Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm

Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm - Chương 498: Ai cũng biết cô đang chờ hắn (length: 10623)

Thời Tiểu Niệm làm vậy chỉ vì một ý nghĩ đơn giản, cô đang chờ. Cô chờ thiếu gia trở về tại nơi thiếu gia mất tích. Phong Đức không kìm được lại liếc mắt nhìn Thời Tiểu Niệm, cô tựa vào ghế sau xe ngủ say sưa, đường nét trên gương mặt cô ít đi vẻ thanh thuần, chỉ còn lại sự lãnh đạm và tri tính. Một người phụ nữ hơn hai mươi tuổi chờ đợi suốt bốn năm không phải chuyện dễ dàng. Đã từng có rất nhiều người nói cô ở lại bên cạnh thiếu gia vì tiền, cô đều im lặng, thời gian là phương pháp công phá tin đồn tốt nhất, cô dùng thời gian chờ đợi thiếu gia đánh bại rất nhiều người vô tri, thắng được ngày càng nhiều sự khâm phục. Rất nhiều người mong muốn làm cô bé lọ lem, nhưng tung tích của vương tử không rõ, mà đồng ý dốc hết sức lực tìm kiếm và chờ đợi, chỉ có rất ít cô bé lọ lem như vậy. Hành lang trưng bày tranh này được đặt tên là "Nhà". Nhưng có nhiều người gọi nơi này là hành lang vọng phu. Thỉnh thoảng có người đến hành lang trưng bày tranh nhìn Thời Tiểu Niệm và nói một câu: "Cô nhất định sẽ đợi được anh ta." Nghe vậy, tâm tình Thời Tiểu Niệm sẽ tốt hơn một ngày, bởi vì cô cho rằng được chúc phúc, cầu phúc là chuyện tốt. "Tiểu Niệm, đến nơi rồi." Phong Đức dừng xe, nhẹ nhàng gọi Thời Tiểu Niệm một tiếng. Thời Tiểu Niệm ngủ không sâu, nghe tiếng gọi liền mở mắt, nhìn ra ngoài xe, đã đến hành lang trưng bày tranh. Hành lang trưng bày tranh bị bóng đêm bao phủ, hầu như không nhìn ra cái gì, chỉ có trên cửa kính hàng chữ màu sắc rực rỡ phát sáng. [Chào ngài, nếu nhìn thấy Cung Âu hoặc người nào đó trông giống anh ấy, xin hãy liên lạc với tôi.] Dòng chữ này phát sáng trong màn đêm, vô cùng gây chú ý. Thời Tiểu Niệm liếc nhìn cửa kính một cái, phía dưới không có ai lưu lại đôi lời, thỉnh thoảng có người để lại số điện thoại, đôi khi có người viết lại là đã gặp người giống ở đâu đó, mỗi lần như vậy, cô đều tự mình chạy đến. Rồi lại mang theo thất vọng trở về. Thời Tiểu Niệm thu tầm mắt, nhìn hai đứa bé đã ngủ say bên cạnh, cô cởi dây an toàn ra, ôm Cung Diệu xuống xe. Theo sau xe cô là mấy chiếc xe riêng, ngồi phía trên đều là bảo tiêu Cung gia phái tới, La Kỳ lo lắng cho sự an toàn của hai đứa bé. Mở cửa, Thời Tiểu Niệm ôm Cung Diệu đi vào, bên trong tản ra mùi mực in nhàn nhạt. "Tiểu Quỳ tiểu thư ngủ thật say." Phong Đức ôm Cung Quỳ đi theo sau cô. "Ngủ ngon, sáng mai sẽ đưa bọn chúng đi chơi." Thời Tiểu Niệm cười nói, cùng Phong Đức đi vào, thu xếp cho hai đứa bé vào phòng ngủ của cô. Cô mua căn phòng này, phía trước là hành lang trưng bày tranh, phía sau là phòng ngủ của cô và Phong Đức, cùng với phòng làm việc, nhà bếp, phòng ăn của cô, rất đơn giản, gọn gàng. Sắp xếp hai đứa bé cẩn thận, Thời Tiểu Niệm và Phong Đức từ phòng ngủ đi ra. Phong Đức nói với cô, "Tiểu Niệm, hai đứa nhỏ chiếm hết phòng của con rồi, hay là con sang phòng ta ngủ, ta ngủ dưới đất." Thời Tiểu Niệm cười lắc đầu, "Không sao, hiếm khi được ở cùng với bọn nhỏ một tuần, con ước gì mỗi ngày đều được ngủ cùng chúng." Một phút một giây cô đều không nỡ bỏ lỡ. "Được rồi." Phong Đức hiểu tâm tình của Thời Tiểu Niệm. Thời Tiểu Niệm ngước mắt nhìn ra cửa kính, chỉ thấy đám bảo tiêu chắp tay đứng canh trước cửa, Phong Đức bất đắc dĩ nói, "Xem ra những ngày tới việc làm ăn của hành lang trưng bày tranh sẽ bị ảnh hưởng rồi." Ai mà thấy phía trước hành lang trưng bày tranh có một đống bảo tiêu cũng sẽ không chọn đi vào. "Không sao, coi như đóng cửa mấy ngày." Tâm tình Thời Tiểu Niệm đúng là rất tốt, hoàn toàn không bị những chuyện này làm phiền. Cô đưa tay đóng cửa kính, vừa muốn khóa lại thì nhìn thấy một tờ giấy trắng được đặt phía dưới cửa kính, trên đó viết mấy dòng chữ. Thời Tiểu Niệm nghi hoặc nhặt lên, thấy trên đó là vài dòng chữ lạ. [Cô khỏe, hôm nay ở bên kia đường ngã tư Phượng Đài, tôi thấy một người, vội vàng chụp lại một bức ảnh ở mặt bên, không biết có phải là Cung tiên sinh mà cô tìm không? Hy vọng có thể giúp được cô.] Lại là một người tốt bụng cung cấp tin tức. Thời Tiểu Niệm lập tức lật tờ giấy lại. Là một bức ảnh đính kèm. Rất nhiều người qua lại trên ngã tư đường, ai nấy đều vẻ bận rộn, một chiếc xe đậu bên đường, cửa sổ xe mở ra. Một người đàn ông ngồi trong xe, trong ảnh gò má người đàn ông bị vặn vẹo, chỉ thấy được bờ vai của hắn và cánh tay đang đặt trên cửa sổ xe, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng. Là tay của Cung Âu. Ít nhất thì bàn tay rất giống Cung Âu. Cô nhớ tay anh chính là dáng vẻ này, rất ưa nhìn, rất thon dài. "Cha nuôi, con ra ngoài một lát" Thời Tiểu Niệm cầm tấm ảnh, kéo cửa kính ra. "Bây giờ muộn rồi." Phong Đức kinh ngạc nhìn về phía Thời Tiểu Niệm. Thời Tiểu Niệm giơ bức ảnh trong tay lên, vui vẻ nói, "Có người có tin tức về Cung Âu, con đi xem thử." Nói xong, Thời Tiểu Niệm liền phóng ra ngoài. "Tiểu Niệm, con..." Phong Đức muốn gọi cô lại, Thời Tiểu Niệm đã lên xe, lái xe phóng đi. Phong Đức đứng ở cửa bất đắc dĩ lắc đầu, thở dài một tiếng. Lần nào cũng vậy, chỉ cần có một chút manh mối, Thời Tiểu Niệm sẽ tự mình chạy đi xác minh, hăm hở đi, thất vọng về, có mấy lần còn gặp người xấu, hao tổn không ít tiền bạc. Lão gia, phu nhân tìm khắp nơi đã nản lòng, thất vọng rồi, vậy mà mỗi lần cô nhìn thấy một chút tin tức vẫn có thể hưng phấn như vậy, giống như lần này nhất định có thể tìm được. Ba giờ sáng. Giờ này làm sao mà tìm người được. Thôi bỏ đi, đi thì cứ đi đi, không đi lòng cô chắc chắn sẽ không yên. Thời Tiểu Niệm một mình lái xe ra khỏi hành lang trưng bày tranh, kẹp bức ảnh ở một bên, đôi tay tinh tế trắng nõn chuyển động vô lăng, lái xe về phía trước. Buổi tối đường sá thông thoáng. Đường Phượng Đài. Thời Tiểu Niệm đậu xe bên đường, nhìn về phía trước, phía trước là một ngã tư lớn, giờ phút này nó cực kỳ yên tĩnh, trên đường không một bóng người, tất cả các cửa hàng bên đường đều đã đóng cửa, chỉ còn đèn neon đang phát sáng. Thời Tiểu Niệm đẩy cửa xe, một luồng gió lạnh thổi tới, cô vội vàng ôm chặt áo trên người. Lạnh quá. Cô nhìn bốn phía, lấy bức ảnh ra so sánh với khung cảnh trước mắt, xe đậu ở chỗ này sao? Thời Tiểu Niệm đi về phía trước, đến vị trí trong ảnh, Cung Âu từng đến nơi này sao? Hắn ở đây làm gì? Là đi ngang qua? Có chuyện gì? Tại sao không đến gặp cô? Ánh đèn đường chiếu xuống người cô, làm nổi bật lên bóng hình đặc biệt cô đơn của cô. Cô chuyển mắt nhìn khung cảnh xung quanh, tưởng tượng cảnh mình và Cung Âu cùng xuất hiện ở đây. Bên đường có một quán cà phê. Thời Tiểu Niệm đi tới, nhìn xuyên qua cửa kính, con mắt đảo nhanh, có phải hắn đã ghé vào đây mua cà phê không? Cô ngẩng đầu lên thì thấy camera theo dõi của quán cà phê, ống kính vừa vặn chiếu tới vị trí trong bức ảnh. "" Tuyệt vời quá. Thời Tiểu Niệm mỉm cười, ngồi xuống bậc thềm phía trước quán cà phê, hai tay nắm chặt bức ảnh kia nhìn thật sâu, nở một nụ cười nhợt nhạt. "Có phải anh đã trở lại rồi không?" Cô hỏi. Đáp lại cô chỉ có tiếng gió lạnh. "Tại sao anh không đến tìm em?" Thời Tiểu Niệm tự nhủ nói, "mất trí nhớ? Bị người khác uy hiếp? Hay là vì nguyên nhân gì khác? Em mặc kệ, em không cho phép anh mất trí nhớ, nếu không em sẽ đánh chết anh." Thời Tiểu Niệm quan sát tỉ mỉ bức ảnh trong tay, càng xem càng cảm thấy người trong ảnh chính là Cung Âu. Nửa đêm liệu anh có đi ngang qua nơi này không? Cô không suy nghĩ nữa, lẳng lặng ngồi trước quán cà phê chờ, một lát nữa trời sẽ sáng. Người đi lại trên đường càng ngày càng nhiều. Thời Tiểu Niệm đứng trước quán cà phê, giậm chân, cửa quán cà phê cuối cùng cũng mở, bắt đầu bán hàng. Cô lập tức đi vào, nói với mấy người phục vụ mặc áo sơ mi trắng, tạp dề màu xanh đậm, "Chào mọi người, tôi muốn phiền một chuyện, tôi muốn xem video giám sát của một tuần gần nhất." "Cái gì?" Nghe được yêu cầu cổ quái, mấy người phục vụ đều kinh ngạc nhìn cô, rất nhanh, có người nhận ra cô, kích động nói, "Cô là Thời Tiểu Niệm? Tôi biết cô, cô vẫn đang tìm vị hôn phu của mình sao?" Ở Trung Quốc, đặc biệt là ở S thị, Thời Tiểu Niệm rất nổi tiếng. Trước đây, người khác nhìn thấy cô đều nói là chị gái của ngôi sao lớn Thời Địch, tiểu tam của thiếu gia vương quốc mỹ phẩm, bạn gái của Cung Âu; bây giờ, người khác nhìn thấy cô phản ứng đầu tiên chính là, à, là người phụ nữ đang tìm người chồng chưa cưới mất tích thần bí. Tất cả mọi người đều biết cô yêu Cung Âu, cô đang tìm Cung Âu. "Đúng vậy, tôi vẫn đang tìm, lần này tôi đến đây là vì chuyện đó." Thời Tiểu Niệm cúi thấp đầu, xin bọn họ cho xem video giám sát. Mọi chuyện diễn ra rất dễ dàng, mấy người phục vụ mời giám đốc ra, giám đốc vừa nghe cô nói thì lập tức cho cô xem video giám sát của một tháng vừa qua, mong muốn giúp đỡ cô. "Cám ơn." Thời Tiểu Niệm nói với họ, xoay người rời đi. Bóng dáng gầy gò của cô biến mất trong quán cà phê, các nhân viên phục vụ tay cầm khăn lau, chổi lau sàn nhà, đứng đó cùng nhau thở dài. "Tôi mới xem camera, cô ấy đã đợi trước quán cà phê của chúng ta nửa đêm, cô ấy thật là kiên trì." "Hy vọng Cung tiên sinh sớm về đoàn tụ cùng cô ấy, trong xã hội này tìm đâu ra được một người phụ nữ như vậy." "Các cô nói xem cô ấy có bị phát điên không?" "Tôi nghe nói cô ấy mở một hành lang trưng bày tranh ở đối diện cao ốc N.E, mọi người đều nói nơi đó không phải là hành lang trưng bày tranh mà là hòn vọng phu." "Tôi nhớ năm đó tin tức nói Cung tiên sinh mất tích là vào thời điểm năm mới, đã nhiều năm như vậy, chẳng lẽ hắn đã chết rồi?" "Đừng nói những lời đó! Tôi sẽ khóc đấy." Mấy người phục vụ xúc động bắt đầu một ngày mới. Thời Tiểu Niệm đi ra khỏi quán cà phê, giơ bức ảnh trong tay lên nhìn lại, lần nữa đi đến vị trí chiếc xe đã đậu, nhìn quanh những người đang qua lại. Đáng tiếc, từ đầu đến cuối cô vẫn không tìm được. Không sao, có thể tìm được, nhất định có thể tìm được. Trong tay cô còn có video giám sát. Nghĩ như vậy, Thời Tiểu Niệm xoay người đi về phía chiếc xe của mình, cô vừa rời đi, một chiếc xe thương vụ sang trọng chậm rãi lái tới, đậu trên đường. Cửa kính xe từ từ hạ xuống, một gương mặt anh tuấn vô song lộ ra trong ánh nắng. Hắn cúi đầu liếc nhìn văn kiện trong tay, không để ý rằng trong kính chiếu hậu, có một bóng người đang càng ngày càng đi xa hắn. ... Thời Tiểu Niệm lái xe trở về hành lang trưng bày tranh, xách bữa sáng vừa mua xuống. Phía trước hành lang trưng bày tranh có không ít bảo tiêu, mặt ai cũng nghiêm túc, vẻ mặt cảnh giác nhìn xung quanh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận