Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm

Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm - Chương 604: Ngậm nhẫn (length: 9114)

"Ừ." Thời Tiểu Niệm nghe lời gật đầu, thuận thế ngả xuống, Cung Âu kéo chăn đắp cho cô cẩn thận, đứng dậy rời đi. Thời Tiểu Niệm ngóng theo bóng lưng hắn. Cung Âu tự tay kéo cửa, Thời Tiểu Niệm mệt mỏi thở phào nhẹ nhõm, còn chưa kịp nhắm mắt lại, cửa lại bị người từ bên ngoài đẩy ra, Cung Âu đứng ở cửa nhìn cô, con ngươi đen sâu thẳm, "Em vẫn là đứng lên đi cùng anh." Hắn vẫn không yên tâm về cô. "..." Thời Tiểu Niệm im lặng, đồ ngốc, hắn đã vượt qua được chuyện này rồi, cô sao còn làm chuyện điên rồ, cô cam tâm cho cặp sinh đôi hay là cam tâm vì hắn? Cô bất đắc dĩ nhìn Cung Âu, suy nghĩ một chút vẫn đứng lên theo Cung Âu rời đi. Mệt thì cứ mệt, cô vẫn thích ở bên cạnh Cung Âu. Hai người lại một lần nữa đi vào phòng điều khiển, bừa bộn khắp nơi, Thời Tiểu Niệm không nhìn được muốn thu dọn, Cung Âu liếc cô, bá đạo ra lệnh, "Đứng cạnh anh." "À." Thời Tiểu Niệm đi tới bên cạnh hắn, nhìn hắn nghiên cứu mặt đồng hồ, cô xem không hiểu, đơn giản nhìn chằm chằm gò má anh tuấn của hắn. Cung Âu thấp mắt nhìn từng chuỗi số liệu trên mặt đồng hồ. Thời Tiểu Niệm đưa mắt nhìn mặt của hắn, lông mày Cung Âu rất đậm, mi mắt đặc biệt đẹp, lông mi rất dài, sống mũi thẳng, môi mỏng hơi hé mở, rồi lại mím lại rất nhanh, vô cùng gợi cảm. Nghĩ lại thực sự là toát mồ hôi. Lúc Cung Âu đột nhiên xuất hiện cô sợ hãi vô cùng, cô sợ hắn không chịu nổi cú đả kích này, biến thành một người điên, không ngờ, hắn vẫn gắng gượng được. Hắn luôn lợi hại hơn so với trong tưởng tượng của cô. "Em biết anh bị chơi xỏ từ khi nào?" Cung Âu đột nhiên hỏi. Thời Tiểu Niệm ở bên cạnh hắn, nhìn kỹ lấy gò má của hắn nói, "Em đã sớm hoài nghi, sau đó em trộm bệnh án của anh mang đi cho bạn của cha nuôi xem, bác sĩ kia phân tích, ông ấy nói đây chỉ là suy đoán, nhưng em vẫn cảm thấy Mona sẽ không an phận chữa bệnh cho anh..." "Cô ta hận anh đã thoái hôn trước mặt mọi người." Cung Âu trầm giọng nói. "Đúng vậy, cô ta vẫn luôn oán hận, nếu như không phải anh quá tin tưởng năng lực của cô ta cũng sẽ không tìm tới cô ta." Thời Tiểu Niệm nói, "Ngay từ đầu em không nói với anh, là sợ anh không tiếp nhận được sự thật này." "Sợ anh biến thành người điên." "..." Thời Tiểu Niệm im lặng cúi đầu, tùy tiện nói, "Anh luôn lợi hại hơn em nghĩ rất nhiều, Mona mà biết chắc cũng chẳng làm gì được!." Bởi vì bị thoái hôn mà oán hận, cô ta tích góp oán khí từng chút một đùa bỡn Cung Âu suốt bốn năm. Cô ta cũng hiểu rõ, một khi bại lộ, cô ta tất sẽ bị Cung Âu truy cứu tới cùng. "Cô ta ở trong mắt anh, đã là một người chết." Giọng của Cung Âu đột nhiên lạnh xuống, "Cô ta hối hận hay không hối hận anh cũng sẽ không để cho cô ta sống yên." Thời Tiểu Niệm đứng ở một bên gật đầu, "Chỉ cần anh không nghĩ tiêu cực muốn cùng hủy diệt với cô ta là được rồi." Những thứ khác hắn muốn làm sao, cô sẽ không can thiệp. Có chút thù, có chút oán cũng thực sự cần trả. Cung Âu đứng ở đó, điều chỉnh tay phanh cùng vài cái nút, con ngươi đen sắc bén, hơi nhíu mày, thấy thế, Thời Tiểu Niệm tới gần hắn, nghi ngờ hỏi, "Có phải do em làm hư rồi không, khó sửa vậy?" Cô đứng ở đó, bộ ngực đầy đặn vô ý chạm vào cánh tay hắn. Thân thể Cung Âu lập tức có chút cứng ngắc. Thời Tiểu Niệm hồn nhiên không hay, lại tới gần hắn, thấp mắt nhìn về phía đồng hồ đo, "Vị Y tiên sinh kia nói thiết bị công nghệ trên du thuyền cũng rất cao, có phải rất khó sửa..." "Em không nhìn ra anh đang bận à?" Cung Âu hướng sang bên cạnh, con ngươi đen quét về phía cô. "Hả?" Thời Tiểu Niệm bối rối nhìn về phía hắn. "Em đừng gần anh nữa, anh hoàn toàn không nhìn nổi số trên đồng hồ." Cung Âu nhìn ánh mắt vô tội của cô, lại nói thêm, "Cũng đừng dùng ánh mắt đó nhìn anh, đứng qua một bên." "..." Ách, tính khí lại bắt đầu nổi lên. Không nhìn thì không nhìn. Thời Tiểu Niệm bĩu môi, lặng lẽ lui sang một bên, đè tay mình xuống. Cung Âu đứng ở đó tiếp tục nghiên cứu, không đến một phút, Cung Âu bỗng nhiên lại quay đầu trừng mắt về phía cô, con ngươi đen thăm thẳm. "Em đứng xa quá đấy!" Thời Tiểu Niệm vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn hắn, "Em đứng ở chỗ này cũng ảnh hưởng đến anh? Vậy em về phòng nghỉ cho khỏe." Thời Tiểu Niệm đi về phía cửa. "Quay lại!" Cung Âu nhíu mày. "..." Thời Tiểu Niệm không còn cách nào khác đành phải quay lại, cô thật sự muốn thu hồi câu "Tổng tài ở trên tôi ở dưới", cô là sợ hắn tự ti quá độ mới đồng ý với hắn. Hắn ngược lại, nhanh như vậy bắt đầu sai bảo cô. "Qua đây!" Cung Âu nhìn chằm chằm hai chân của cô. "À." Thời Tiểu Niệm đi từng bước nhỏ tới, đi một bước nhìn một chút, như bất mãn cô liền nhích lên phía trước một bước nhỏ, rồi lại như bất mãn lại nhích thêm một bước. Cứ nhích như vậy, Thời Tiểu Niệm đã áp sát trước mặt Cung Âu, không thể tiến thêm được nữa rồi. Cung Âu thấp mắt nhìn chằm chằm cô, vẫn vẻ mặt bất mãn. Thời Tiểu Niệm vừa muốn mở miệng, Cung Âu bỗng nhiên vươn tay vòng qua sau đầu cô, tiếp theo liền cúi đầu hôn môi cô, Thời Tiểu Niệm kinh hãi mở to mắt. Cung Âu ngậm đôi môi mềm mại của cô, liên tục hôn mút, ngọn lửa cuồng nhiệt gây kích thích với cô. Thời Tiểu Niệm tránh nụ hôn của hắn, kinh ngạc nhìn hắn, "Làm gì vậy? Không phải đang sửa du thuyền sao?" "Dù sao cũng không chìm được." Cung Âu thấp mắt trực tiếp nhìn chằm chằm cô, ánh mắt đó giống như là muốn ăn tươi cô, "Nếu người bình thường không cần khắc chế, anh cũng không cần khắc chế!" Nói xong, Cung Âu lại một lần nữa khóa chặt môi cô, hơi thở hừng hực như muốn nuốt chửng cô. Thời Tiểu Niệm không phải là đối thủ của hắn, trải qua giao chiến, thân thể cô mềm nhũn ra, không tìm thấy chút sức lực, hai tay không tự chủ ôm lấy cổ của hắn, nhón chân lên, nghênh hợp nụ hôn của hắn. Cô đưa thân thể mềm mại vào lồng ngực của hắn, chọc cho cơ thể Cung Âu bùng cháy, hắn ôm lấy cô, để chân cô quấn lấy hông hắn. Xoay người một cái, hắn đặt cô lên mặt đồng hồ. Thời Tiểu Niệm càng thêm hoảng sợ, "Anh làm gì vậy, em muốn xuống." "Xuống làm gì?" Con ngươi Cung Âu sâu kín nhìn chằm chằm cô, giọng khàn khàn. Thời Tiểu Niệm bất an ngồi đó, nói, "Em tùy tiện ấn hai cái mà du thuyền đã bất động, giờ cả người ngồi lên, du thuyền chẳng phải sẽ chìm sao?" "Rơi xuống biển em cũng trốn không thoát! Anh hôn không sai!" Nói xong, Cung Âu lại một lần nữa hôn lên mặt cô, hơi thở điên cuồng mà nóng bỏng phả vào mỗi tấc trên mặt cô, dần dần dời xuống, khuôn mặt tuấn tú chôn ở cổ trắng nõn của cô hôn lấy, tay thon dài xoa người cô. "Ưm." Thời Tiểu Niệm không kìm được ngả người ra sau, ngẩng mặt lên, đôi mắt vừa vặn thấy bầu trời bên ngoài lớp kính. Biển xanh mênh mông. Đẹp đến rung động tâm hồn. Cung Âu hôn cuồng nhiệt, khiến người ta thần hồn mê loạn, Thời Tiểu Niệm rất nhanh liền bị cuốn vào trong lồng ngực Cung Âu, đã quên mất mình là ai. ... Thời Tiểu Niệm đã quên cuộc triền miên này dừng lại khi nào, cô chỉ biết là cô nhìn bầu trời xanh trở tối, cho đến sao lấp lánh đầy trời. Sau đó, không biết chuyện gì xảy ra, du thuyền lại bắt đầu chuyển động, bắt đầu chạy theo tuyến đường đã được định sẵn để trở về. Trên boong tàu, Thời Tiểu Niệm cùng Cung Âu ngồi trên mặt đất, trên người của hai người phủ tấm thảm thật dày, cả người cô rúc trong ngực Cung Âu. Lồng ngực của hắn ấm áp, khiến cô quên cả lạnh. "Ngày mai thời tiết sẽ tốt." Thời Tiểu Niệm nhìn đêm tối đầy sao nói. "Ừ." Cung Âu thấp mắt nhìn cô, cúi đầu cắn nhẹ vào tai cô, Thời Tiểu Niệm ngứa, đưa tay che tai, kết quả ngón tay cũng bị Cung Âu bắt được. Hắn mở đôi môi mỏng liền ngậm đầu ngón tay của cô, Thời Tiểu Niệm nhất thời cảm giác được một tia điện chạy qua người, khiến cô không nhịn được rùng mình. Cung Âu cúi thấp xuống, "Chỗ mẫn cảm của em thật kỳ lạ." Ngón tay mẫn cảm. "Đừng nghịch nữa." Thời Tiểu Niệm bị tê dại đến mức lạc giọng, mặt đỏ muốn rút ngón tay về, bỗng nhiên cảm giác ngón tay nặng hơn, cô sửng sốt một chút, vừa quay đầu liền thấy hàm răng trắng noãn của Cung Âu ngậm một chiếc nhẫn, con ngươi đen nhìn chằm chằm cô, thần sắc vừa gợi cảm lại quyến rũ. Viên kim cương được cắt thành hình trái tim, phát sáng dưới bóng đêm. Thời Tiểu Niệm sững sờ, trong khoảnh khắc ngay cả hít thở cũng quên. Cung Âu nhìn chằm chằm bộ dạng ngây người của cô, ngậm chiếc nhẫn từ từ đeo vào ngón áp út của cô, chiếc nhẫn cứ như vậy trở lại trên tay Thời Tiểu Niệm một lần nữa. Thời Tiểu Niệm ngơ ngác nhìn chiếc nhẫn trên tay mình, mắt cay xè, "Sao lại..." "Không phải em muốn một chiếc y hệt sao? Cho em." Cung Âu nhả răng ra, con ngươi đen nhìn chằm chằm cô nói. Thời Tiểu Niệm vội đưa tay che miệng, suýt chút nữa khóc lên, cô dựng ngón tay lên nhìn chiếc nhẫn. Thực sự đã trở về rồi. Trống rỗng bốn năm, ngón áp út của cô lại trở về như cũ. Cung Âu thấp mắt nhìn cô, đôi môi mỏng khẽ cong lên, con ngươi đen thăm thẳm, tay từ dưới tấm thảm vươn ra, nâng tay cô lên, giọng khàn khàn, "Thật đẹp." "Lần này em nhất định sẽ không vứt nó đi nữa." Thời Tiểu Niệm nhìn chiếc nhẫn nói, đầu tựa trên vai Cung Âu, mắt ươn ướt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận