Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm

Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm - Chương 515: Thời Tiểu Niệm theo dõi Cung Âu (length: 9796)

"Được con gái khen ngợi như vậy," Thời Tiểu Niệm nở nụ cười, "Cảm ơn con, tiểu quỳ."
"Mẹ." Cung Quỳ dụi đầu vào ngực cô, nói, "Vậy con đợi mẹ về, con sẽ vẽ một bức tranh thật đẹp tặng mẹ nhé."
"Ừ."
Thời Tiểu Niệm mỉm cười với Cung Quỳ, hôn lên trán bé một cái, Cung Quỳ trượt xuống chân cô, ngoan ngoãn chỉnh lại váy giúp cô, sau đó nhảy nhót rời đi.
Thời Tiểu Niệm ngồi trước gương trang điểm, nhìn dáng vẻ hoạt bát đáng yêu của Cung Quỳ, ánh mắt dần ảm đạm.
Chớp mắt thôi, Holy và Cung Quỳ đều đã lớn như vậy.
Cô thật sự rất muốn cho hai bé một gia đình vui vẻ, nhưng mà, có lẽ điều này vĩnh viễn không thể thực hiện được.
Thời Tiểu Niệm cầm thỏi son, tô lên môi thêm chút sắc, cô đứng lên từ bàn trang điểm, làn váy khẽ lay động, cô nhìn mình trong gương, đó là một khuôn mặt dễ nhìn, vóc dáng tinh tế, thoạt nhìn rất tự tin.
Đúng, ít nhất nhìn qua thì là như thế.
Mùa đông này, lần đầu tiên Thời Tiểu Niệm không mặc áo khoác dày, cầm lấy túi bên cạnh đi ra ngoài.
"Bye bye."
Cung Quỳ ngồi bên cạnh Cung Diệu vẫy tay với cô.
"Bye."
Thời Tiểu Niệm vẫy tay chào tạm biệt, đi ra khỏi phòng trưng bày tranh, tiến về phía một chiếc xe đậu cách đó không xa.
Đó là chiếc xe cô thuê.
Cô ngồi vào xe, bật điều hòa, mở radio.
Hôm nay là mùng một Tết, trên radio, tiếng MC vui vẻ chúc tụng cả nhà sung sướng, hạnh phúc mỹ mãn.
Thời Tiểu Niệm lặng lẽ ngồi trong xe, ngước mắt nhìn tòa cao ốc N.E.
Cô lại gọi điện thoại cho Annie, sau khi Annie tỉnh rượu nhất quyết không chịu nói, sợ bị Cung Âu tính sổ, cô chỉ có thể chờ ở chỗ này.
Lần này, lại là bảy-tám tiếng đồng hồ.
Từ sáng sớm đợi đến chiều tối.
Thời Tiểu Niệm cứ ngồi im trong xe chờ đợi như vậy, giống như khi Cung Âu chưa về, cô cũng từng chờ như thế.
Cô đang ngồi chờ kết cục của chính mình.
Cuối cùng, trước khi hoàng hôn buông xuống, Phong Đức gọi điện thoại tới.
Thời Tiểu Niệm nhận máy, "Alo."
"Tiểu Niệm, hiện tại thiếu gia sắp ra khỏi cửa, con nhờ ta để ý xem lúc nào thiếu gia ra ngoài là muốn gặp mặt hắn à?" Phong Đức hỏi.
Đối với hành động của Thời Tiểu Niệm, Phong Đức không hề hay biết, ông không biết ngày mùng một Tết này đối với Thời Tiểu Niệm không chỉ là một ngày đầu năm mới.
"Hắn là có công việc à?"
Thời Tiểu Niệm nhàn nhạt hỏi, nghe không ra cảm xúc gì.
"Ta xem lịch trình rồi, không phải công việc, hình như là việc riêng thì phải, hắn không cho ta đi theo." Phong Đức nói, tuy rằng ông cũng không rõ ngày mùng một Tết, thiếu gia lại có thể có việc riêng gì.
Trước đây đối với thiếu gia mà nói, Tiểu Niệm chính là việc riêng duy nhất của hắn.
"Con biết rồi, cha nuôi."
Thời Tiểu Niệm cúp điện thoại, điện thoại di động từ trong tay trượt xuống, đôi mắt khô khốc đến lợi hại.
Việc riêng không cho quản gia đi theo.
Thời Tiểu Niệm nghĩ, điều này gần như đoán trúng rồi, nhưng lại có một âm thanh đang nhảy nhót trong đầu cô, nói có thể không phải như cô nghĩ vậy.
Cô ngồi ở ghế lái, ngước mắt nhìn về phía cao ốc N.E, chỉ thấy cửa lớn của cao ốc mở ra, bảo vệ mở đường, một thân ảnh cao lớn từ bên trong đi ra, là Cung Âu.
Hôm nay hắn nhìn đặc biệt đẹp trai, tràn đầy sức sống.
Giày đen, quần dài ôm lấy đôi chân thon dài thẳng tắp, vóc dáng với tỉ lệ hoàn hảo nhất, hắn mặc một chiếc áo măng tô màu xanh mực, làm nổi bật lên dáng người đặc biệt cao lớn, một chiếc khăn quàng cổ tùy ý quàng ở cổ, khiến hắn trẻ ra không ít.
Thời Tiểu Niệm cũng không biết tại sao mình có thể nhìn rõ như vậy, rõ ràng hắn cách cô có chút xa.
Dưới ánh mặt trời, mái tóc ngắn của hắn như được nhuộm một tầng màu vàng kim nhàn nhạt, trên gương mặt anh tuấn đeo một chiếc kính râm, mặt kính phản quang, môi mỏng mím lại lạnh lùng như muốn cảnh báo người sống chớ nên gần.
Cung Âu nhận chìa khóa xe từ tay bảo vệ, đi về phía chiếc xe thể thao.
Không phải chiếc Koenigsegg mà trước đây hắn thích nhất, khỏi bệnh rồi, trở lại bình thường, những thứ yêu thích tự nhiên cũng sẽ đổi.
Cửa xe thể thao mở ra, Cung Âu ngồi vào, lái xe thể thao rời đi.
Thời Tiểu Niệm vội vàng đuổi theo.
Hắn lái xe thể thao, nếu như bình thường thì cô khó mà đuổi kịp.
Nhưng may là vừa ra khỏi khu công nghệ hắn lại đi về phía phố xá sầm uất, hắn cũng không chạy nhanh được.
Thời Tiểu Niệm lái xe đuổi theo, ngón tay nắm chặt vô lăng, đôi mắt đỏ hoe khô khốc, chăm chú nhìn chiếc xe thể thao phía trước.
Trong quá trình theo dõi, tâm trạng của Thời Tiểu Niệm càng thêm nặng nề.
Cô nhớ lại lần phóng viên phỏng vấn cô trước đây, hỏi trong mắt cô, Cung Âu là người như thế nào.
Lúc đó cô đã trả lời như thế nào nhỉ?
Thời Tiểu Niệm đạp chân ga, không gần không xa bám theo xe của Cung Âu, hàng lông mi đen liên tục run rẩy.
Cô nhớ.
Lúc đó cô đã nói như vậy, Cung Âu, hắn rất anh tuấn đẹp trai, tuy tính khí của hắn không tốt lắm, nhưng hắn rất quan tâm đến người bên cạnh. Hắn thông minh có tầm nhìn xa, hắn là người đàn ông rất tỉ mỉ, bất luận đối với chuyện gì, đối với người nào, một khi hắn đã xác định thì sẽ không buông tay, hắn là người có thể sử dụng tính mạng của mình để trả giá, vì thế mọi người thấy được hệ thống điện thoại di động N.E, series người máy Mr, mà tôi lại có được tình yêu độc nhất vô nhị này, tình yêu này, dù hắn đang ở đây hay không, đều sẽ đi theo tôi suốt đời.
Hiện tại, phần thu hoạch này của cô cũng bị thu hồi, đúng không?
Thời Tiểu Niệm nhìn xe thể thao phía trước, âm thầm hỏi vấn đề này.
Tất nhiên là không ai đáp lại cô.
Khách sạn Hoa Thiên.
Cuối cùng, xe thể thao của Cung Âu dừng lại bên trong vạch trắng đậu xe của khách sạn Hoa Thiên, đến khi xe của hắn dừng hẳn, tia hy vọng xa vời cuối cùng trong đáy lòng Thời Tiểu Niệm cũng biến mất hoàn toàn.
Khách sạn Hoa Thiên, chính là nơi mà năm đó Mona và Cung Âu chuẩn bị đính hôn.
Nhưng cuối cùng, cái mà Mona đợi được lại là đại lễ đính hôn của Cung Âu và cô.
Đây là cái gì?
Trả thù tình cảm và sự chế giễu sao?
Năm đó, Mona bị Cung Âu hoang tưởng mãnh liệt sỉ nhục; hiện tại, Thời Tiểu Niệm cô trốn trong xe nhòm ngó Cung Âu và Mona nối lại tình xưa?
"..."
Thời Tiểu Niệm làm một động tác khá mạnh đỗ xe ngay cạnh xe của Cung Âu, thậm chí cô còn ước hắn nhìn thấy cô, sau đó ngụy biện, giải thích.
Nhưng hắn không hề.
Cung Âu không phát hiện ra cô, từ xe thể thao xuống xe, đi thẳng vào trong cửa lớn của khách sạn.
Thời Tiểu Niệm cầm mũ len theo, ngón tay cứng đờ đeo kính râm vào, đẩy cửa xe bước xuống, men theo con đường Cung Âu đã đi, tiến vào khách sạn.
Nhân viên lễ tân mặc đồng phục đứng ở trước cửa, không nhận ra cô, cung kính mời cô vào.
Hạ Vũ từng nói, Thời Tiểu Niệm cô chính là kẻ ngu si không đâm đầu vào tường thì không chịu quay lại, phàm là những chuyện chưa đi đến tuyệt vọng thì cô sẽ không chịu từ bỏ, hoàn toàn không để ý mình đã bị tổn thương hay chưa, năm đó với Mộ Thiên Sơ cũng như thế, sau đó đến Cung Âu cũng vậy.
Tất cả mọi người gần như đã buông tay, chỉ có cô không hề từ bỏ.
Hạ Vũ nói cô giống như kẻ đánh mãi không chừa.
Thời Tiểu Niệm bước vào, đi vào đại sảnh hoa lệ của khách sạn, chỉnh lại mắt kính, nhìn về phía trước, chỉ thấy Cung Âu tiến vào thang máy, ấn tay vào bảng điều khiển, cô hơi nghiêng người sang một bên, làm bộ như đang nhìn chiếc đèn chùm phía trước.
Thang máy chạy.
Thời Tiểu Niệm đi về phía thang máy, ngước mắt nhìn bảng điều khiển, con số dừng lại ở tầng 12.
Tim, tê dại đến không còn tri giác.
Thời Tiểu Niệm có chút cứng đờ giơ tay lên ấn thang máy xuống, đi vào thang máy, ấn tầng 12.
Thang máy chậm rãi đi lên.
Thời Tiểu Niệm tựa vào vách ngăn lạnh lẽo của thang máy, khuôn mặt đã được trang điểm tinh xảo như che đi mọi cảm xúc trên mặt.
Cửa thang máy mở ra.
Thời Tiểu Niệm bước ra khỏi thang máy, nhìn hành lang phía trước, yên tĩnh không hề có một tiếng động.
Tất cả cửa phòng đều đóng kín.
Hoàn toàn không thể biết được Cung Âu vào phòng nào.
Cô đứng ở đó, không biết nên đi về hướng nào, cô cứ ngơ ngác đứng như vậy, cô nên gõ từng cánh cửa một, cho đến khi thấy Cung Âu và Mona, sau đó cãi vã, khóc lóc, giựt tóc...
Khoảnh khắc này, Thời Tiểu Niệm bỗng nhiên mơ hồ.
Cô không biết tại sao cô phải tới đây, cô còn đang mong chờ điều gì?
"Keng."
Thang máy đột nhiên mở ra.
Thời Tiểu Niệm nhìn về phía bức tranh sơn dầu trên tường, làm bộ như đang thưởng thức, tầm mắt hướng về phía thang máy bên kia liếc nhìn.
Hai nhân viên mặc đồng phục của khách sạn đẩy xe thức ăn về bên này, hai người nhỏ giọng bát quái, "Đãi ngộ của tiểu thư quý tộc đúng là không giống với người thường, lão tổng còn mang rượu mình đã cất giữ nhiều năm ra nữa chứ."
Thân hình của Thời Tiểu Niệm cứng đờ.
"Cậu có chú ý không, kỳ lạ thật đấy, vừa nãy Salsa ở quầy lễ tân nói Cung Âu đến rồi, lên tầng 12, cậu nói xem lát nữa chúng ta có nhìn thấy được không?"
"Cung Âu… không thể nào, không phải Thời Tiểu Niệm kia như hòn vọng phu chờ hắn mấy năm trời à."
"Lạy cậu, trong xã hội thượng lưu quan hệ nam nữ loạn gần chết có được hay không, hôm nay ngủ với người này, ngày mai ngủ với người khác, chuyện đó bình thường mà."
"Haizzzzzzz."
Hai người nhỏ giọng bàn tán, vừa nói vừa đi, không hề phát hiện người phụ nữ đang đứng bên tường chính là Thời Tiểu Niệm trong miệng bọn họ.
Thời Tiểu Niệm đứng bên tường, ngước mắt nhìn hai nhân viên kia, họ đi đến cuối hành lang thì dừng lại.
Cửa phòng được mở ra từ bên trong.
Sau đó, Thời Tiểu Niệm nghe rõ mồn một một nhân viên trong đó cúi mình nói, "Cung tiên sinh, đây là rượu mà tiểu thư Mona đã gọi."
"Đưa cho tôi."
Một giọng nói lạnh lùng vang lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận