Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm

Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm - Chương 127: Thời Tiểu Niệm tuyệt tình (length: 10800)

"Không được, như vậy cũng không được, tôi không thể tách rời khỏi Bob, Tiểu Niệm, tôi van cầu cô, cô nhất định phải giúp tôi." Đường Nghệ nhanh chóng khóc lên, mắt ngấn lệ, hai tay nắm chặt lấy tay phải của cô.
"..."
Thời Tiểu Niệm nhìn cô ta, đôi mắt dần trở nên thờ ơ.
"Tiểu Niệm, sao cô không nói gì?" Đường Nghệ kích động nói, "Cô không giúp tôi vào Cung cũng không sao, vậy tôi đem Bob mang đi có được không, tôi van cầu cô, Tiểu Niệm, cô giúp tôi một chút, tôi không thể tách khỏi Bob."
Có lẽ, chỉ những chuyện liên quan đến Bob thì Đường Nghệ mới thành thật một chút.
Thời Tiểu Niệm lặng lẽ nhìn cô ta, tâm trạng như những giọt nước nhỏ từng chút tan vỡ, một lúc lâu sau mới từ từ nói, "Nhưng tôi không tìm ra được lý do để giúp cô."
"Cái gì?"
Đường Nghệ ngẩn ngơ.
"Vốn kế hoạch này là đôi bên cùng có lợi, tôi cho rằng ít nhất mục tiêu của chúng ta giống nhau, nhưng lại như Thời Địch nói, Đường Nghệ lòng cô đặc biệt lớn." Thời Tiểu Niệm lạnh nhạt nhìn cô ta, từng câu từng chữ chậm rãi nói.
"Cô đang nói cái gì vậy?"
Đường Nghệ làm ra vẻ không hiểu, khuôn mặt đặc biệt thanh thuần, động lòng người.
"Tôi đã đến công viên xem rồi, ngoại trừ mấy hòn núi giả kia, còn có mấy nơi có thể dễ dàng rời khỏi công viên, trong đó có một chỗ ngay ở nơi cô trốn, cô không thể không thấy." Thời Tiểu Niệm nói.
"..."
Đường Nghệ kinh ngạc nhìn cô, "Tôi, tôi thật không có nhìn thấy."
"Hãy nghe tôi nói hết đã." Thời Tiểu Niệm tiếp tục nói, "Hơn nữa, tôi đã đến ngọn núi giả đó cẩn thận kiểm tra rồi, phía sau ngọn núi rất trơn, không phải do trời mưa, chính là do bị bào mòn từ trước, tay không leo lên cũng nhất định sẽ bị ngã xuống."
May mắn là, cô không bị té mất mạng.
"Tôi thật không biết, tôi chỉ thấy từ ngọn núi giả này có thể đi ra khỏi công viên mà thôi." Đường Nghệ cố gắng giải thích, "Chẳng lẽ tôi lại hại cô sao, tôi hại cô thì có ích lợi gì đâu?"
Thời Tiểu Niệm nghe lời cô ta không khỏi cười lạnh một tiếng, không để ý tới cô ta nói, nói thẳng, "Tôi đoán chuyện đã xảy ra là như thế này, cô để tôi bò đến ngọn núi giả kia, sau đó trời mưa, cô thấy Cung Âu đang tìm tôi, cô sợ tôi chưa rời đi, sợ tôi bị tìm thấy, nên lo lắng gửi tin nhắn."
"..."
Đường Nghệ mặt mày tái mét, chuyện tin nhắn này sao cô ta có thể không liên quan chứ.
"May mà lúc đó trời mưa, lúc tôi leo xuống còn cố gắng cẩn thận." Thời Tiểu Niệm nói, "Nếu như ban ngày, trời nắng, dựa vào tính cách trước đây của tôi hồi đại học, vội vã vàng vàng, ngược lại sẽ ngã càng đau hơn, có lẽ sẽ bị bán thân bất toại, cũng có thể là tử vong."
"..."
"Tôi ngã rất nặng, nếu có tàn tật, như vậy Cung Âu nhất định sẽ từ từ ghét bỏ tôi, vậy cô sẽ lấy danh nghĩa là bạn học của tôi để chăm sóc tôi, ở bên cạnh hắn, lâu ngày sinh tình." Thời Tiểu Niệm nói, "Tôi nói những lời này, cô không phủ nhận chứ?"
Đây cũng là một kết cục khá hoàn hảo, trời mưa cộng thêm cô không ngã chết, ván cờ này kết thúc khá bất ngờ.
Tâm của Đường Nghệ, thật sự quá lớn.
Chẳng trách như Thời Địch, cũng bị Đường Nghệ lợi dụng lừa gạt nhiều năm như vậy.
Đường Nghệ ngơ ngác, "Tôi không có, Tiểu Niệm, cô phải tin tôi, tôi gửi tin nhắn đó chỉ muốn có cơ hội ở cùng Cung tiên sinh một chút thôi, tôi không biết sẽ làm cô bị ngã xuống núi giả."
"Đường Nghệ, tôi chỉ tin vào những gì tôi thấy, tôi sẽ không tin cô nữa."
Thời Tiểu Niệm lạnh lùng nhìn cô ta, chậm rãi rút tay ra.
"Tiểu Niệm..."
"Không có chuyện này, có lẽ tôi đã giúp cô nói mấy câu trước mặt Cung Âu, nhưng bây giờ, tôi chỉ thấy thương cho Bob có một người mẹ như cô." Thời Tiểu Niệm lạnh lùng nói, rồi đứng lên khỏi bàn, rời đi.
Thấy cô sắp đi, Đường Nghệ hoàn toàn rối loạn, lập tức lao đến, quỳ xuống trước mặt cô, hai tay kéo lấy tay cô, "Tiểu Niệm, tôi thật sự không có, cô đừng như vậy, cô phải giúp tôi, tôi không thể không có Bob."
Đây là lần thứ hai Đường Nghệ quỳ xuống trước mặt cô.
Lần đầu tiên, cô thừa nhận mình có động lòng trắc ẩn, nhưng lần này, cô chỉ thấy giả dối.
Cô cụp mắt lạnh lùng nhìn Đường Nghệ, nhìn gương mặt giả dối của Đường Nghệ.
"Tiểu Niệm, cô là con gái nuôi, bị bố mẹ ruột bỏ rơi, cô vẫn khát khao có cha mẹ yêu thương mình thật lòng có đúng không, cô so với ai khác đều có thể hiểu chuyện này mà có đúng không?" Nước mắt Đường Nghệ tuôn rơi không ngừng, "Cô nên hiểu rằng trẻ con không thể không có mẹ, sao cô nhẫn tâm chia rẽ tôi với Bob?"
Trẻ con, đương nhiên không thể thiếu mẹ.
Ánh mắt Thời Tiểu Niệm ảm đạm.
Thấy vậy, Đường Nghệ tưởng chừng như có cơ hội, vội vàng nói tiếp, "Tôi thật sự không tham lam cái gì, cô đừng hiểu lầm tôi, vậy thì cô cứ để tôi mang Bob đi, tôi bảo đảm không bao giờ đến quấy rầy cô và Cung tiên sinh nữa. Tiểu Niệm, tôi van cầu cô được không, cô xem Bob xem, nó còn nhỏ như vậy, mà thân thể lại không tốt..."
Thời Tiểu Niệm nhìn cô ta.
Trong mắt Đường Nghệ nước mắt mờ mịt, quỳ trên mặt đất, vẻ mặt đầy hy vọng nhìn cô.
Bất chợt, Thời Tiểu Niệm đưa cánh tay trái không mấy linh hoạt ra, chậm rãi đẩy tay cô ta ra, rồi cầm lấy tay mình.
"..."
Tay Đường Nghệ lại bị đẩy ra, trong mắt dần hiện lên một mảnh tuyệt vọng.
Thời Tiểu Niệm nhìn kỹ cô ta, lạnh lùng nói, "Một người suýt chút nữa hại chết tôi, sao tôi phải thương hại cô ta?"
"Tiểu Niệm..."
"Bob không ở trong tay cô là tốt, ít nhất trong quá trình lớn lên của nó sẽ không phải nhìn cái bộ mặt giả dối này." Thời Tiểu Niệm lạnh lùng nói.
"Tiểu Niệm, tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi, cô cho tôi ở cùng Bob đi mà Tiểu Niệm..." Đường Nghệ quỳ trên mặt đất một lần nữa xin lỗi.
Thời Tiểu Niệm cúi người xuống, gương mặt từ từ áp sát cô ta, lạnh lùng từng chữ từng chữ nói, "Cô bày trò cho tôi đến ngọn núi giả hôm đó, nhắn tin hại tôi bị té ngã, không ngờ sẽ có ngày hôm nay sao?"
"Tiểu Niệm, tôi sai rồi, tôi nhất thời hồ đồ."
Câu này, Đường Nghệ thừa nhận những gì mình đã gây ra.
"Được rồi, Đường Nghệ, cô hại tôi suýt chút nữa mất mạng, tôi muốn mẹ con cô chia lìa." Thời Tiểu Niệm lãnh đạm nói ra khỏi miệng, "Từ nay về sau, chúng ta không ai nợ ai."
Nói xong, Thời Tiểu Niệm lập tức rời đi.
Đường Nghệ lao đến còn muốn bắt lấy tay cô, nhưng Thời Tiểu Niệm đã đưa tay phải ra lạnh lùng đẩy cô ta ra, Đường Nghệ khóc đến thê thảm tột cùng.
Ngoài nhà gỗ, Cung Âu ngồi trên xe, nhìn Thời Tiểu Niệm trên màn hình máy vi tính vẻ mặt lạnh lùng bước ra khỏi nhà gỗ, trên gương mặt anh tuấn vẽ ra nụ cười hài lòng.
Cuối cùng thì cô cũng không khiến hắn thất vọng.
Cô không nói rời đi, hắn yên tâm.
Câu cuối cùng nói với Đường Nghệ kia, đủ tàn nhẫn, đủ tuyệt tình, hắn rất thích.
"Không hổ là người phụ nữ của Cung Âu ta."
Cung Âu mím môi, trong mắt tràn đầy kiêu ngạo, rồi đưa tay đóng Laptop lại, giao cho Phong Đức.
Phong Đức nhìn về phía Cung Âu.
Từ khi thiếu gia quen biết Thời tiểu thư, tâm tình hầu như chỉ xoay quanh chuyện của Thời tiểu thư mà dao động, lúc trước thì tức giận đập phá đồ đạc, hiện giờ lại cười như một đứa trẻ.
Nếu Thời tiểu thư không có nguyên tắc như vậy thì tốt rồi, Phong Đức âm thầm thở dài một tiếng.
Thời Tiểu Niệm từ trong nhà gỗ đi ra, Đường Nghệ bỗng nhiên từ phía sau cô nhảy ra, kích động lao ra ngoài, hét lớn, "Bob..."
Bob đang được một vệ sĩ khiêng trên vai chơi đùa, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn không có chút biểu cảm nào, rất chất phác.
Nghe thấy âm thanh, Bob quay đầu lại.
Đường Nghệ muốn xông đến, mấy vệ sĩ lập tức lao lên ngăn cô ta lại, Đường Nghệ kích động gào lên, "Thả tôi ra, tôi muốn con trai của tôi, tôi muốn con trai của tôi..."
Cô ta gào khản cả giọng.
Bob ngồi trên vai vệ sĩ, hai mắt ngây ngốc nhìn cô ta, hiển nhiên không hiểu tại sao Đường Nghệ lại khóc.
Cung Âu từ trên xe bước xuống, lạnh lùng nhìn vệ sĩ đang chơi với Bob, ra lệnh, "Đưa đến bệnh viện tổng hợp."
"Không muốn!" Đường Nghệ gào to, "Van xin ngài, Cung tiên sinh, đừng mang con trai tôi đi, đừng mang con trai tôi đi..."
Thời Tiểu Niệm đứng một bên, nhìn gương mặt Đường Nghệ đầy nước mắt, đáy lòng có chút không thoải mái.
Nhưng rất nhanh, cô lại bỏ đi cái ý nghĩ này.
Cô thật sự cho rằng, Bob ở cạnh Đường Nghệ lớn lên cũng không tốt, rất dễ bị dạy hư.
Bob bị vệ sĩ ôm vào trong xe, đột nhiên như cảm nhận được điều gì đó, Bob đưa bàn tay nhỏ về phía Đường Nghệ, tay nhỏ mũm mĩm vươn ra, miệng nhỏ đột nhiên cất tiếng, "Mẹ..."
Thời Tiểu Niệm giật mình.
Đây là lần đầu tiên cô nghe thấy Bob gọi mẹ.
Cô ngơ ngác nhìn Bob, đứa bé nhỏ như vậy, trên mặt không chút biểu cảm.
Lúc trước, bố mẹ ruột vứt bỏ cô, bọn họ cũng không có biểu cảm như vậy sao? Như có thứ gì đó đâm vào ngực, Thời Tiểu Niệm rất khó chịu, tay nắm chặt váy.
Một bóng người cao lớn đứng chặn trước mặt cô, ngăn trở ánh mặt trời gay gắt.
Cô ngẩng đầu lên, chỉ thấy Cung Âu đứng trước mặt cô, cụp mắt nhìn cô, đôi con ngươi đen sâu thẳm, "Vĩnh viễn đừng hoài nghi quyết định của mình."
Ý nghĩ hoang đường.
Thời Tiểu Niệm cụp mắt, chua xót nở một nụ cười, "Tôi không đồng tình cho Đường Nghệ, tôi chỉ đang suy nghĩ, không biết lúc trước ba mẹ tôi vứt bỏ tôi vì lý do gì?"
Là nghèo.
Là bệnh.
Hay là nhiều con, thật sự không cần thêm cô nữa.
Bàn tay siết chặt váy của cô được Cung Âu nắm lấy, "Lên xe, đi thôi."
Cung Âu đưa cô rời đi, Đường Nghệ bị các vệ sĩ ngăn cản, vẫn đang gào khản cả giọng, thật khó nghe.
Cô và Cung Âu đều chọn sự lạnh lùng.
Ngồi trên xe, Cung Âu ôm Thời Tiểu Niệm vào lòng, giọng nói trầm thấp, "Có muốn tôi điều tra về thân thế của em không?"
Thời Tiểu Niệm lắc đầu, "Không cần."
Bất kể lý do gì, cô vẫn là người bị bỏ rơi, điều đó không thay đổi được.
Cung Âu cúi xuống hôn nhẹ lên trán cô, "Tôi nói rồi, Cung Âu tôi chính là nhà của em."
Sai.
Cái mà Cung Âu có thể cho cô chỉ là thân phận người tình mà thôi.
Ánh mắt Thời Tiểu Niệm ảm đạm, không tranh luận gì, lặng lẽ dựa vào lòng Cung Âu, "Bây giờ chúng ta đi đâu?"
"Bệnh viện tổng hợp, giám định huyết thống cha con."
Cung Âu nói.
"..."
Thời Tiểu Niệm im lặng, Cung Âu ôm cô, rồi đột nhiên lại nói, "Người đàn bà Đường Nghệ này tôi có thể xử lý chứ?"
Vốn dĩ, chuyện như thế hắn từ trước đến giờ đều chuyên quyền độc đoán.
Đường Nghệ suýt chút nữa hại cô ngã xuống núi mà chết, dựa vào điều này, dù hắn có đem Đường Nghệ lóc thịt cũng đáng.
Nhưng nghe những lời cô vừa nói với Đường Nghệ, có vẻ như cô không muốn truy cứu nữa.
Quả nhiên, Thời Tiểu Niệm lắc đầu, "Không muốn, cứ như vậy đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận