Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm

Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm - Chương 611: Món quà cưới đặc biệt (length: 11349)

Yuhina biên tập: Hắn nói hắn sẽ làm ra chuyện cực kỳ m·á·u tanh với Mona, không t·h·í·c·h hợp để cô th·e·o. Cô cũng không cưỡng cầu, n·g·ư·ợ·c lại cô còn muốn luyện tập các loại lễ nghi, tránh cho đến ngày diễn ra lễ cưới lại thất thố. "Không có gì hay cả." Cung Âu ôm cô nói, ngửi mùi thơm thoang thoảng tr·ê·n người nàng, khiến cho n·g·ự·c của hắn thư thái đôi chút, giúp tiêu tan không ít nộ khí trong lòng. "Ngày hôm nay vẫn chưa tìm được" Thời Tiểu Niệm hỏi, nếu như tìm được rồi, vẻ mặt của Cung Âu sẽ không phải là như vậy. "Ừ." Cung Âu trầm giọng nói, trong lời nói lộ ra nồng đậm căm gh·é·t, "Người phụ nữ này chui lủi t·r·ố·n như con chuột vậy." Mấy ngày rồi, vẫn chưa tìm được. "Cô ta có thể đã về gia tộc Lancaster rồi hay không?" Thời Tiểu Niệm nhìn về phía Cung Âu hỏi. Cung Âu ôm cô, ngón tay vân vê lọn tóc của cô, Phong Đức bên cạnh nghe vậy khẽ nói, "Chúng ta đã p·h·ái người nhìn chằm chằm vào gia tộc Lancaster bên kia, với tình trạng bị thương nặng như cô ta, muốn tránh thoát tầm mắt của chúng ta để về đến gia tộc không phải là chuyện dễ dàng." Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm nhăn mày, "Nói cách khác Mona không chọn về gia tộc, cô ta đoán được anh sẽ nhìn chằm chằm, vậy cô ta sẽ đi đâu?" "Không rõ." Cung Âu lạnh lùng nói, giữa hai lông mày có mấy phần lệ khí. Thời Tiểu Niệm nép mình bên cạnh hắn, suy nghĩ một chút nói, "Nếu như em là Mona, kế hoạch bị bại lộ, lại thấy anh một lòng chỉ muốn g·i·ế·t c·h·ế·t mình, đương nhiên sẽ chọn lẩn trốn càng sâu càng tốt, trước tiên tránh khỏi đầu sóng ngọn gió này rồi tính tiếp, nói không chắc." "Nói không chắc cái gì?" Cung Âu thấp mắt nhìn về phía cô. Thời Tiểu Niệm cắn môi, nhìn vào đôi mắt của hắn nói, "Với suy đoán của Mona, anh rất có thể sẽ không chịu n·ổi sự đả kích này, sẽ p·h·át đ·i·ê·n lên. Nếu quả thật đợi được đến khi anh đ·i·ê·n rồi, Cung gia loạn hết lên, đến lúc đó cô ta về gia tộc cũng không muộn." Cô nghĩ, bây giờ Mona chính là đang có ý đồ như vậy. Ánh mắt của Cung Âu âm trầm, hiện tại Mona không muốn làm gì khác, chỉ muốn t·r·ố·n. "Nhất định phải bắt được Mona trước khi chúng ta kết hôn!" Cung Âu nhìn về phía Thời Tiểu Niệm, nói ra từng chữ một, "Anh chắc chắn sẽ không mang sự sỉ n·h·ụ·c mà cùng em kết hôn." Mona tượng trưng cho bốn năm bị sỉ n·h·ụ·c của hắn, hắn nhất định phải giải quyết xong. "Thế nhưng Anh quốc lớn như vậy, tìm người không phải dễ dàng." Thời Tiểu Niệm nói, còn nhất định phải tìm được trước khi lễ cưới diễn ra, vậy thì càng khó. "Vậy thì buộc cô ta phải đi ra." Cung Âu trầm giọng nói, từ tr·ê·n ghế sa lông đứng lên chuyển ánh mắt nhìn về phía Phong Đức, "Ông lên mạng p·h·át một tin tức, nói xưa nay đại tiểu thư Lancaster t·h·í·c·h nhất là mấy loại tiệc tùng có khẩu vị nặng, nói tr·ê·n tay có bằng chứng x·á·c thực, tôi muốn tin tức này gây sóng lớn ở tr·ê·n mạng." "Không được." Thời Tiểu Niệm ngồi ở tr·ê·n ghế salon lập tức nói rằng, "Cung Âu, anh đừng quên cô ta cũng có hình ảnh tư liệu trong bốn năm qua." Hắn và Mona hiện tại xem như là cưỡng ép lẫn nhau, một khi những hình ảnh kia bị tung ra, Cung Âu sẽ phải chịu áp lực dư luận lớn hơn nhiều so với bốn năm trước. "Vậy thì Nhất p·h·ách lưỡng tán" Cung Âu lạnh lùng nói, "Cô muốn tồn tại? Tuyệt đối không thể!"
(*) Nhất p·h·ách lưỡng tán: nghĩa đen là một đ·ậ·p vỡ đôi, câu thành ngữ với nghĩa rằng để đạt được mục đích, hai bên cùng t·h·iệt h·ạ·i cũng không sao.
Hắn chắc chắn sẽ không để cho Mona sống thêm ở tr·ê·n thế giới này. Cô ta sống thêm một ngày, hắn đều khó chịu. Thời Tiểu Niệm nhìn ánh mắt âm lãnh của Cung Âu, hắn căm h·ậ·n Mona, thế nhưng cô lo lắng hắn có thể chịu đựng được hậu quả mà cả hai cùng Nhất p·h·ách lưỡng tán mang đến hay không. "Nhị t·h·iếu gia, Tịch tiểu thư." Một nữ hầu gái đi tới, hướng bọn họ thấp cúi đầu. "Chuyện gì?" Phong Đức đứng ra hỏi. Nữ hầu gái ngẩng đầu nhìn hướng về Thời Tiểu Niệm, "Tịch tiểu thư, bên ngoài nh·ậ·n được một gói hàng gửi cho cô, th·e·o quy củ, chúng tôi đã mở ra kiểm tra, là quà cưới tân hôn của một người bạn gửi cho ngài, ngài muốn xem luôn không?" "Bạn của tôi?" Thời Tiểu Niệm có chút ngạc nhiên mà hỏi, cô có bạn nào lại gửi quà cưới đến Cung gia bên này sao? "Đúng, tr·ê·n ký tên Y tiên sinh." Nữ hầu gái nói rõ. "Là hắn!" Thời Tiểu Niệm từ tr·ê·n ghế sô pha đứng lên, chuyển mắt nhìn về phía Cung Âu, sắc mặt của Cung Âu nhất thời trở nên khó coi, con ngươi đen nhánh sâu kín nhìn chằm chằm vào cô, ánh lửa đố kị như sắp lao ra ngoài. Thời Tiểu Niệm cười gượng, "Vậy, nếu anh chú ý, em đem lễ vật chuyển giao cho Hạ Vũ là được rồi, chắc cũng chỉ là nước hoa, khăn lụa thôi mà." "Hắn còn tặng em nước hoa, khăn lụa?" Cung Âu kéo cô đến trước mặt, thấp mắt trừng mắt nhìn cô, "Có vẻ quan hệ của em và hắn p·h·át triển rất tốt, còn thân m·ậ·t như vậy, ừm?" Thời Tiểu Niệm cực kỳ vô tội, đang muốn muốn giải t·h·í·c·h, nữ hầu gái bên cạnh nói rằng, "Không phải những cái đó, là một ổ đ·ĩa đã bị mã hóa, có thể bên trong chứa video, hiện đang được mở khóa bằng m·ậ·t mã." "Video?" Thời Tiểu Niệm ngạc nhiên mà nhìn sang. Cung Âu đứng ở nơi đó, nghe nói như thế, con ngươi đen lạnh lẽo, tiếng nói lạnh lùng thốt, "Không cần giải m·ậ·t mã, mang vào." "Vâng, Nhị t·h·iếu gia." Chỉ chốc lát, một đám bảo tiêu mang theo vài cái rương lớn đi vào, một cái rương chứa ổ đ·ĩa, mấy cái khác tất cả đều là các loại máy vi tính, có máy tính bảng, cũng có máy tính xách tay, thậm chí còn có hai cái TV cơ. Còn có bảo tiêu đang tiếp tục đi đến. Nữ hầu gái lấy ra một phong thư đã được mở sẵn đưa cho Thời Tiểu Niệm. Thời Tiểu Niệm đưa tay tiếp nh·ậ·n, mở b·ứ·c thư ra, từ bên trong rút ra một tấm th·i·ế·p vàng, phía tr·ê·n là một loạt chữ Khải nhỏ được viết tay vô cùng đẹp. [Tịch tiểu thư: X·i·n· ·l·ỗ·i khi tôi không thể tới dự đám cưới của cô, đây là quà cưới của tôi, hi vọng cô sẽ t·h·í·c·h, chúc cô mỹ mãn hạnh phúc. Y tiên sinh.] Thời Tiểu Niệm nghi hoặc mà nhìn về phía mấy chiếc máy vi tính kia cùng ổ đ·ĩa lưu trữ, tại sao lại đưa cho cô những thứ này làm quà cưới tân hôn, Y tiên sinh này cũng có vẻ quá kì quái đi. Cung Âu ngồi xổm xuống ở bên cạnh cô, cầm lấy một ổ đ·ĩa lên, trong đôi con ngươi đen thâm thúy, không nhìn ra hắn đang suy nghĩ gì. Thời Tiểu Niệm hạ thấp tầm mắt nhìn về phía Cung Âu. Chỉ thấy Cung Âu ngồi xổm ở nơi đó lật qua lật lại những ổ đ·ĩa lưu trữ, ánh mắt càng ngày càng sâu, môi mỏng mím c·h·ặ·t. "Nhị t·h·iếu gia, không cần giải mã à?" Nữ hầu gái đứng ở bên cạnh hỏi. "Không cần." Cung Âu lạnh lùng thốt, t·r·ả ổ đ·ĩa lưu trữ về. "Cung Âu, anh biết những thứ này là vật gì không?" Thời Tiểu Niệm không hiểu nhìn về phía Cung Âu, có vẻ như hắn không có chút bất ngờ nào, "Không bằng để em gọi điện thoại cho Y tiên sinh hỏi một chút cho rõ ràng." "Không cần." Cung Âu rất nhanh phủ quyết. "..." Thời Tiểu Niệm kinh ngạc mà nhìn về phía hắn, tiếng nói lạnh lẽo của Cung Âu vang lên, "Lò đốt lá, cái bếp đó có còn đốt hay không?" "Gần đây lá khô rất nhiều, nên vẫn đốt." Nữ hầu gái đáp. "Chuyển toàn bộ tới đây." Cung Âu vỗ vỗ tay từ dưới đất đứng lên, Thời Tiểu Niệm không hiểu gì mà nhìn hắn, tại sao lại muốn chuyển lò đốt lá đến đây, cái lò kia… Hắn đang suy nghĩ gì? Vẫn còn đang ngờ vực thì Phong Đức ở bên cạnh nh·ậ·n được điện thoại tới, hướng Cung Âu nói, "t·h·iếu gia, vừa nh·ậ·n được tin tức, quỹ bảo hiểm riêng thuộc về Mona ở gia tộc Lancaster bị t·r·ộ·m, bao gồm tất cả sản phẩm điện t·ử thường ngày mà cô ta dùng." Quỹ bảo hiểm của Mona bị t·r·ộ·m? Thời Tiểu Niệm sửng sốt một chút, bỗng nhiên hiểu được, đôi mắt nhìn về phía Cung Âu, "Vì thế nên những vật này là..." Là tư liệu mà Mona lưu giữ trong bốn năm. Y tiên sinh tìm trở về toàn bộ những thứ này, đây chính là một đại gia tộc, làm sao mà Y tiên sinh có thể lấy được đồ ra? "Làm thế nào hắn làm được điều đó?" Cung Âu hỏi ra những nghi ngờ trong lòng Thời Tiểu Niệm, tiếng nói lạnh lẽo d·ị·t·h·ư·ờ·n·g, lộ ra một vệt không giống bình thường. "Nghe nói là người mình đã hạ thủ, cho nên mới dễ dàng thành c·ô·ng như vậy." Phong Đức cũng hiểu được đại khái, không khỏi nói, "Y tiên sinh có thể dễ dàng đắc thủ như vậy, hoặc là hắn đã sớm sắp xếp người vào gia tộc Lancaster, hoặc là hắn và Lancaster có mối quan hệ phức tạp." Phải biết rằng t·h·iếu gia đã nghĩ rất nhiều biện p·h·áp để tiến vào gia tộc Lancaster lấy lại những hình ảnh tư liệu này, nhưng Mona vừa m·ấ·t tích, cơ hồ là gia tộc Lancaster không cho người ngoài có thể đi vào. Y tiên sinh này thực sự là có năng lực Thần Thông Quảng Đại. "Hắn và Lancaster không liên quan." Cung Âu lạnh lùng thốt, nhấc chân lên đi về phía trước. "…" Thời Tiểu Niệm đứng ở nơi đó kinh ngạc mà nhìn bóng lưng của Cung Âu, không biết tại sao, từ trong giọng nói của Cung Âu cô cảm thấy hắn có chút không hài lòng. Đã cầm về được những hình ảnh tư liệu này, thì thứ mà Mona dùng để áp chế được bọn họ cũng bị m·ấ·t, không nên hài lòng sao? Tại sao Cung Âu lại có phản ứng như thế? Dưới bóng đêm bao phủ, lò đốt vẫn đang làm nhiệm vụ của mình, ngọn lửa màu đỏ đang cắn nuốt lá khô, vừa bùng cháy vừa phát ra tiếng “xèo xèo”. Hai hàng bảo tiêu đứng ở hai bên lò lửa, trước mặt mỗi người đều đặt một cái rương lớn, bên trong đều là ổ đ·ĩa lưu trữ, là máy vi tính. Thời Tiểu Niệm và Cung Âu đứng ở phía trước cái lò, ánh lửa đỏ hồng thổi bừng khuôn mặt bọn họ, cô nhìn về phía Cung Âu, "Không cần kiểm tra lại sao?" Thật sự không cần xem lại những video này sao? "Nếu hắn nói vậy, thì được rồi." Cung Âu lạnh lùng thốt, trong đôi mắt phản chiếu ánh lửa đang nhảy nhót, vẻ mặt không cảm xúc gì. Thời Tiểu Niệm nghi ngờ nhìn về phía Cung Âu, lời này của hắn có chút kỳ quái, thế nhưng lại không biết kỳ quái ở chỗ nào. "Đốt." Cung Âu ra lệnh một tiếng, bảo tiêu lập tức ôm lấy vali trong tay, ném toàn bộ ổ đ·ĩa lưu trữ vào, từng chiếc đĩa VCD như tuyết rơi vào trong lò lửa. Phương thức thô bạo mà lại trực tiếp. Cung Âu và Thời Tiểu Niệm lùi lại. Bọn cận vệ cũng lùi tới một khoảng cách an toàn. Trong lò, ánh lửa càng ngày càng rực rỡ, Thời Tiểu Niệm cúi đầu, Cung Âu nắm chặt tay cô. "Đem tin tức lan rộng ra ngoài." Tiếng nói lạnh lẽo của Cung Âu vang lên. "Vâng." Phong Đức ở bên cạnh gật đầu nh·ậ·n lệnh, "Đưa tin tức chúng ta có chứng cớ x·á·c thực?" "Không." ánh mắt của Cung Âu âm trầm nhìn về phía trước, "Trực tiếp p·h·át tán video cho tôi, tôi muốn toàn bộ thế giới đều biết!" Theo một tiếng này, chỉ nghe phía sau truyền đến tiếng n·ổ lớn "Ầm", tiếng vang kịch liệt, khiến cho cả đất đều r·u·ng r·u·ng. Thời Tiểu Niệm còn chưa kịp k·i·n·h h·ã·i đã bị Cung Âu ôm vào trong lòng. Hắn bảo hộ thật chặt cô ở trong lòng, một tay đặt tr·ê·n đầu cô. Một lát sau, Thời Tiểu Niệm quay đầu nhìn lại, chỉ thấy phía lò lửa đang bốc lên ánh lửa ngút trời, cơ hồ bùng lên trong đêm tối, mùi kh·é·t mơ hồ bay tới. Thời Tiểu Niệm lẳng lặng mà nhìn, đã đốt hết rồi. Ánh lửa đang đ·i·ê·n c·u·ồ·n·g múa, những thứ thấp kém liên quan đến Cung Âu trong bốn năm này cũng hoàn toàn được mai táng trong ánh lửa. Thuộc về Cung Âu bốn năm này, cuối cùng cũng đã kết thúc. Rốt cục hắn cũng đã có thể thả xuống. "Tất cả đều kết thúc." Thời Tiểu Niệm nhìn về phía Cung Âu nói, Cung Âu tì cằm lên vai của cô, đôi con ngươi đen nhìn về phía ánh lửa đầy trời nơi xa xa kia, sắc mặt u lạnh, âm thanh trầm thấp từ nơi sâu xa trong cuống họng phát ra, "Là kết thúc, chúng ta trở lại."
Bạn cần đăng nhập để bình luận