc mà nhìn Cung Âu.
Thật đáng sợ.
"Em đang nói chuyện điện thoại với ai vậy?"
Cung Âu nhìn chằm chằm vào cô, mặt khẽ nghiêm lại.
"Chính là Y tiên sinh thần bí kia, không biết từ đâu mà hắn biết chuyện ngày hôm qua, cố ý gọi điện thoại đến hỏi thăm." Thời Tiểu Niệm thành thật nói.
Nghe vậy, ánh mắt của Cung Âu càng thêm u ám, nghiến răng, lạnh lùng nói, "Cần hắn phải quan tâm sao?"
Thời Tiểu Niệm nhìn sắc mặt khó coi của Cung Âu, cho là hắn đang ghen, liền đưa hai tay ra ôm lấy cánh tay của hắn, "Được rồi, không cần ghen, hắn đúng là đã giúp chúng ta rất nhiều chuyện, hắn còn giúp chúng ta đi lấy đồ ở gia tộc Lancaster, nếu không thì nó có thể đã rơi vào tay người khác rồi."
"Anh không cần hắn xen vào việc của người khác."
Cung Âu lạnh lùng nói.
Thật dễ nóng giận.
Thời Tiểu Niệm nhìn hắn, ôn nhu nói, "Được được được, không nhắc tới hắn nữa, anh đi gặp mẹ rồi à?"
"Gặp rồi."
Cung Âu nói.
"Vậy sau đó anh định làm gì không?" Thời Tiểu Niệm hỏi, ôm cánh tay của hắn đi xuống, thấy cô dính lấy mình như vậy Cung Âu khá hài lòng, sắc mặt cũng hòa hoãn hơn rất nhiều.
"Em muốn làm gì?"
Cung Âu hỏi ngược lại, cùng cô đi xuống lầu.
"Tặng quà cho những khách còn lại, đưa họ rời đi." Thời Tiểu Niệm nói, "Sau đó xem còn có gì cần giúp một tay không, nếu không thì em sẽ đưa sinh đôi đi học, tiện thể hướng dẫn cho bọn trẻ vẽ."
Cô dạy sinh đôi những thứ khác thì không được, nhưng vẽ vời thì vẫn có thể.
Nghe vậy, ánh mắt của Cung Âu sắc lạnh, "Vậy anh thì sao?"
"Cái gì anh thì sao?"
Thời Tiểu Niệm mờ mịt hỏi.
"Ai cần em lo chuyện khách khứa, chuyện trong nhà cũng cần em giúp, sinh đôi cũng phải để em dạy, vậy anh đâu?" Cung Âu nhìn chằm chằm vào cô, vẻ mặt đầy lý lẽ hỏi, "Anh cũng không cần người theo sao?"
"Phụt."
Thời Tiểu Niệm bật cười, đôi mắt cong cong nhìn hắn, "Cung đại tổng giám đốc, anh bao nhiêu tuổi rồi, còn cần người theo sao?"
"Tại sao không cần?" Cung Âu hỏi ngược lại, con ngươi đen trừng mắt nhìn cô, "Em chê anh lớn tuổi?"
"Người đàn ông ba mươi mốt tuổi xuân."
Thời Tiểu Niệm vừa nói xong đã bị Cung Âu vỗ nhẹ một cái vào đầu, bị hắn hung hăng xoa một chút.
"Còn nói nữa anh giết chết em!"
Cái gì mà tuổi xuân ở đây, hắn là đàn ông.
Thời Tiểu Niệm cười, theo hắn đi xuống lầu.
Cung Tước không hay xuất hiện, mọi chuyện của Cung gia đều do La Kỳ quản, bây giờ La Kỳ lại bệnh, nên mọi việc đều dồn hết lên người Cung Âu.
Thời Tiểu Niệm muốn giúp đỡ chia sẻ gánh nặng cũng bị Cung Âu gạt ra, theo hắn thấy thì những chuyện này của Cung gia lộn xộn, hắn không muốn cô phải nhọc lòng.
Hắn vừa phải quản chuyện của Cung gia, vừa phải xử lý công việc của N.E ở trong nước, mỗi lần cô lén nghĩ muốn nhúng tay vào đều bị Cung Âu quát lớn trở lại.
Cung Âu trở về, cô lại trở thành người không có việc gì để làm.
Cứ liên tiếp mấy ngày như vậy, ngoại trừ chuẩn bị ba bữa cơm cho Cung Âu thì Thời Tiểu Niệm không giúp được gì cho hắn.
Trong thư phòng sáng sủa, Thời Tiểu Niệm dán những tấm card lên trên tường, trên đó viết ba ba, mẹ, ông nội, bà nội, cô ngồi xếp bằng ở trên thảm.
Ánh mặt trời từ trước cửa sổ chiếu lên người cô, ôn hòa mềm mại, mái tóc dài buông xuống được gạt sang một bên vai, cô nhìn hai đứa bé trước mặt, nói, "Hôm nay chúng ta không học vẽ, chúng ta nói chuyện về quan hệ gia đình."
Tiếng nói của cô vừa dứt, Cung Diệu và Cung Quỳ đang ngồi ở đó, ánh mắt đều có một giây né tránh theo bản năng.
Thời Tiểu Niệm có thể thấy, bọn trẻ vẫn chưa hoàn toàn quên được chuyện xảy ra tại lễ cưới hôm đó, vì vậy cô nói, "Tiểu Quỳ, con thử nói xem, quan hệ gia đình có ý nghĩa gì, quan hệ gia đình của nhà chúng ta có tốt không?"
Cung Quỳ lắc đầu giống như cái trống lắc, nói, "Con không biết."
"Vậy con nói suy nghĩ của mình cho ta nghe một chút."
Thời Tiểu Niệm nói.
Cung Quỳ cũng ngồi trên thảm, nghe vậy nhìn Cung Diệu, thấy Cung Diệu cũng không giúp được gì cho mình, bé dùng đôi tay nhỏ che mặt nói, "Con yêu mom, con từ trong bụng mom mà ra, mom sinh bảo bối rất cực khổ, mom đối với con cũng rất tốt, chơi cùng con, dạy con vẽ, không bắt con làm chuyện con không thích. Con rất yêu ngài, con hy vọng có thể mỗi ngày ở cùng mom."
"Nói giỏi quá." Thời Tiểu Niệm cười vỗ tay, quay sang nhìn Cung Diệu, "Đến con, Holy, con nói suy nghĩ của con về dad đi."
Cung Diệu ngẩng khuôn mặt nhỏ lên ngồi ở đó, nghe vậy nhìn Thời Tiểu Niệm thật sâu, phảng phất đã nhìn thấu suy nghĩ của cô, nói, "Con không biết."
Không biết? Bé thông minh như vậy sao có thể không biết, chẳng qua là không muốn nói mà thôi.
Thời Tiểu Niệm cũng không ép bé, quay sang nhìn Cung Quỳ, "Tiểu Quỳ, con nói đi."
Cung Quỳ vốn luôn nở nụ cười xán lạn trên môi cũng có một chút âm u, dùng cái miệng nhỏ nhắn nói, "Con cũng không biết, Holy nói dad không thích chúng con, con cũng cảm thấy có lúc dad rất hung dữ."
"Vậy làm sao bây giờ, các con cảm thấy hắn hung dữ, nhưng ta cảm thấy hắn là người có ý thức trách nhiệm đặc biệt mạnh mẽ, là một người đàn ông vì người nhà mà có thể trả giá rất nhiều." Thời Tiểu Niệm nói.
"…"
Cung Quỳ và Cung Diệu đều nhìn cô.
"Lúc các con còn chưa ra đời, ta đã từng trải qua một khoảng thời gian rất khó khăn, khi đó, không ai yêu quý ta, bọn họ đều rất ghét ta, lúc ấy ta rất khó vượt qua." Thời Tiểu Niệm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt đáng yêu của bọn trẻ nói, "Là dad của các con, hắn bỏ qua tất cả để ở bên cạnh ta vượt qua giai đoạn đó, giúp ta một lần nữa tỉnh lại."
"…"
Cung Quỳ hơi kinh ngạc nhìn cô, còn Cung Diệu thì trầm tư.
"Có biết tại sao bây giờ dad mới xuất hiện trước mặt các con không, hắn đi chữa bệnh, hắn không có thời gian chăm sóc các con, nhưng điều này không có nghĩa là hắn không yêu các con." Thời Tiểu Niệm nói, kiên nhẫn giải thích cho bọn trẻ nghe, "Ta biết ngày hôm đó người xấu xuất hiện làm các con sợ, nhưng hắn không phải cố ý nói như vậy, chỉ vì để cứu Holy mà thôi, hiểu không?"
Cung Quỳ nghe vậy như hiểu như không, "Dad bị bệnh sao, vậy hắn sẽ chết sao?"
"Vậy con mong như thế nào?"
"Con không mong hắn chết." Cung Quỳ ngây thơ thật thà nói, âm thanh có chút yếu ớt, lắc đầu nhỏ nói, "Hắn không thích chúng con cũng không sao, con không muốn hắn chết."
Thời Tiểu Niệm mỉm cười, "Sao dad lại không thích các con được, lúc còn nhỏ, từ đầu tiên Tiểu Quỳ mở miệng là đã gọi dad rồi, hắn rất vui vẻ đấy."
"Thật sao?"
Cung Quỳ hoàn toàn không nhớ rõ, vẻ mặt tò mò hỏi.
"Đúng vậy." Thời Tiểu Niệm gật đầu, nhìn về phía Cung Diệu, trịnh trọng nói, "Holy, ta muốn nói cho con biết, mặc kệ ngày hôm đó dad nói cái gì đi chăng nữa, thì mục đích của hắn chỉ có một, chính là cứu con. Hắn quan tâm đến con còn nhiều hơn con nghĩ."
"…"
Cung Diệu im lặng ngồi ở đó, khuôn mặt nhỏ không nói gì, không biết là tin hay không tin.
"Nếu như các con vẫn chưa tin lời ta nói, có thể thử xem." Đôi mắt của Thời Tiểu Niệm cong cong như vầng trăng non nói, "Ta và các con đánh cuộc, các con yêu cầu hắn một việc, mặc kệ hắn bận rộn đến thế nào thì hắn cũng sẽ làm được cho các con."
Bạn cần đăng nhập để bình luận