Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm

Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm - Chương 149: Mộ Thiên Sơ bị viêm phổi (length: 9301)

"Dựa vào cái gì?" Cung Âu cõng cô tiếp tục giẫm chân lên cát, giọng nói bá đạo không thể lay chuyển.
Hắn hỏi không phải vì cái gì, mà là dựa vào cái gì.
Hắn đối với cô tốt như vậy, dựa vào cái gì cô không cho.
"..."
Thời Tiểu Niệm không nói được lời nào, cụp mắt nhìn vào cổ hắn.
Sáng sớm nhiệt độ thật lạnh, dù cô mặc áo gió vẫn thấy lạnh, thế nhưng trên người Cung Âu lại có mồ hôi, ở chân cổ áo, màu sắc hơi đổi.
Thời Tiểu Niệm cắn môi, không để mình suy nghĩ lung tung.
Cô biết rõ, có vài thứ trong lòng cô đang chậm rãi thay đổi, cô không muốn nghĩ, nhưng không thể khống chế được.
Cung Âu cõng cô đi một đoạn đường dài, để lại hàng dấu chân dài thẳng tắp trên cát.
Thời Tiểu Niệm liếc mắt, cô nghĩ, dùng thước đo chắc chắn cũng là một đường thẳng.
Cô muốn tự đi, Cung Âu không cho, vẫn cõng cô về phía nhà gỗ.
Mãi cho đến phòng ngủ do làng du lịch chuẩn bị, Cung Âu mới buông cô ra, cả người ngã lên giường, thở ra một hơi thật dài.
"Rót cho tôi cốc nước."
Cung Âu nói, con ngươi đen thẳm nhìn cô.
"Ừ, vâng."
Đây có lẽ là việc Cung Âu bảo cô làm, mà cô... cam tâm tình nguyện làm một lần.
Vừa nãy cô đè lên cánh tay hắn, cả cánh tay hắn đều có chút tê cứng, có thể thấy cõng cô mệt nhường nào.
Thời Tiểu Niệm đi ra ngoài rót một cốc nước, lúc trở lại phòng ngủ, Cung Âu đã nằm trên giường ngủ thiếp đi.
Hắn nằm đó, cứ thế ngủ thiếp đi, môi mỏng hơi mím, hai mắt nhắm nghiền, hô hấp đều đều, giữa lông mày hơi nhíu lại.
Hắn rất mệt mỏi.
Thời Tiểu Niệm thấy, cô đặt cốc nước xuống, từ trong ngăn kéo lấy ra một cái chăn sạch, đắp lên cho Cung Âu, sau đó lập tức đi ra ngoài.
Hắn rất mệt.
Nhưng một chút buồn ngủ cô cũng không có.
Thời Tiểu Niệm đi ra ngoài, liền nghe thấy một trận tiếng máy bay trực thăng trên bầu trời vang lên, cô ngẩng mặt lên nhìn.
Phong Đức đứng cách đó không xa đang gọi điện thoại, chỉ huy người trên máy bay trực thăng, "Nhất định phải chụp lại toàn bộ tranh chân dung của thiếu gia, chụp một cách hoàn hảo nhất."
Âm thanh ồn ào.
Thời Tiểu Niệm đi tới, không nhịn được nói, "Cung Âu còn đang ngủ, như vậy sẽ làm phiền hắn."
Trên bờ biển trống trải rất yên tĩnh, âm thanh truyền đến đặc biệt ồn ào.
"Thiếu gia nói chờ Thời tiểu thư vừa tỉnh là có thể bắt đầu chụp." Phong Đức nói, "Nếu không thời gian quá lâu, bức vẽ sẽ biến mất ở trên bờ cát."
"..."
Thời Tiểu Niệm ngẩn người.
Cung Âu nói chờ cô tỉnh lại liền chụp hình, vậy tối hôm qua không chụp là vì cô còn đang ngủ.
Hắn tại sao phải làm nhiều việc như vậy.
Một người đàn ông ngang ngược luôn tự cho mình là đúng lại sợ làm phiền cô ngủ.
Thời Tiểu Niệm cắn môi, ngửa đầu nhìn phía máy bay trực thăng, ánh mắt phức tạp, lập tức muốn chuẩn bị rời đi.
"Thời tiểu thư, cô còn muốn tiếp tục nghỉ ngơi sao?" Giọng Phong Đức sau lưng cô vang lên.
Thời Tiểu Niệm dừng bước, quay đầu, lắc đầu, "Sao vậy?"
Cô đã ngủ đủ.
Hiện tại tỉnh táo vô cùng, đều là do Cung Âu mang kinh ngạc đến cho cô, cô đang không biết làm sao đối diện.
"Thời tiểu thư nếu nghỉ ngơi đủ rồi thì nên đi học một số kiến thức về lặn biển trước, tay cô hai ngày nữa là có thể khỏi, học xong là có thể cùng thiếu gia xuống biển." Phong Đức nói.
"Vâng."
Thời Tiểu Niệm gật đầu.
Dạy cô kiến thức về lặn biển là nhân viên của làng du lịch, đây là một làng du lịch năm sao, bên trong có giáo viên chuyên dạy lặn biển.
Trong phòng học, chỉ có Thời Tiểu Niệm là học sinh.
Lão sư dùng DVD dạy cô, dạy kèm một kèm một.
Có mấy nhân viên bên cạnh phục vụ, thỉnh thoảng lại bưng hoa quả, bánh ga tô, sữa bò cho Thời Tiểu Niệm dùng.
Hoàn toàn hình thức phục vụ khách quý.
Thời Tiểu Niệm ngồi đó nghe lão sư giảng giải, thái độ học tập rất chăm chú.
Một giờ sau, thấy cô đã nắm được một chút kiến thức về biển cả, lão sư tạm dừng giải lao, lấy DVD ra.
Màn hình TV biến thành một màu xanh lam.
Thời điểm lên lớp cũng là một màu xanh lam.
"Làng du lịch không có tín hiệu sao?" Thời Tiểu Niệm thuận miệng hỏi.
Sau khi lấy DVD ra không phải nên phát tin TV sao?
Một nữ nhân viên trẻ tuổi đứng cạnh, nghe vậy liền oán trách với Thời Tiểu Niệm, "Đúng vậy, không biết xảy ra chuyện gì, chắc chắn do yêu cầu của Cung tiên sinh, làng du lịch của chúng tôi không có tín hiệu, không có cái TV nào xem được."
Một cô bé khác nói theo, "Còn nữa, sợ chúng tôi để lộ hành tung hoặc bức ảnh của Cung tiên sinh ra ngoài, máy vi tính và điện thoại di động của chúng tôi đều bị thu lại. Cung tiên sinh còn phái người đến kiểm tra đấy, đảm bảo không có thiết bị điện tử nào dùng để liên lạc ra bên ngoài."
"..."
Thời Tiểu Niệm ngạc nhiên, cô không biết còn có chuyện này.
"Làm chúng tôi buồn chết, Thời tiểu thư, cô nói xem ai mà không dùng các thiết bị di động chứ, tự nhiên lại thành người mù tin tức." Cô gái trẻ tuổi mặt buồn rười rượi.
Một cô bé khác lại cầu xin nhìn Thời Tiểu Niệm, chắp tay trước ngực, "Thời tiểu thư, có thể giúp chúng tôi xin với Cung tiên sinh một chút được không, ít nhiều gì cũng trả điện thoại di động cho chúng tôi, chúng tôi đều đã ký hợp đồng bảo mật, đảm bảo không tiết lộ bất cứ cái gì ra ngoài."
Nói xong, hai cô bé còn giơ tay thề với cô.
Thời Tiểu Niệm bị bọn họ một câu hai câu cầu xin đến không chịu được, đành cười nói, "Được rồi, lát nữa tôi thử nói với Cung Âu, xem hắn có đồng ý dàn xếp không. Nhưng tôi không bảo đảm nhất định thành công."
Dù sao tính cách của Cung Âu, không ai biết trước được kết quả gì.
"Thời tiểu thư ra tay nhất định thành công, Cung tiên sinh thương cô lắm, còn tự mình cho cô ăn cơm đó." Hai cô bé hết lời tâng bốc cô.
Chuyện tổng giám đốc N.E Cung Âu tự mình cho cô ăn cơm đã lan truyền khắp làng du lịch.
"..."
Thương cô sao?
Cung Âu xác thực thương cô, nhưng thật sự cô không muốn hắn làm vậy.
"À đúng rồi, Thời tiểu thư, cuối cùng tôi cũng thấy cô rất quen, hình như đã gặp ở đâu đó." Một người trong hai cô bé nghi ngờ nhìn cô, nghiêm túc đánh giá cô.
"..."
Thời Tiểu Niệm ngồi đó trầm mặc.
"A, tôi nhớ ra rồi!" Cô bé vỗ tay một cái thật lớn, ngạc nhiên nhìn cô, "Cô là chị gái của ngôi sao lớn Thời Địch đúng không, có mấy tấm ảnh trong lễ cưới của Thời Địch."
"Ừ, tôi là chị gái cô ta."
Thời Tiểu Niệm nhớ lại, lần đó cô có chụp ảnh, chuyện này cũng có thể nhớ lại.
Cô chỉ có thể thừa nhận.
"Trời ạ, Thời tiểu thư, cô thực sự là biết điều hơn cô em gái của cô nhiều, cô là bạn gái của Cung tiên sinh nhưng chưa từng lộ mặt trước giới truyền thông." Cô bé nói.
So sánh như vậy, người đàn ông mà Thời Địch tìm được có là gì chứ.
"..."
Thời Tiểu Niệm đặc biệt nhạy cảm với hai chữ "bạn gái", cô được tính là gì? Bạn gái?
Cô cụp mắt xuống, vẻ mặt có chút ngưng trệ, không nói gì, cũng không giải thích, giải thích chỉ làm mình thêm lúng túng thôi.
"Đúng rồi, nói về em gái cô, gần đây thì Mộ..."
Cô bé thao thao bất tuyệt nói, thì bị một giọng nói cắt ngang.
Phong Đức đứng ở cửa phòng học, nói với Thời Tiểu Niệm, "Thời tiểu thư, cuộn phim chụp đã xong, cô có muốn xem qua không?"
Thời Tiểu Niệm ngẩn người, lập tức gật đầu, "Vâng."
Cô đứng dậy, đi ra ngoài.
Phong Đức đứng ở cửa, quay lại nhìn hai cô bé kia, mặt có chút trầm trọng, rồi đi theo Thời Tiểu Niệm ra ngoài.
Trong thư phòng của nhà gỗ.
Phong Đức mở máy tính cho Thời Tiểu Niệm xem.
Thời Tiểu Niệm lại bị làm cho kinh sợ, video ảnh chụp so với xem trên bờ cát còn kinh ngạc hơn nhiều.
So với bức tranh chân dung cô vẽ, cô càng kinh hãi hơn chính là hai hàng vết chân thẳng tắp như đường song song.
Đoạn video thu cận cảnh tất cả vết chân.
Nhiều vết chân như vậy.
Cô không biết Cung Âu làm thế nào để kiên trì.
Những vết chân kia, đều là từng bước một hắn cõng cô đi in dấu, cô không đành lòng xem lần thứ hai.
Cô dời mắt đi, ngoài cửa, thấy Phong Đức đang nói gì đó với một vệ sĩ, vẻ mặt nghiêm túc.
Thời Tiểu Niệm đi tới cửa, hỏi, "Phong quản gia, sao vậy, có chuyện gì sao?"
Phong Đức rất ít khi lộ vẻ mặt như vậy.
"Không có gì, chỉ là sắp xếp một số công tác an ninh ở làng du lịch thôi." Phong Đức quay đầu, cười nhẹ với cô, hiền lành vô cùng, "Thời tiểu thư xem xong cuộn phim rồi à?"
"Xem rồi."
"Thế nào?"
Thời Tiểu Niệm dừng lại, mới trả lời ba chữ, "Rất tuyệt."
Cô không biết phải đánh giá đoạn phim này thế nào.
"Thời tiểu thư thấy được là tốt, chắc chắn thiếu gia cũng sẽ thấy vừa ý, xem ra không cần phải chỉnh sửa lại." Phong Đức thở phào nhẹ nhõm, "Vậy cô nghỉ ngơi, tôi đi sắp xếp công việc."
Nói xong, Phong Đức đi vào trong nhà gỗ lấy máy tính đi.
Thời Tiểu Niệm đứng một mình dưới mái hiên nhà gỗ, mắt đảo qua, là cô đa nghi sao, mà luôn cảm thấy vẻ mặt của Phong Đức vừa rồi có gì đó không đúng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận