Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm

Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm - Chương 36: Cung Âu ra mặt vì nàng (length: 10269)

"A ——"
Vài người bán hàng nhất thời hét ầm lên, hoảng sợ nhìn một màn này.
Mọi người đều là nhân vật thượng lưu, người bán hàng cũng không dám chỉ trích, chỉ hỏi nói "Tiểu thư, cái đó...... Có phải hay không gói lại tất cả?"
Phá hỏng nhiều như vậy mà mấy người có tiền đều là không nói một tiếng mà trực tiếp bồi thường.
Khi Tiểu Niệm đứng ở nơi đó, vẫn không nhúc nhích.
Nàng không sợ làm sai, không sợ khó xử, nhưng không nghĩ là ở trước mặt Mộ Ngàn Sơ.
Thế nhưng Mộ Ngàn Sơ không có phản ứng như nàng mong muốn, hắn bàng quan một màn này.
Lúc này hắn đi lên phía trước, chỉ vào đống chén đĩa vỡ vụn trên mặt đất nói, "Đống chén đĩa này bao nhiêu tiền?"
"25 vạn."
Người bán hàng báo giá.
Một cái chén đĩa 25 vạn, vậy không phải sẽ phải bồi thường mấy trăm vạn sao? Lúc này thân thể Khi Tiểu Niệm càng thêm cứng ngắc.
Mộ Ngàn Sơ mắt lạnh nhìn về phía nàng, sắc mặt của nàng tái nhợt cực kỳ, một cái họa sĩ truyện tranh nhỏ như nàng chắc không bồi thường nổi.
"Tôi thay cô bồi, từ nay về sau đừng để cho tôi thấy, đừng đến quấy rầy tôi cùng Khi Địch. Đây coi như là tiền để cô biến mất." Mộ Ngàn Sơ nói xong liền thò tay vào túi lấy ví, rút thẻ đen đưa cho người bán hàng.
Đây là mua sự biến mất của nàng.
Trong đoạn trí nhớ quá khứ nàng đã làm nhiều việc như vậy, đổi lại chính là kết cục bị hắn dùng tiền mua cho biến mất.
"Mọi chuyện của tôi không hề liên quan tới anh, mời anh rời đi."
Lúc này Khi Tiểu Niệm ngăn cản động tác của hắn.
Mộ Ngàn Sơ khinh miệt cười lạnh, "Đống chén đĩa này cô làm cả đời cũng không đền nổi. Thông minh thì bây giờ hẳn là nên cầu xin tôi."
"Đó là chuyện của tôi." Khi Tiểu Niệm nghênh đón ánh mắt của hắn, ánh mắt quật cường, "Lúc trước tôi dây dưa với anh, là việc của tôi; tôi buông tay cũng là chuyện của tôi, cho tới bây giờ đều không liên quan gì tới anh, không cần anh dùng tiền mua."
Nhận lấy loại tiền này của hắn, quả thực là vũ nhục đoạn quá khứ trước đây.
Đây là sự kiêu ngạo cuối cùng của cô trước mặt Mộ Ngàn Sơ.
Mộ Ngàn Sơ thấy sự quật cường trong mắt nàng, vì thế thu hồi ví, lạnh lùng nói, "Tốt, cô vì thế mà ngồi tù, cũng có thể làm cho tôi thanh tịnh một thời gian."
Nói xong, Mộ Ngàn Sơ đầu cũng không quay lại liền rời đi.
Mộ Ngàn Sơ vừa đi, người bán hàng nhìn ra Khi Tiểu Niệm không bồi thường nổi, nhất thời toàn bộ kích động đứng lên —— "Cô đầu óc có bệnh à?"
"Mau bồi tiền, không sai biệt lắm hai trăm vạn, mau lên!"
"Sao không nói chuyện? Không bồi thường được tôi báo cảnh sát!"
"Cô có biết không, cô như vậy sẽ hại chúng ta ngay cả công việc cũng đánh mất à!"
"......"
Khi Tiểu Niệm đứng ở nơi đó, nhìn thân ảnh Mộ Ngàn Sơ ngày càng xa, cả người bị hai người bán hàng hung hăng đẩy ngã vào tường, bị mảnh vỡ đâm trúng khiến cô rất đau.
Lúc này nàng lại không có một chút sức lực nào để phản kháng.
Người bán hàng thấy thế càng thêm nổi điên, một bên mắng một bên xé rách quần áo của Khi Tiểu Niệm, ý đồ tìm xem có chi phiếu trong người cô không.
Có người đang báo cảnh sát.
Khi Tiểu Niệm thờ ơ, nàng quả thật không bồi thường nổi, nàng chỉ có thể ngồi tù.
"Cô loại phụ nữ này, nghe ngữ khí Mộ tiên sinh chắc chắn không ít dây dưa với hắn, ham hư vinh, muốn trèo cao với Mộ tiên sinh sao, cũng không nhìn lại mình là cái dạng gì." "Đúng vậy, vị hôn thê của Mộ tiên sinh kia, người ta là Đại Minh Tinh, cô xem cô có cái gì."
"Cô đến xách giày cũng không xứng."
"Đúng vậy, Mộ tiên sinh cũng không phải mắt mù, cô cho là cô đuổi theo thì hắn có thể coi trọng cô sao? Cô tính là cái gì vậy!"
Những lời này đã thật sâu kích thích Khi Tiểu Niệm.
Mộ tiên sinh cũng không phải mắt mù, ngươi tính là cái gì!
Mộ tiên sinh cũng không phải mắt mù, ngươi tính là cái gì!
"Cung Âu."
Vẫn luôn giữ im lặng, Khi Tiểu Niệm bỗng nhiên mở miệng.
Người bán hàng đang định kéo áo của nàng xuống, dừng lại mắng, dừng lại động tác, ngẩn người ra, "Cô nói cái gì?"
"Cung Âu."
Khi Tiểu Niệm nhìn một vòng những người bán hàng trước mặt, một chữ một chữ nói, "Cung Âu sẽ thay tôi trả tiền, tôi có thể bồi thường các người."
"......"
Mọi người nhất thời đều ngốc rồi.
Bên kia, khu nhà cao cấp rộng lớn.
Mộ Ngàn Sơ từ bên ngoài đi vào, người giúp việc chờ ở cửa lập tức đưa dép lê, cúi đầu cung kính nói, "Thiếu gia, ngài đã trở lại."
"Ừ."
Mộ Ngàn Sơ thản nhiên đáp lời, thay dép lê, hướng phòng khách đi đến.
Phòng khách được trang trí màu xanh vàng rực rỡ, giống như cung điện Tây Phương, đây là yêu cầu của Khi Địch, cô thích được đối đãi giống công chúa.
TV màn hình lớn đang chiếu tin tức.
Trong phòng khách, Khi Địch mặc trang phục màu đen đang ở trên thảm luyện tập, không nhanh không chậm hít thở, hai chân dài nhỏ như rắn bày ra đủ các loại động tác yêu cầu kỹ thuật cao.
"Em đang mang thai, không cần tập mấy cái đó."
Mộ Ngàn Sơ cởi tây trang đưa cho người giúp việc bên cạnh, ngồi xuống bên cạnh Khi Địch.
"Em chỉ sợ dáng người biến dạng, anh sẽ ghét bỏ em."
Khi Địch ngồi trên thảm, ánh mắt ai oán động lòng người.
"Sao có thể, chúng ta đều sắp kết hôn rồi, em nghĩ vớ vẩn gì thế." Mộ Ngàn Sơ thân mật sờ sờ đầu của nàng, sau đó đi đến ghế sô pha ngồi xuống, để ví qua một bên.
Ví.
Không biết bây giờ Khi Tiểu Niệm thế nào, có phải bị đưa tới đồn cảnh sát rồi không?
Lúc đó cho nàng hai câu nhẹ nhàng, hắn cũng sẽ không thấy chết mà không cứu được.
Phát giác chính mình vậy mà lại nghĩ tới Khi Tiểu Niệm, Mộ Ngàn Sơ liền nhăn mày.
"Tôi còn có thể nghĩ gì nữa, anh đừng quên giữa chúng ta còn có Khi Tiểu Niệm." Khi Địch đứng dậy từ trên thảm, ngồi vào bên cạnh hắn, tựa sát vào trong lòng ngực hắn.
Nàng lại nói Khi Tiểu Niệm.
"Cô ta chưa bao giờ ở giữa chúng ta."
Mộ Ngàn Sơ lãnh đạm nói, thân mình dựa vào thân thể mềm mại yểu điệu của nàng.
Nhìn hắn nói lạnh lùng như vậy, Khi Địch cảm thấy vui sướng, nhưng ngoài miệng vẫn là làm nũng oán giận, "Sao vậy, từ khi anh hồi phục thị lực cô ta vẫn dây dưa anh, cũng đã 6 năm rồi."
Đàn ông sợ nhất phụ nữ đeo bám, nàng luôn nhắc đến, Mộ Ngàn Sơ sẽ đối với Khi Tiểu Niệm càng thêm chán ghét.
Nghe vậy, mặt Mộ Ngàn Sơ không có biểu tình gì, cụp mắt xuống, không có tiêu cự nhìn xuống đất.
6 năm.
Lần đầu tiên, hắn nghe thấy con số này mà phản ứng đầu tiên không phải chán ghét, mà là suy nghĩ, Khi Tiểu Niệm...... vậy mà lại kiên trì 6 năm.
"Khi Địch."
"Ừ?" Khi Địch nhẹ nhàng phản ứng một tiếng.
"Trước kia, lúc tôi còn chưa mất trí nhớ, tôi và Khi Tiểu Niệm có phải thật sự giống như cô ta nói là rất tốt không?" Mộ Ngàn Sơ nhìn người trong lòng hỏi.
Nếu không, một người phụ nữ vì sao có thể kiên trì 6 năm.
Nghe vậy, nụ cười trên mặt Khi Địch lập tức cứng đờ, gần như là sợ hãi nhìn Mộ Ngàn Sơ, "Sao vậy? Anh bắt đầu cảm thấy khác về cô ta có đúng không? Tại sao anh lại hỏi cái này? Cô ta vẫn nói dối mà, ok, cho dù trước kia hai người thật sự tốt đẹp như vậy, vậy anh muốn thế nào? Ở bên cạnh cô ta sao?"
Nàng túm lấy vạt áo sơ mi trước ngực của hắn.
Mộ Ngàn Sơ nhận thấy được sự khẩn trương của nàng, không khỏi cười nói, "Em nghĩ đi đâu vậy, anh chỉ yêu em."
"Thật sao?"
Khi Địch kinh sợ.
"Khi Địch, em cũng không phải người hay mất tự tin như thế." Mộ Ngàn Sơ nhìn gương mặt xinh đẹp của nàng nói.
"Chị ta dây dưa với anh nhiều năm như vậy, em làm sao tự tin được?" Khi Địch nói, hốc mắt lập tức ươn ướt, sợ hãi nhìn hắn, dịu dàng đáng yêu.
"Đồ ngốc."
Mộ Ngàn Sơ khẽ cười một tiếng, cúi xuống hôn môi nàng, "Không cần nghĩ lung tung, sẽ ảnh hưởng đến bảo bối trong bụng."
"Ừ."
Khi Địch khẽ rên một tiếng, thừa nhận nụ hôn của hắn, đôi cánh tay thon chậm rãi đặt lên cổ hắn, ôm lấy hắn. Trên TV truyền đến âm thanh thời sự, là một bản tin chuyên đề về môi trường nhà tù ẩm thấp lạnh lẽo.
Mộ Ngàn Sơ nghe thấy, động tác hôn liền dừng lại, Khi Địch rất nhanh chủ động hôn tới, trêu chọc hắn.
Bọn người hầu thấy thế đều lui ra ngoài, để bọn họ không gian riêng tư.
Ngoài hành lang—— mấy chiếc xe thương vụ hạng sang đậu nối đuôi nhau trước cửa hành lang.
Bọn vệ sĩ nhanh chóng xuống xe.
Cung Âu đẩy cửa xe bước xuống, mặt không chút thay đổi đi vào hành lang, vừa quay đầu, hắn liền thấy Khi Tiểu Niệm đang đứng tựa vào tường, nàng cúi đầu, y phục trên người xộc xệch, mái tóc dài bị búi lên giờ đã rối tung, vừa nhìn liền biết đã bị đối xử thế nào.
Khi Tiểu Niệm đứng ở bên tường, ngẩng lên khuôn mặt tái nhợt, nhìn thấy khuôn mặt xanh mét của Cung Âu ở cách đó không xa.
Nàng ngơ ngẩn.
Sao hắn lại tự mình đến?
Nàng là gọi điện thoại cho Phong Đức vay tiền, sao Cung Âu lại đến, hắn không phải đang ở tổng công ty họp sao?
"Cung tiên sinh......"
Vài người bán hàng nhận ra Cung Âu lập tức nịnh nọt.
Cung Âu xem cũng không nhìn bọn họ một cái, thẳng bước tới chỗ Khi Tiểu Niệm, bàn tay thon dài nắm chặt lấy cổ tay của nàng, gắt gao nắm lấy, "Cả người ngươi là do ai làm thành ra thế này?"
"Vừa rồi..."
"Ta hỏi ngươi, cả người ngươi là do ai làm ra thế này?" Cung Âu ánh mắt âm trầm trừng nàng, "Không cần nói lời vô nghĩa."
Còn có thể là ai? Chẳng phải rõ ràng sao?
Khi Tiểu Niệm nâng mắt nhìn về phía vài người bán hàng, người bán hàng nhất thời sợ tới mức chân tay mềm nhũn.
Cung Âu là nhân vật nào, ai xem thời sự đều biết.
Cung Âu quay sang, ánh mắt lạnh lẽo lướt qua, khóe môi bỗng nhiên cong lên, "Tốt lắm."
Nói xong, hắn mạnh mẽ giơ chân đạp một cú vào giá gỗ phía trước.
Chỉ nghe thấy một tiếng giòn tan.
"Rầm!"
Cung Âu âm lãnh mở miệng.
Người bán hàng hét lên kinh hãi, sợ tới mức run rẩy.
"Ngươi làm gì vậy?" Khi Tiểu Niệm kinh ngạc nhìn Cung Âu.
Nàng là tìm hắn vay tiền, không phải muốn hắn tới gây sự.
"Ngươi câm miệng cho ta, ngươi thật vô dụng, ngay cả việc nhỏ này cũng làm không xong!" Cung Âu không chút vui vẻ trừng mắt liếc nàng một cái, ánh mắt như lưỡi dao.
Khi Tiểu Niệm đau đớn vì cổ tay bị hắn nắm chặt.
Khi Tiểu Niệm kinh ngạc nhìn, trong đầu đã không thể tính toán ra được giá trị.
Chắc là cái giá trên trời.
"Thiếu gia, đập hết rồi." Bọn vệ sĩ cúi đầu.
"Tìm người quản lý, nói với hắn tất cả những người bán hàng đều bị đuổi việc!" Cung Âu ra lệnh, sắc mặt cáu kỉnh, con ngươi đen âm trầm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận