Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm

Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm - Chương 286: Cô ta tỏ tình với anh (length: 9191)

"…"
"Anh là đồ con h·e·o hả." Người đàn ông này mà đã tức giận lên thì cũng không tin cô nữa.
Vừa dứt lời, má cô đã bị Cung Âu véo, Cung Âu trừng mắt nhìn cô, "Thời Tiểu Niệm, em dám mắng anh là h·e·o sao, mấy ngày nay không ở bên cạnh em 24/24 giờ, da em bắt đầu ngứa rồi có phải không."
Thời Tiểu Niệm lắc đầu liên tục, mặt bị hắn véo rất đau.
Cô sờ lên mặt mình, bỗng nhiên trong bụng p·h·át ra một âm thanh không hay lắm, lông mày Cung Âu nhăn lại, trừng mắt về phía bụng cô, "Đói bụng?"
"Hình như là vậy."
Cô đang chìm đắm trong tâm sự, cũng không chú ý đến việc đói bụng hay không.
"Em có phải là Thời Tiểu Niệm không vậy, em làm sao vậy, cả buổi tối đầu óc như tr·ê·n mây, em đang nghĩ cái gì vậy?" Cung Âu không vui nhìn cô, sau đó bế cô lên, đi vào b·ệ·n·h viện.
"Tính tình thất thường."
"Có b·ệ·n·h."
Cung Âu trừng cô một chút, quay đầu trừng Phong Đức quát, "Bữa ăn khuya không hầm canh sao?"
"Canh vẫn được để nóng, bất cứ lúc nào cũng có thể dùng." Phong Đức còn đứng ở trong đình lớn tiếng đáp.
Thời Tiểu Niệm nằm ở trong l·ồ·ng n·g·ự·c Cung Âu, hai tay ôm cổ hắn, đôi mắt trắng đen rõ ràng nhìn Cung Âu, nghĩ vài giây, cô nói rằng, "Cung Âu, em muốn ăn bánh chẻo."
Cung Âu lại rống lên, "Phong Đức!"
"Em muốn tự mình làm, Cung Âu, anh hỗ trợ em làm bánh chẻo nhé."
"Em làm?"
Cung Âu nghi ngờ nhìn cô, không phải bây giờ cô không ngửi được mùi dầu mỡ sao.
"Đúng rồi, để Phong quản gia hỗ trợ luộc, tự chúng ta làm." Thời Tiểu Niệm vừa nói vừa quan s·á·t Cung Âu.
"…"
Bên trong đôi mắt đen của Cung Âu xẹt qua một vệt u quang.
"Dùng cải trắng, t·h·ị·t l·ợ·n làm nhân bánh chẻo, mình làm lớp vỏ mỏng thôi, cho nhiều nhân bên trong..."
"…"
Cổ họng Cung Âu p·h·át ra tiếng, hầu kết hơi chuyển động.
Thời Tiểu Niệm nhìn hắn, "Cung Âu, anh vừa mới nuốt nước miếng à?"
"Em nhìn lầm rồi."
"Nhưng em rõ ràng nhìn thấy hầu kết của anh động." Thời Tiểu Niệm được hắn ôm, đầu tựa ở tr·ê·n vai hắn.
"Anh không kiểm soát hầu kết."
Cung Âu nói một cách tự tin.
"…"
Không kiểm soát được tính khí đã đành, lại còn nói không kiểm soát hầu kết.
Thời Tiểu Niệm không nhịn được cười, đôi mắt nhìn hắn, hắn vẫn muốn ăn đồ ăn cô tự làm, người hắn t·h·í·c·h vẫn là cô.
Cô đã không còn gì cả, chỉ còn lại bảo bảo trong bụng và Cung Âu, cô không đ·á·n·h cược được.
Không muốn đ·á·n·h cược.
Thời Tiểu Niệm tự nói với mình, phải nắm c·h·ặ·t lấy cái trước mắt.
Cô giơ tay lên sờ lên cổ họng của hắn, ngón tay nhẹ nhàng sờ vào cổ họng, tay cô chỉ đụng vào, đã cảm giác được thân thể Cung Âu căng c·ứ·n·g lại.
"Làm gì vậy?" Cung Âu tức giận trừng mắt về phía cô, "Thời Tiểu Niệm, anh nhắc nhở em, nếu em không cho anh chạm vào thì đừng chọc anh nữa."
"…"
Vậy mà cũng là câu dẫn.
Được rồi.
Thời Tiểu Niệm ngượng ngùng thu tay về, sau đó tựa vào tr·ê·n vai hắn, vẻ mặt phức tạp.
Bởi vì Thời Tiểu Niệm đột nhiên thèm ăn, Phong Đức đem nhà bếp dời vào trong phòng b·ệ·n·h, tr·ê·n chiếc bàn sạch sẽ tất cả các nguyên liệu đã được bày lên: t·h·ị·t l·ợn, cải trắng, vỏ bánh...
Cung Âu ngồi ở một bên, dáng vẻ lười biếng tùy ý, đôi mắt đen nhìn chằm chằm vào Thời Tiểu Niệm, tựa như đang thưởng thức một b·ứ·c tranh s·ố·n·g động.
Một mình Thời Tiểu Niệm bận rộn đứng trước bàn dài, cải trắng và t·h·ị·t l·ợn đều đã được băm nhỏ.
Bởi vậy, Thời Tiểu Niệm muốn làm thì chỉ cần gói bánh mà thôi.
Cô tựa người vào bàn, áo khoác một cái tạp dề bên ngoài quần áo b·ệ·n·h nhân, cải trắng và t·h·ị·t l·ợ·n đã được băm nhỏ vào trộn lẫn, sau đó đập trứng gà vào, nêm nếm các lại gia vị, dùng đũa trộn đều các nguyên liệu.
Cả quá trình, Cung Âu cứ ngồi một chỗ quan s·á·t cô, mười ngón tay thon dài đan vào nhau đỡ lấy cằm, môi mỏng khẽ nhếch lên.
Đã bao lâu hắn không được ăn đồ ăn cô làm rồi.
Nghĩ thôi cũng thấy đói bụng rồi.
"Em làm nhanh lên một chút." Cung Âu không nhịn được giục, "Nếu không thì để anh làm cùng em."
"Không cần không cần đâu, cảm ơn."
Thời Tiểu Niệm vội vã ngăn cản ý nghĩ "THÂN t·h·iỆN" này của hắn, hắn mà đến làm cùng cô, không biết cái phòng b·ệ·n·h này có còn nằm yên ở đây được không nữa.
"Em ghét bỏ anh?"
Từ trong giọng nói cấp bách của cô Cung Âu nghe ra ý tứ ghét bỏ, đôi mắt h·e·o lại, mặt viết rõ hai chữ không vui.
"Nào có." Thời Tiểu Niệm vừa bận bụi làm đồ ăn vừa nở nụ cười động viên hắn, "Không bằng chúng ta tán gẫu đi?"
"Tán gẫu cái gì?"
"Anh biết Mona yêu anh à?" Thời Tiểu Niệm hỏi rất trực tiếp, cúi đầu tiếp tục trộn đều các nguyên liệu làm bánh chẻo.
Vừa dứt lời, con ngươi đen của Cung Âu hơi ngưng lại, chăm chú nhìn về phía cô, tr·ê·n gương mặt không còn cảm xúc gì.
Toàn bộ phòng b·ệ·n·h đều trở nên yên tĩnh, không hề có một chút âm thanh.
Giống như không có ai ở đây.
Một giây.
Hai giây.
Ba giây.
Rốt cục Thời Tiểu Niệm cũng dừng động tác quấy lại, ngước mắt nhìn về phía Cung Âu, chỉ thấy khuôn mặt lạnh lùng của hắn, cô có chút gượng ép lộ ra vẻ tươi cười, "Làm sao vậy?"
Cung Âu từ tr·ê·n ghế đứng lên, đi về phía cô, cách chiếc bàn nhìn gương mặt của cô, giọng nói như trầm xuống, "Cả ngày hôm nay em cứ suy nghĩ miên man là vì chuyện này?"
"Nói như vậy, anh cũng biết?" Thời Tiểu Niệm hỏi.
Chẳng trách những ngày qua, Cung Âu không tiếp tục đề phòng Mona có phải là đồng tính luyến ái nữa hay không.
Thì ra hắn đã cảm giác được.
Dưới ánh đèn, cô không thể đọc được gì từ tr·ê·n gương mặt Cung Âu, cô chỉ có thể tiếp tục trực tiếp hỏi, cô không t·h·í·c·h nói chuyện tình cảm mà cứ vòng vèo.
"Cô ta tỏ tình với anh." Cung Âu trầm thấp nói, "Nói cái gì mà 5 năm trước nhìn thấy anh tr·ê·n báo chí, liền yêu anh."
"Sau đó thì sao?"
Thời Tiểu Niệm hỏi.
"Có cái gì sau đó?" Cung Âu hỏi n·g·ư·ợ·c lại, "Cô ta yêu anh thì mắc mớ gì đến anh?"
"…"
"Phụ nữ thích anh tr·ê·n thế giới này nhiều lắm, sao anh có thể bận tâm từng người một được." Cung Âu nói như là chuyện đương nhiên, hoàn toàn không cảm thấy đây là một chuyện đại sự.
Thích hắn không là gì cả, chỉ cần không phải thích Thời Tiểu Niệm là được.
"…"
Nhìn phản ứng của hắn như vậy, Thời Tiểu Niệm cũng không biết nên nói gì, tựa hồ hắn cũng không có gì để phàn nàn.
"Có điều, bởi vì chuyện này mà nguyên một buổi tối em đều suy nghĩ lung tung, người phụ nữ này thật là ba hoa, lại chạy đến trước mặt em nói những lời này, ngày mai gặp cô ta, anh sẽ làm cho cô ta ngậm miệng lại." Cung Âu đứng ở nơi đó nói.
Ngày mai gặp cô ta.
Còn muốn có ngày mai sao.
Thời Tiểu Niệm trầm mặc đứng cạnh bàn, hạ thấp tầm mắt, bắt đầu lấy vỏ bánh chẻo để gói, gói được mấy cái, Thời Tiểu Niệm vẫn là không nhịn được mở miệng nói, "Cung Âu, đối mặt với một người thích anh, anh lại không thích cô ta, không phải nên duy trì một khoảng cách nhất định à?"
Cung Âu đang nhìn mấy cái bánh chẻo được gói không vừa mắt, nghe vậy, hắn ngước mắt nhìn về phía cô, sắc mặt lạnh lùng, từng chữ từng chữ p·h·át ra từ môi mỏng, "Em muốn anh sa thải cô ta?"
"Ừ."
Thời Tiểu Niệm gật đầu.
"Yên tâm, chờ anh chữa khỏi chứng rối loạn nhân cách hoang tưởng đã, chuyện đầu tiên anh làm là sa thải cô ta, dù sao người phụ nữ kia cũng tính có chút bản lĩnh." Cung Âu nói, ngón tay thon dài chỉnh đi chỉnh lại cái bánh chẻo, chỉnh đến khi ra hình dáng mà mình hài lòng mới thôi.
"Nhưng em cảm thấy bây giờ anh đã đủ tốt rồi, em nói rồi, chỉ cần anh có thể kiểm soát được tâm tình của mình là tốt rồi."
Thời Tiểu Niệm nghiêm túc nói.
Nghe vậy, ánh mắt Cung Âu buồn bã.
Kiểm soát được tâm tình của mình.
Ở trước mặt cô, hắn kiểm soát tâm tình của mình còn cảm thấy khó khăn, thật sự là chán nản, còn lâu mới có thể kiểm soát được tâm tình của mình như người bình thường.
"Còn chưa đủ." Cung Âu không nói mình đang cực kỳ chán nản, trầm thấp nói, "Nếu đã trị, phải trị cho triệt để."
Trị cho triệt để.
Nói cách khác, hắn còn muốn dùng Mona.
Nhìn Cung Âu đang so đo cùng mấy cái bánh chẻo, đáy mắt Thời Tiểu Niệm đầy bi ai, đúng như Mona đã từng nói, Cung Âu là người đàn ông kiêu ngạo, hắn không để ý người khác có yêu hắn hay không, có phải là cần giữ một khoảng cách hay không, chỉ cần hữu dụng với hắn là được.
Hiện tại Mona đã cho Cung Âu thấy được bản lĩnh của cô ta, mới dám đem những lời kia nói ra với cô.
Thời Tiểu Niệm, mày là đứa ngốc, đáng lẽ, ngay từ khi mới bắt đầu không nên để cho Mona ở bên cạnh Cung Âu .
Cái gì gọi là rước họa vào thân, bây giờ cô mới hiểu rõ.
"…"
Thời Tiểu Niệm trầm mặc tiếp tục gói bánh chẻo, không nói gì nữa.
"Làm sao, ghen à?" Cung Âu nghịch với mấy cái bánh chẻo, bỗng ngước mắt nhìn về phía gương mặt cô có chút tái nhợt, con ngươi đen thâm thúy, tiếng nói trầm thấp từ tính.
"Ừ." Thời Tiểu Niệm gật đầu, sau đó kỳ vọng nhìn về phía Cung Âu, "Cung Âu, nếu như em nói anh ở cùng với Mona làm cho em không thoải mái, anh có thể không thuê cô ta không?"
Cô hỏi cẩn t·h·ậ·n từng li từng tí một, trong lòng có chút thấp thỏm.
Nghe âm thanh của cô, Cung Âu đứng thẳng người, đôi mắt đen nhìn cô chăm chú, ánh mắt càng ngày càng sâu, tựa như có thể câu hồn đoạt p·h·ách.
Thời Tiểu Niệm và hắn nhìn nhau, tr·ê·n tay còn cầm một chiếc vỏ bánh.
"Thời Tiểu Niệm, anh k·h·i·n·h ·t·h·ư·ờ·n·g người phụ nữ kia." Cung Âu trầm giọng nói ra khỏi miệng, "Em lo lắng cái gì, anh đối với em như thế nào, em nên hiểu rõ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận