Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm

Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm - Chương 122: Tôi không khống chế được chính mình (length: 8292)

Editor: Yu Hina "…"
Bác sĩ không nói gì, tiếp tục băng bó cho Thời Tiểu Niệm, đôi tay thoăn thoắt.
Thời Tiểu Niệm nằm trên giường, vẫn hôn mê bất tỉnh, lông mày nhíu chặt, như thể trong mơ cũng phải chịu đau đớn.
Cung Âu nhìn mà ngực như bị ai đó bóp nghẹt, mơ hồ thấy một cơn đau nhói ập đến.
Bác sĩ băng bó xong cho Thời Tiểu Niệm, lại lấy túi nước ra và tiếp tục truyền dịch.
Cung Âu giật mình, "Sao còn phải truyền dịch?"
"Vị tiểu thư này đang sốt, ngài không biết sao?" Bác sĩ run rẩy trả lời, "Có thể là do dầm mưa bị nhiễm lạnh, cũng có thể là do vết thương bị nhiễm trùng gây ra."
"Sốt?"
Cung Âu kinh hãi, lập tức xông tới, đẩy bác sĩ ra, đưa tay sờ vào trán Thời Tiểu Niệm.
Quả nhiên là nóng hổi.
Hắn không hề hay biết, cô nóng đến như vậy mà không thèm nói cho hắn biết, tình nguyện để hắn giày vò.
Người phụ nữ này thực sự quật cường đến mức tận cùng.
Cung Âu quay đầu, lạnh lùng nói, "Phong Đức, gọi bác sĩ gia đình đến."
"Vâng." Phong Đức vẫn đứng bên cạnh, nghe vậy liền gật đầu, hỏi thêm, "Gọi bác sĩ ở nhà chính sao?"
"Gọi bác sĩ ở Anh quốc."
Cung Âu quả quyết nói.
"Cái gì, đưa bác sĩ nhà Cung ở Anh quốc tới?" Phong Đức kinh hãi.
Thời tiểu thư chỉ bị thương nhẹ, thêm chút sốt, cần gì điều động đến bác sĩ gia đình của Cung gia ở Anh quốc. Đây là bác sĩ chuyên điều trị cho cung lão tiên sinh và thái thái, chưa từng dùng cho người ngoài.
"Bảo ngươi đi thì mau đi nhanh lên, sắp xếp cho bọn họ lập tức bay chuyên cơ đến." Cung Âu thấy hắn đứng im, liền quát.
"Vâng, thiếu gia."
Phong Đức không dám chần chừ thêm, vội vã đi ra ngoài.
Cung Âu trừng mắt nhìn vị bác sĩ kia, "Ông hạ sốt cho cô ấy trước, sau đó thì không cần ông nữa."
Bác sĩ quốc nào cũng động tý là thích truyền dịch, đối với cơ thể người bệnh nhất định sẽ có tổn thương, làm giảm sức đề kháng của phụ nữ này.
"Vâng, vâng, Cung tiên sinh."
Bác sĩ liên tục gật đầu.
Trận mưa này dai dẳng không có dấu hiệu tạnh, Thời Tiểu Niệm tỉnh lại sau 24 tiếng.
Cô vừa mở mắt ra, chỉ thấy có Cung Âu.
Hắn đứng cạnh giường, thân hình cao lớn khiến không ai có thể bỏ qua sự tồn tại của hắn. Cung Âu đang cúi mắt nhìn cô yên lặng.
Hắn dường như rất thích đứng ở chỗ cao, có phải sợ người khác không nhìn thấy hắn không.
Thấy cô tỉnh lại, Cung Âu lập tức nửa ngồi nửa quỳ xuống bên cạnh cô, đôi lông mày đang nhíu chặt cũng giãn ra, gương mặt tuấn tú bớt đi vẻ căng thẳng, khóe môi hơi cong lên, "Em tỉnh rồi, thấy thế nào? Còn đau không? Có đói bụng không?"
"…"
Thời Tiểu Niệm nằm đó, trong người không có chút sức lực nào, vừa chua xót vừa đau đớn, đầu óc trống rỗng.
Cô kinh ngạc nhìn hắn, từng hình ảnh lúc trước nặng nề kéo đến trong đầu cô.
Cô muốn nói rõ mọi chuyện giữa hai người.
Nhưng hắn lại trực tiếp đẩy cô xuống giường, điên cuồng hành hạ cô bằng những cảm quan nguyên thủy nhất.
Lần này đến lần khác.
Ngang ngược vô lý.
Mãi đến tận khi cô ngất đi trong vòng tay hắn.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Thời Tiểu Niệm nhìn hắn có chút căm hận.
Lần nào hắn cũng vậy, cố chấp chỉ tin vào ý kiến của mình, không bao giờ chịu lắng nghe cô nói.
Hắn muốn cô như thế nào, cô nhất định phải như thế, không thể đi chệch quỹ đạo của hắn dù chỉ một chút, nếu không, hắn sẽ nổi điên.
"Có phải em đói bụng rồi?"
Cung Âu nhìn chằm chằm cô hỏi tiếp, đưa tay lên an ủi gương mặt cô.
Thời Tiểu Niệm nghiêng mặt, không cho tay hắn chạm vào, ý chối bỏ rất rõ ràng, đôi mắt cũng không nhìn hắn.
Bàn tay Cung Âu dừng lại bên tai cô, lặng lẽ siết chặt.
Hắn nhìn cô, cố gắng kìm nén cảm giác bị phớt lờ.
Thời Tiểu Niệm dùng tay phải chống giường ngồi dậy, phát hiện cánh tay trái của mình đã được băng bó lại, bên trong có nẹp cố định dài, giờ cô chỉ có thể động được các ngón tay trái.
Sức lực trong người cô như bị rút sạch, mọi tấc da trên cơ thể đều râm ran đau nhức.
"Có chỗ nào không khỏe không?" Cung Âu hỏi, giọng nói trầm ấm, ngữ khí dịu dàng.
"…"
Thời Tiểu Niệm im lặng ngồi, cúi đầu nhìn cánh tay trái mình không nói lời nào.
Cung Âu hoàn toàn bị ngó lơ.
Ngay lập tức, ngực hắn bùng lên một ngọn lửa vô danh, giọng nói trở nên trầm thấp, "Em có thể để ý tới tôi một chút được không?"
Cô lại chuẩn bị chiến tranh lạnh với hắn à. Cứ mỗi lần hắn hơi quá khích, cô liền tặng hắn một cái mặt lạnh.
Rốt cuộc thì ai ở trên, ai ở dưới? Thời Tiểu Niệm nghiêng mặt, hờ hững nói, "Tôi nói cũng vô ích thôi đúng không, vậy tôi còn nói làm gì?"
Những lời cô nói đều bị cái tên hoang tưởng này bác bỏ.
Cô chỉ là con chó của hắn, phải bị hắn tùy ý đùa bỡn, đúng không.
Vậy cô còn gì để nói nữa?
"Em..."
Cung Âu một lần nữa tức giận, nắm đấm gần như muốn giơ lên.
Một lúc sau, hắn gắng sức kìm cơn giận xuống, đứng phắt dậy xuống giường, bước nhanh ra ngoài.
Hắn không kiềm chế được mình.
Nếu còn ở lại, hắn sẽ lại làm cô bị thương.
Nhưng hắn không muốn làm cô bị thương nữa.
Thời Tiểu Niệm nhìn bóng lưng hắn biến mất sau cửa phòng ngủ, một lát sau bên ngoài liền truyền đến tiếng đồ đạc bị ném vỡ, tiếng thét chói tai đầy sợ hãi của người hầu gái, không biết đồ dùng, món đồ quý giá nào vừa bị vỡ.
"Ầm"
"Binh"
"Choảng"
Nghe những âm thanh đó, Thời Tiểu Niệm nhắm mắt lại, đầu đau như búa bổ, đưa tay xoa xoa đầu.
Tính khí Cung Âu thực sự quá tệ, xưa nay không chịu nghe lọt những lời khó nghe, xưa nay cũng không quan tâm không để ý.
Vì vậy, cô cũng không dám dễ dàng chọc giận hắn, mỗi lần đều giống như lò xo bị kéo căng đến cực hạn, bị bức ép đến không còn một kẽ hở, cô lại tiếp tục bật ra.
Đương nhiên, kết cục của cô sau mỗi lần bật ra thường không mấy dễ chịu.
Lần đầu tiên là bị Cung Âu cưỡng ép đưa vào rừng, tuyệt thực chống lại. Còn lần này, cô lại bị hắn làm cho ngất xỉu trên giường.
Còn lời cô nói, trước sau vẫn vô ích đối với hắn.
Bên ngoài vẫn không ngừng vang lên tiếng đồ đạc rơi xuống đất vỡ tan, Thời Tiểu Niệm nghe thấy dây thần kinh ở thái dương nhảy lên liên hồi.
May là, Cung Âu còn chưa xấu đến mức coi cô như đồ vật mà đập phá.
Một lúc sau, tiếng ồn bên ngoài mới chậm rãi ngừng lại.
Mọi thứ hoàn toàn im lặng trở lại.
Thời Tiểu Niệm ngồi ở đầu giường, hai mắt mờ mịt nhìn phía trước, trong mắt có sự tuyệt vọng.
Kế hoạch thất bại rồi.
Cô lại không thể rời khỏi Cung Âu, cô vĩnh viễn là người không thấy được tình yêu và ánh sáng.
Cái gọi là tự do, xa vời quá.
Một cô hầu gái bước vào, cầm theo điện thoại di động của cô, "Thời tiểu thư, tôi thấy điện thoại của cô hết pin, tôi đã đem đi sạc, cô cứ yên tâm, tôi không có nhìn lén đâu ạ."
Cô hầu gái đưa điện thoại cho cô.
"Cảm ơn." Thời Tiểu Niệm gật đầu, sắc mặt trắng bệch, giọng nói yếu ớt, "Tôi ngủ bao lâu rồi?"
"24 tiếng." Cô hầu gái đáp không chút do dự.
Thời Tiểu Niệm ngạc nhiên, "Nhớ rõ vậy sao?"
"Tại vì cứ mỗi chốc thiếu gia lại liếc nhìn thời gian một lần, bọn tôi muốn không nhớ cũng khó." Cô hầu gái cười nói, "Vậy tôi xin phép ra ngoài trước ạ, Thời tiểu thư có gì thì cứ gọi tôi."
"Được."
Thời Tiểu Niệm gật đầu, cầm điện thoại lên mở máy.
Vừa bật máy, hệ thống N.E đã báo cô có rất nhiều tin nhắn chưa đọc.
Cô mở phần tin nhắn, có rất nhiều tin gửi đến, tất cả đều là của Mộ Thiên Sơ.
Mộ Thiên Sơ… Cổ họng Thời Tiểu Niệm khô khốc, cô muốn cho hắn biết, kế hoạch mới hai ngày đã thất bại, cô muốn nói cho hắn biết, cô không thể rời đi được nữa.
Tiếng bước chân dồn dập truyền đến.
Thời Tiểu Niệm liền vội vàng tắt điện thoại, giấu xuống dưới gối.
Cung Âu từ bên ngoài đi vào, trên tay bưng một khay thức ăn, trên khay bày nhiều món rất phong phú.
Có lẽ đã xả xong cơn giận, sắc mặt hắn nhìn có vẻ khá hơn chút so với ban nãy, trông không còn giận dữ nữa.
"Ăn cơm đi."
Cung Âu đặt khay thức ăn lên tủ đầu giường, nói.
"Tôi không đói."
Bạn cần đăng nhập để bình luận