Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm

Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm - Chương 687: Làm mẹ con (length: 10882)

Editor: Yuhina. Cung Diệu ngẩng đầu lên nhìn về phía Thời Tiểu Niệm, thả vật trong tay ra, giọng nói non nớt không chút gợn sóng nào vang lên, "Con nặn hoa hướng dương." Không phải là quả trứng gà màu vàng. "..." Toàn bộ nhà bếp im lặng. Hoa hướng dương. Nhìn chỗ nào giống hoa hướng dương, rõ ràng là quả trứng gà màu vàng mà. "Phụt." Bob vẫn đứng yên bên cạnh Thời Tiểu Niệm không nhịn được cười, sau đó Cung Quỳ cũng không chút khách khí cười nhạo, Thời Tiểu Niệm thấy bọn nhỏ cười nên thực sự không nhịn được, quay đầu nhịn cười. Cung Âu đứng đó, con ngươi đen liếc qua các cô, sau đó cầm chỗ bột màu vàng bỏ vào tay Cung Diệu, lạnh lùng nói, "Ai cho phép con bỏ xuống, người khác nói con không được, con liền từ bỏ sao, con muốn làm người như vậy sao?" "..." Cung Diệu đứng trên ghế im lặng nghe, đôi mắt hơi cụp xuống. "Coi như cả thế giới nói con không được, không tốt, con cũng không thể từ bỏ, phải tự mình chứng minh cho người khác thấy, con là có thể làm được, bằng không, sống còn có ý nghĩa gì?" Cung Âu trầm giọng nói. Thời Tiểu Niệm thu lại nụ cười, có chút bất ngờ nhìn về phía Cung Âu, bỗng nhiên nhớ tới cái lần cô bị bỏ đói trong rừng rậm, lúc đi ra, Cung Âu cũng đã nói chuyện với cô như thế. Người khác không tin bạn, bạn phải nỗ lực tìm chứng cứ để đập vào mặt người đó, chứ chết rồi thì có ích lợi gì? Lúc đó hắn cũng dùng loại ngữ khí này để nói với cô. Như cảnh tỉnh, làm cho cô tỉnh táo lại. Cung Âu chính là người như vậy, rõ ràng mọi chuyện là do hắn gây ra, nhưng cho đến cuối cùng hắn còn có thể dạy dỗ bạn một số đạo lý, một mực khiến cho người ta cảm thấy đạo lý này là đúng. Thời Tiểu Niệm đang nghĩ ngợi, chỉ thấy Cung Diệu liếc mắt nhìn Cung Âu, sau đó bắt đầu lại từ đầu nặn hoa hướng dương, xem ra bé cũng cảm thấy Cung Âu nói rất có lý, giống y như cô năm đó. "Lúc này mới giống con trai của Cung Âu ta." Cung Âu hài lòng nói. "..." Cung Diệu im lặng mà nặn hoa hướng dương, Cung Âu ở một bên chê bai, Cung Diệu cũng không nói gì, cứ như vậy để hắn tùy ý chê bai, nặn từng chi tiết một, không hề bỏ cuộc. Thật là bí ẩn của mối quan hệ cha-con. Thời Tiểu Niệm nở nụ cười, trong mắt tất cả đều là ấm áp. Cung Quỳ cười hì hì, thỉnh thoảng cũng giúp Cung Diệu. Bob đứng một bên nhìn bọn họ, trong đôi mắt tràn đầy ước ao. Thời điểm Phong Đức đi vào nhà bếp liền nghe thấy tiếng cười nói, nhìn thấy một đống bột mì đang bay tứ tung, hai người lớn, ba đứa trẻ con đứng ở nơi đó trông thật hài hòa. "Thiếu gia." Phong Đức lên tiếng. Cung Âu đang cúi đầu nhìn quả trứng gà màu vàng trong tay Cung Diệu, nghe vậy ngẩng mặt lên nhìn về phía Phong Đức, "Sao?" "Cái đó..." Phong Đức đang muốn nói, bỗng nhiên nhìn về phía Bob bên cạnh, liền kiêng dè nói, "Thiếu gia, ngài... chuyện ngài quan tâm nhất đã có tiến triển, hiện tại có muốn qua xem một chút không?" Nghe nói như vậy, đôi mắt của Cung Âu trở nên sâu thẳm, giọng nói lạnh lẽo, "Biết rồi." Hắn quay người nhìn về phía Thời Tiểu Niệm, nói, "Anh đi trước một chuyến." "Được." Thời Tiểu Niệm gật gật đầu, nhìn theo hắn và Phong Đức rời đi, cô thấp mắt nhìn về phía một đống bánh ngọt trên bàn, lại chuyển mắt nhìn về phía Bob đang đứng chăm chú học làm bánh ngọt. Chắc hẳn là Đường Nghệ đã tỉnh rồi. Bob cầm trong tay một cục bột, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn lộ ra một nụ cười, đôi mắt hiếm khi tỏa sáng đang long lanh nhìn về phía Thời Tiểu Niệm, giơ cục bột trong tay lên. "Làm rất tốt." Thời Tiểu Niệm mỉm cười. "..." Được tán thưởng, Bob cười rất ngại ngùng, cúi đầu hơi thấp xuống, chỉ sợ người khác nhìn thấy hắn đang cười. Thời Tiểu Niệm đứng ở đó, cứ nhìn hắn như vậy, lâm vào trầm tư, không biết Đường Nghệ có thể xứng đáng làm một người mẹ hay không, mang đến niềm vui cho Bob. Đứa nhỏ này cười lên đẹp mắt như vậy, cô thật sự không hy vọng nụ cười này sẽ biến mất. Mọi người đặt bánh ngọt vào một cái khay, Thời Tiểu Niệm bỏ vào lò nướng, sau đó đưa bọn trẻ đi rửa tay sạch sẽ, qua một lúc, nghe "Keng" một tiếng, lò nướng nhắc nhở bánh đã nướng xong. Cung Quỳ lập tức chạy đến, la hét nói, "Con muốn ăn bánh quy hoa hướng dương mà Holy làm, con muốn bánh quy hoa hướng dương." "Đừng vội, lập tức sẽ có." Thời Tiểu Niệm nói, đeo găng tay cách nhiệt mở cửa lò nướng ra, lấy khay bánh quy từ bên trong ra, đặt lên trên bàn ăn, để cho khay bánh bớt nóng. "Chờ một chút rồi ăn, đừng vội." "Thật" Chờ thêm một lát, Cung Quỳ cầm bánh quy hoa hướng dương lên để tới miệng cắn một cái, vẫn còn nóng khiến bé liên tục thè lưỡi, bé rất nể tình giơ ngón tay cái lên về phía Cung Diệu, "Holy làm giỏi quá." Thời Tiểu Niệm mỉm cười nói, "Đến, ta chia phần bánh mà các con làm ra, nếm thử xem các con làm có ngon không." Thời Tiểu Niệm chia bánh quy thành từng phần nhỏ ra đĩa, cầm cái bánh quy hình trái tim đưa tới trước mặt Bob, "Bob, đây là của con làm, mau nếm thử xem." "..." Bob cẩn thận nhận cái đĩa, đôi mắt thật sâu nhìn chằm chằm vào cô. Thời Tiểu Niệm khom lưng tiếp tục phân bánh quy, tạp dề buộc bên hông bị kéo một cái, cô cúi đầu, chỉ thấy Bob đứng ở đó nhìn cô, duỗi tay của mình ra, xòe bàn tay, phía trên là một khối bánh quy hình trái tim có hơi méo mó. Thời Tiểu Niệm sửng sốt vài giây, lập tức hiểu rõ ý của hắn, "Con muốn mời ta ăn à, cảm ơn." Cô nhận bánh quy bỏ vào trong miệng cắn một cái, vui vẻ khen ngợi, "Bánh quy thơm quá, ăn rất ngon." Nghe vậy, Bob có chút kích động nhìn cô, hai tay nhỏ nắm lại, môi mấp máy mấy lần, cuối cùng khó khăn hỏi lên, "Ngài, ngài thích?" "Thích, a dì rất thích." Thời Tiểu Niệm cười nói, bỏ bánh quy vào trong miệng nhai, tay vẫn tiếp tục bận rộn. Đột nhiên một giọng nói non nớt vang lên ở bên cạnh cô, "Làm, làm mẹ con." Giọng nói kia tràn đầy bất an và thấp thỏm, cũng có vô tận kỳ vọng. "..." Thời Tiểu Niệm hoàn toàn sửng sốt, cúi mắt nhìn về phía Bob, trong miệng vẫn còn bánh quy, một câu cũng đều không nói ra. Bob đứng ở đó mặt đỏ bừng, tay nhỏ càng thêm dùng sức nắm tạp dề của cô, hai mắt nhìn cô, tràn ngập căng thẳng, "Ngài, ngài làm con, mẹ, hay, hay..." Thời Tiểu Niệm kinh ngạc mà nhìn hắn. Cung Diệu bên cạnh và Cung Quỳ đang ăn bánh quy cũng đều nhìn về phía Bob, tất cả đều lộ vẻ kinh ngạc. Một lát, Cung Quỳ cười hì hì, "Mom, ngài làm mẹ của anh ấy đi, như vậy con có anh trai rồi!" "Em vốn đã có anh trai rồi." Cung Diệu dội cho bé một gáo nước lạnh. Bob đứng ở đó, không để ý tới Cung Quỳ và Cung Diệu nói cái gì, chỉ im lặng nhìn Thời Tiểu Niệm, trong đôi mắt không còn hung ác như trước, chỉ còn lại ánh mắt chờ đợi đơn thuần nhất của một đứa bé, tựa như hơi thở của hắn đều ngừng lại, chờ đáp án của cô, căng thẳng đến không chịu nổi. Thời Tiểu Niệm ăn hết bánh quy trong miệng, sau đó kéo Bob rời đi, hướng về phía cặp song sinh nói, "Các con đi học bài, ta mang Bob đi một lát." Thời Tiểu Niệm kéo Bob đi ra ngoài, đi vào một phòng khách yên tĩnh, cô ngồi xuống ghế sofa, hai tay nắm cánh tay Bob, đôi mắt trắng đen rõ ràng dừng ở hắn, "Bob, a dì muốn nói chuyện với con, được không?" "..." Nghe nói như vậy, Bob như đã hiểu ra chuyện gì, khuôn mặt nhỏ càng trở nên đỏ bừng, trong mắt xẹt qua một vệt thất vọng. "Con nói muốn a dì làm mẹ của con, a dì thật sự rất cảm động, cảm ơn con chịu để cho ta nhận trách nhiệm lớn như vậy." Thời Tiểu Niệm nhìn kỹ hắn nói, "Nhưng mà, Bob có mẹ, cô ấy chỉ tạm thời không ở đây thôi, cô ấy sẽ trở lại." Bob đứng trước mặt cô, cúi thấp đầu, răng cắn môi mấy lần, nói, "Bà ấy không, không cần con nữa." Năm đó Đường Nghệ đột ngột bỏ đi thật sự là quá ích kỷ, nhưng dù sao đi nữa, cô ta vừa về nước đã lén lút đến xem Bob, vẫn có chút lương tâm của người làm mẹ. Thời Tiểu Niệm không muốn nói xấu mẹ của Bob trước mặt hắn, liền lấy điện thoại di động ra, mở một tấm hình, là bức ảnh cô đã chụp cho Bob và cặp song sinh ở siêu thị. "Con xem." Thời Tiểu Niệm ôm Bob vào trong lòng, phóng to bức ảnh, chỉ vào nửa cái bóng lấp ló ở sau kệ hàng, "Đó chính là mẹ con, cô ấy lén lút trong bóng tối nhìn con." Bob duỗi tay nhỏ ra cầm lấy điện thoại di động của cô, nhìn cái bóng người có chút mơ hồ kia, cứng đờ hỏi, "Lén lút?" "Ừ, Bob, mẹ con gặp một chút chuyện, chờ cô ấy xử lý tốt sẽ đến đón con, hiểu chưa?" Thời Tiểu Niệm ôn nhu nói. Bob rất gầy yếu, người chỉ dài chứ không có thịt, cô ôm hắn vào trong lòng mà chỉ sợ làm tổn thương hắn, Bob nhìn về phía cô, môi lại khẽ mấp máy mấy lần, cuối cùng không nói gì mà cúi thấp đầu. "Sao vậy, có chuyện gì cứ nói thẳng với a dì, được không?" Thời Tiểu Niệm nhẹ giọng khích lệ hắn. Nghe vậy, lúc này Bob mới lấy lại dũng khí một lần nữa nhìn về phía cô, duỗi ngón tay út ra chỉ vào cô, "Con, con muốn ngài làm mẹ, không muốn bà ấy." Hiếm khi Bob nói một câu dài như vậy, Thời Tiểu Niệm lại không nghĩ rằng là câu nói này. Cô càng không hề nghĩ đến Bob sẽ có cảm tình với mình sâu như vậy, cô chăm sóc Bob, là bởi vì hắn quá đáng thương, cô cũng kiêng dè tính cách hung ác của hắn, nhưng bởi vì hắn bảo vệ tiểu Quỳ nên mới đưa hắn về nhà. Nhưng không ngờ đến Bob cũng đang bất tri bất giác coi cô là mẹ, tính cách của hắn như vậy, nếu không phải quá kỳ vọng trong lòng thì chắc chắn sẽ không mở miệng. Mà từ đầu đến cuối, cô đều chưa từng nghĩ đến việc nhận nuôi Bob. Bỗng nhiên lúc này, Thời Tiểu Niệm không biết nên làm sao để đối mặt với ánh mắt mong đợi của đứa bé này, cô nhìn hắn, nói, "Nhưng mà Bob có mẹ của mình, dù nói thế nào, ở cạnh người mẹ sinh ra mình vĩnh viễn là lựa chọn tốt nhất, con hiểu không?" Bob là đứa trẻ tương đối mẫn cảm, dường như hắn thực sự hiểu được chuyện gì, hắn tránh ra khỏi lồng ngực của Thời Tiểu Niệm, mang theo một chút chống cự. Thời Tiểu Niệm ôm hắn trở lại. Bob lại giãy dụa, Thời Tiểu Niệm không để hắn thoát ra, lúc này hắn mới không lộn xộn nữa, đôi mắt nhìn về phía cô, nhìn rất lâu mới mở miệng, "Con là... đứa trẻ hư." Thời Tiểu Niệm nhíu mày, "Ai nói Bob của chúng ta là đứa trẻ hư, Bob là người đặc biệt có đảm đương trách nhiệm làm đại ca, lúc tiểu Quỳ bị người ta bắt nạt, là con đã đứng lên bảo vệ em, đúng không?" "Nhưng mà, ngài không muốn con?" Bob nói, ý tứ thất vọng rất rõ ràng. "Thằng bé ngốc." Thời Tiểu Niệm nhìn hắn, "Mỗi người đều có mẹ của mình, dù thế nào, ở cạnh mẹ ruột của mình mãi mãi là lựa chọn tốt nhất, con hiểu không?" "Con không muốn bà ấy." lần này Bob nói rất nhanh, "Bà ấy... cũng không cần con." Cái tình trạng kia của Đường Nghệ vẫn rất khó nói có thể chăm sóc tốt cho Bob được hay không. "..." Thời Tiểu Niệm không biết nên nói cái gì. Bob nắm lấy tay áo của cô, yên lặng nhìn cô, có chút sốt ruột nói, "Làm mẹ con, con sẽ... làm... đứa bé ngoan, con... không đánh nhau, con... không cắn người."
Bạn cần đăng nhập để bình luận