Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm

Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm - Chương 694: Cao trào hồi cuối (1) (length: 9526)

“Bây giờ có thể biết sao?” Thời Tiểu Niệm không hiểu hỏi, có thể hiểu rõ e rằng chỉ có Tịch Ngọc. Dù sao đây không phải là xuyên không thật sự. “Muốn biết chi tiết là không thể, có thể biết một chút cũng được, không phải sao?” Cung Úc nhìn về phía cô, cười khổ sở. Hắn đã không còn gì để theo đuổi rồi, bây giờ có thể đuổi theo một dấu chân cũng tốt. Thật sự rất tốt. “…” Thời Tiểu Niệm nhìn hắn, trong ánh mắt hắn tràn ngập thương cảm, nỗi bi thương đó làm cô cũng cảm động lây, “Anh vẫn ổn chứ?” Cung Úc đứng ở một bên, nghe vậy, hắn nhìn về phía cô, ánh mắt có chút bừng tỉnh, nói, “Có lẽ chỉ có em mặc bộ lễ phục đó mới giống cậu ấy nhất.” “…” Ai đóng vai Tịch Ngọc đều không giống được như cô. Đây là sự thật không ai có thể thay đổi. “Anh đi đây.” Cung Úc nói rồi đi về phía trước, bỗng nhiên dừng lại quay đầu nhìn cô, một tay nhẹ nhàng lắc chiếc ly trong tay, nói, “Tiểu Niệm, hãy trân trọng Cung Âu.” “…” Thời Tiểu Niệm trầm mặc nhìn hắn. “Người em trai này của anh có đôi khi rất hồ đồ, ngoại trừ thành tích trong lĩnh vực khoa học kỹ thuật, những phương diện khác hầu như đều làm chuyện không thể tưởng tượng nổi.” Cung Úc dừng một chút, tiếp tục nói, “Nhưng em muốn tìm một người yêu như nó thì không thể nào.” Hắn nói hoàn toàn đúng. Thời Tiểu Niệm cười cười, “Anh, em hiểu.” Thực tế, cô cũng không thể rời bỏ Cung Âu, không phải sao? “Hiểu là tốt, thoải mái hưởng thụ bữa tiệc tối nay nó đặc biệt chuẩn bị cho em!” Cung Úc nói, giơ ly rượu trong tay lên, sau đó xoay người rời đi. “…” Thời Tiểu Niệm nhìn bóng lưng của hắn, đây là bữa tiệc chuẩn bị đặc biệt cho cô sao? Vì sao? Cung Âu đâu? Cung Âu ở đâu? Thời Tiểu Niệm quyết định đi tìm Cung Âu, còn chưa chạy đi đã bị người từ sau kéo lại, cô vừa quay đầu lại liền thấy Đường Nghệ mặc đồng phục phục vụ đứng ở đó. “Sao cậu lại ở chỗ này, lát nữa đốc công tìm cậu thì sao, mau trở lại khu vực của cậu đi.” Đường Nghệ kéo cô đi. “Là Cung Âu bảo cô làm thế à?” Thời Tiểu Niệm theo cô ta đi về phía trước, cũng không nói gì khác. “Cung gì mà Cung, cậu mau trở lại vị trí của mình đi, tiền lương rất cao, chúng ta đều không phải người có tiền, đừng làm hỏng việc.” Đường Nghệ nói, vẻ mặt như thật. “…” Có cần phải diễn sâu như vậy không? Thời Tiểu Niệm bị Đường Nghệ kéo chạy lên lầu, trên sân khấu phía dưới có một ca sĩ đang hát, nhập tâm say sưa, một thân lông vũ, sau sân khấu lại là vô số ngôi sao nhảy nhót trong bữa tiệc tối. “Tránh ra…” Ca sĩ đang hát nhập tâm, chợt nghe một tiếng vang thật lớn, ca sĩ té trên sân khấu, gây nên một trận xôn xao. Thời Tiểu Niệm nhớ lại, cô nhớ năm đó ca sĩ này cũng té lộn mèo một cái, cái này cũng phải diễn lại? Cung Âu thật ác độc. Thời Tiểu Niệm đang muốn đi xem, Đường Nghệ kéo cô lại, “Đừng để ý, không phải khu vực chúng ta phục vụ, chúng ta đi thôi.” “…” Thời Tiểu Niệm bị Đường Nghệ kéo chạy lên lầu, trong đầu cô hiện lên một vài đoạn nhỏ, hình như sau khi ca sĩ kia ngã trên sân khấu, cô và Đường Nghệ liền vào phòng vệ sinh. Quả nhiên, Đường Nghệ vẫn dẫn cô vào phòng vệ sinh quen thuộc. Đường Nghệ đứng trước gương lớn buộc tóc, vừa buộc vừa nói, “Tiểu Niệm, hôm nay sắc mặt cậu làm sao mà không tốt thế? Cậu không khỏe à?” “…” Thời Tiểu Niệm đứng ở đó, kinh ngạc nhìn cô ta, “Cô còn nhớ rõ lời nói bảy năm trước.” Đường Nghệ cười nói, “Cậu nói linh tinh gì thế, có phải là không thoải mái không? Mặt cậu tái nhợt thế kia.” Thời Tiểu Niệm đi tới, đứng trước bồn rửa tay, mở vòi nước rửa tay, nói, “Khi đó cô ra sức nói tôi mệt, rất mệt mỏi, sắc mặt rất kém, như vậy dù tôi có hôn mê một tiếng cũng sẽ không bất ngờ.” “…” Sắc mặt Đường Nghệ có chút tái nhợt. Thời Tiểu Niệm tắt nước đi, thẳng người lên, từ trong gương nhìn về phía Đường Nghệ đã hoàn toàn thay đổi, từng chữ từng chữ lạnh lùng nói, “Khi đó, tôi thật sự coi cô là bạn tốt.” Ai biết phía sau bạn tốt tràn đầy tính toán đen tối. Nghe vậy, trong đôi mắt của Đường Nghệ có một màn hơi nước hiện lên, cô nhanh chóng chớp mắt một cái, nghiêng mặt đi, nói, “Tiểu Niệm, xem ra hôm nay cậu mệt thật, vẫn nói nhảm, để mình đi rót nước cho cậu.” Nói xong, Đường Nghệ đi ra ngoài. “…” Còn muốn tái diễn màn kia sao? Được thôi. Thời Tiểu Niệm muốn ngăn cản cô ta, nhưng Đường Nghệ đã đi ra ngoài, bây giờ cô ta giống như một NPC không có linh hồn, chỉ lặp lại những chuyện năm đó mình đã làm. Chốc lát sau, Thời Tiểu Niệm đi tới cửa, Đường Nghệ cầm một cốc nước đi tới trước mặt cô, cười vô hại, “Tiểu Niệm, uống nước đi, sau đó nghỉ ngơi một chút.” Thời Tiểu Niệm thấp mắt nhìn cốc nước kia, cũng bởi vì cốc nước này mà dẫn tới nhiều chuyện như vậy. “Uống đi, Tiểu Niệm.” Đường Nghệ đưa cốc cho cô. “Cô cảm thấy tôi còn dám uống sao?” Thời Tiểu Niệm nói một cách lạnh lùng, không có chạm vào cốc, “Diễn lâu như vậy đủ chưa? Làm như thời gian đảo ngược là muốn làm cái gì...” thời gian đảo ngược. Sau khi nói ra bốn chữ này, Thời Tiểu Niệm giật mình, cô nhớ tới lời cô và Cung Âu đã nói. “Thật hy vọng thời gian có thể đảo ngược, em nhất định sẽ vỗ vai nó, để nó quay đầu liếc mắt nhìn em.” “Thời gian làm sao có thể đảo ngược.” Thì ra là vậy. Cung Âu, hắn thực sự đảo ngược thời gian, điên rồi sao, mời toàn bộ người bảy năm trước về, chỉ bởi vì một câu nói của cô? Thời Tiểu Niệm đứng ở đó, ngực chấn động, hồn thật lâu không thể trở về. “Tiểu Niệm? Tiểu Niệm?” Đường Nghệ huơ huơ tay trước mặt cô, dò hỏi. “Tôi muốn gặp Cung Âu.” Thời Tiểu Niệm nói. Đường Nghệ không nhìn cô nữa, bỏ cốc sang một bên, sau đó đẩy cô đi vào trong, hoàn toàn coi cô như người chết, đẩy mạnh cô vào một gian buồng vệ sinh, đẩy cô ngồi lên bồn cầu. “Cô làm cái gì?” Thời Tiểu Niệm nghi ngờ hỏi, một giây sau, cửa trước mắt đã đóng lại. Hơn nữa, chốt cửa trên cánh cửa là một thanh gài, mãi đến phía trên, gạt vài cái, đem chốt cửa khóa chặt cái cửa nhà vệ sinh chật hẹp này. Đường Nghệ trước đây chính là dùng cách này nhốt cô, để cô không thể đi ra ngoài? Tại sao muốn nhốt cô, chẳng phải còn phải chờ Tần Đổng qua đây sao? Thời Tiểu Niệm vội vàng đứng lên, đẩy cửa ra, bỗng nhiên liền nghe được một thanh âm sắc mị mị truyền đến, “Thế nào? Người đâu? Người ở đâu? Nhanh lên một chút, tôi không chờ nổi nữa.” Thời Tiểu Niệm hé cửa nhìn, liền thấy một ông già chừng bảy mươi tuổi ăn mặc chỉnh tề đứng cạnh Đường Nghệ, nỗ lực muốn che chắn nhưng rõ ràng vẫn còn mang theo sợ hãi, thịt trên mặt đều run rẩy. Tần Đổng. Ông già này cũng được mời tới. Bảy năm trước, Thời Địch muốn Đường Nghệ làm cô ngất, sau đó để Tần Đổng phá hủy sự trong sạch của cô. “Tần Đổng, ông gấp cái gì?” Đường Nghệ vừa cười vừa nói, hướng Thời Tiểu Niệm bên kia liếc mắt, nói, “Tôi còn chưa tìm được thời cơ tốt đâu, ông chờ một chút có được không, chờ một lát tôi đảm bảo cho ông!” “…” Thời Tiểu Niệm khiếp sợ nhìn một màn này, năm đó thừa dịp cô hôn mê, Đường Nghệ ở đây nói chuyện với Tần Đổng? Bàn luận về sự trong sạch của cô? Sao lại ác như vậy? Thời Địch chẳng phải đã nói, Đường Nghệ vì trèo cao đã quên báo với Tần Đổng sao? Sao lại còn nói Tần Đổng chờ một chút. Đường Nghệ quả nhiên là giấu diếm nhiều chuyện. “Vậy cô nhanh lên một chút đi, tôi không thể chờ!” Tần Đổng đứng ở đó nói, còn dậm chân hai cái. “Được rồi, Tần Đổng, loại chuyện này phải tránh tai mắt người khác, ông có cách nào đuổi hết người ở hành lang đi không?” Đường Nghệ hỏi, trong mắt có sự tính toán. “Đuổi đi? Cô đùa à, biết ai ở đó không? Là Cung Âu, bên đó đều là người hắn mang tới, đuổi thế nào?” Tần Đổng đứng đó nói. “…” Thời Tiểu Niệm nghe những lời này, nhíu mày, không thể không nói Đường Nghệ thực sự quá giỏi tính kế. “Cung Âu ở một mình một chỗ à?” Đường Nghệ hỏi. “Có phải ở một chỗ hay không thì tôi không biết, tôi chỉ biết Cung Âu ở phòng nào, trừ cha và anh trai hắn, ai còn dám ở bên cạnh hắn? Cũng không phải không muốn sống nữa.” Tần Đổng nói, “Cũng không phải không muốn sống nữa.” “Cung Âu còn có anh trai?” “Tôi nói vậy thôi, sao cô có hứng thú với Cung Âu như vậy?” Tần Đổng nhìn Đường Nghệ từ trên xuống dưới. “Tôi tùy tiện hỏi thôi, ông còn muốn Thời Tiểu Niệm không? Trên tàu này người lắm mắt nhiều, ông không xử lý tốt, đến lúc đó gặp một đống tai họa thì sao?” Đường Nghệ nói, “Tôi muốn giúp ông, nhưng tôi không muốn việc này ồn ào quá lớn.” “Được rồi, được rồi, dài dòng chết, tôi đi nghĩ cách, nhưng chắc thời gian không có người sẽ không dài đâu.” Tần Đổng nói. “Không sao, Tần Đổng ngài mau đi đi.” Đường Nghệ nói. Hai người trần trụi diễn một màn ghê tởm trước mặt Thời Tiểu Niệm, Thời Tiểu Niệm nghe không vào, xông ra muốn ngăn cản bọn họ, nhưng hai người lại như không thấy cô, tiếp tục diễn trò giao dịch ác tâm của mình. “Các người có thể đừng nói nữa không?” Thời Tiểu Niệm vừa nói vừa ngẩng mắt nhìn, bỗng nhiên thấy Cecilia Rossy mặc lễ phục dạ hội ánh trăng cổ điển, mái tóc dài màu vàng óng xõa xuống, xinh đẹp và cao ráo. Cô đứng ở trong một góc khác yên lặng nhìn Tần Đổng và Đường Nghệ. Mà Cung Úc thì đứng cách cô không xa. Cecilia Rossy đóng vai Tịch Ngọc, vậy có nghĩa là, trước đây Tịch Ngọc đã ở bên ngoài nghe được âm mưu của Đường Nghệ và Tần Đổng? Thời Tiểu Niệm ngơ ngác nhìn. Bảy năm trước đã xảy ra bao nhiêu chuyện mà cô không biết? “Tôi đi đây, cô làm nhanh lên.” Tần Đổng nói xong rồi rời đi. Đường Nghệ cũng liếc nhìn bốn phía, không có nhìn sang Cecilia Rossy bên kia, khẽ cười một tiếng, tự nhủ, “Bên này quả nhiên thanh tĩnh, không có người qua đây, hy vọng mọi việc đều thuận lợi.” Nói xong, Đường Nghệ lại nhìn vào nhà vệ sinh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận