Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm

Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm - Chương 631: Xin lỗi, tiểu phong tử (length: 9993)

Thời Tiểu Niệm đi về phía trước, nhìn về phía bác sĩ hỏi, "Bệnh nhân thế nào?"
Hỏi như vậy, Thời Tiểu Niệm cũng có chút khẩn trương, tay xuôi bên người không tự chủ nắm chặt thành quyền.
Bác sĩ nhìn cô, sau đó lắc đầu, tháo khẩu trang xuống, thở dài nói, "Rất xin lỗi, bệnh của hắn đột ngột phát, chúng tôi không kịp cứu, người đã mất rồi."
Nghe vậy, đầu Thời Tiểu Niệm trống rỗng, kinh ngạc đến ngây người nhìn bác sĩ.
Người đã mất rồi?
Sao có thể chứ, không thể nào.
"Tiên sinh..."
Julie đứng ở đó thống khổ khóc lên, khó có thể chấp nhận.
Thời Tiểu Niệm theo bản năng nhìn Cung Âu, chỉ thấy Cung Âu cứng đờ đứng ở đó, vẫn không nhúc nhích, trên mặt hoàn toàn trắng bệch, không tìm ra một chút máu sắc nào.
Một lát sau, Cung Âu chậm rãi ngồi xổm xuống, đôi mắt không có tiêu cự nhìn dưới mặt đất, hai tay che mặt, chôn mặt vào lòng bàn tay, ngón tay đang run rẩy.
"Cung Âu."
Thời Tiểu Niệm đi tới ngồi xổm bên cạnh hắn, không biết phải an ủi thế nào.
Chuyện phát sinh quá đột ngột, đừng nói Cung Âu, cô cũng không thể nào chấp nhận được, một người còn sống sờ sờ nói không còn là không còn, sao lại đột ngột như vậy.
Ngày đó Cung Âu và Cung Úc đánh nhau trước mặt cô, cô vẫn nhớ rõ, như mới vừa xảy ra, sao một người đã đi rồi.
"Phịch."
Cung Âu ngay cả ngồi xổm cũng không ngồi được, cả người ngồi bệt trên nền nhà lạnh như băng, hô hấp nặng nề đến run rẩy, "Thời Tiểu Niệm."
"Em đây."
Thời Tiểu Niệm nói.
"Anh hại chết anh ấy, anh đánh chết anh ấy." Cung Âu chậm rãi thả tay xuống, mắt đỏ đến đáng sợ, một giọt nước mắt từ hốc mắt tuôn ra, chảy xuống gương mặt hắn, cằm hắn cũng đang run rẩy, "Anh không cố ý, anh không cố ý."
"Em biết, em biết."
Thời Tiểu Niệm nhìn hắn nói, tự tay xoa mặt hắn, ngón tay lau đi nước mắt, khổ sở, không nỡ.
Mắt Cung Âu đỏ bừng nhìn cô, thân thể run rẩy không kiềm chế được, hắn nắm lấy tay cô dán lên mặt mình, nước mắt khó khống chế rơi xuống, "Anh không muốn giết anh ấy, anh biết chừng mực, làm sao anh có thể giết anh ấy, anh ấy là anh trai anh!"
Sao hắn có thể giết anh trai của mình.
"Em tin anh có chừng mực."
Thời Tiểu Niệm khép đôi mắt xót xa, không biết nên nói gì, cô khổ sở Cung Úc qua đời, không nỡ Cung Âu lúc này tự trách.
Cô đương nhiên tin tưởng Cung Âu, nếu là trước kia, lúc bệnh tình lên đỉnh, Cung Âu có thể sẽ ra tay không phân nặng nhẹ, nhưng hắn tập kiềm chế bốn năm, ở trước mặt cô cũng có thể kiềm chế, làm sao có thể vừa thấy Cung Úc liền mất kiểm soát.
Rõ ràng không có chuyện gì mà, rõ ràng đang yên đang lành, vì sao nói chết là chết ngay.
"Nhưng anh đã giết anh ấy." Cung Âu nắm thật chặt tay cô, môi mỏng run rẩy in lên ngón tay nhỏ bé của cô, nước mắt rơi trên mu bàn tay cô, đôi mắt như bị nhuốm máu, "Anh giết anh ấy, anh giết anh trai mình, là anh, đều là anh."
Julie ở bên cạnh khóc không thành tiếng.
Bác sĩ bi thương nhìn bọn họ, bất lực.
"Cung Âu, anh đừng như vậy, anh ấy sẽ không trách anh." Trong mắt Thời Tiểu Niệm đầy lệ quang, lo lắng nhìn Cung Âu, hắn như vậy làm cô sợ.
"Anh giết anh ấy, anh thực sự giết anh ấy." Cung Âu như không nghe thấy cô nói, chỉ lầm bầm lặp lại câu này, đột nhiên, hắn cắn tay mình, không đến hai giây, giữa môi mỏng của hắn liền chảy ra máu.
Hắn tựa như một con sói điên, hận không thể nuốt mình.
"Cung Âu!" Thời Tiểu Niệm lớn tiếng kinh hô, liều mạng kéo tay hắn, nước mắt không khống chế được chảy xuống, "Cung Âu anh đừng như vậy, em biết anh khó chịu, em biết anh đau khổ, nhưng anh đừng làm tổn thương mình, van xin anh."
Cung Âu căn bản không nghe lọt tai lời của cô, gắt gao cắn tay mình, cắn đến máu không ngừng chảy ra.
"Đừng, Cung Âu!"
Thời Tiểu Niệm cắn chặt răng, liều mình rút tay hắn ra, cô liền thấy trên mu bàn tay hắn dầm dề máu cùng dấu răng.
Cung Âu giống như dã thú mất trí lại cắn tay mình, Thời Tiểu Niệm không chút nghĩ ngợi muốn đưa tay mình tới, trong tầm mắt, một bàn tay xa lạ nhanh hơn cô đưa đến bên môi Cung Âu.
Cung Âu trực tiếp cắn.
"A!"
Một tiếng hô đau vang lên trên đầu Thời Tiểu Niệm và Cung Âu.
Thân hình Cung Âu lại cứng đờ một lần nữa, máu tươi từ bên môi tràn ra, Thời Tiểu Niệm ngẩn ngơ, nhìn bàn tay xa lạ kia, chỉ thấy Cung Úc đứng ở đó, trên người mặc quần áo bệnh nhân, trên mặt ứ xanh nhàn nhạt, chân mày nhíu chặt, cúi mắt nhìn Cung Âu.
Cung Úc?
Thời Tiểu Niệm kinh ngạc đến ngây người nhìn hắn, không hiểu một màn kịch này là chuyện gì đang xảy ra.
Cung Úc là muốn lừa mấy lần nữa mới xong?
Cung Úc tùy ý Cung Âu cắn tay hắn, cúi mắt nhìn Cung Âu, "Còn tưởng rằng sau khi em và Tịch tiểu thư ở cùng nhau sẽ bớt tính khí, sao vẫn giống một tiểu phong tử thế?"
"..."
Cung Âu ngồi dưới đất, khuôn mặt tuấn tú trắng bệch đến đáng sợ.
Tiểu phong tử.
Vô số hồi ức theo nhau mà đến.
"Tiểu Âu, em đúng là một tiểu phong tử."
"Kiềm chế cơn tức lại, đập hư đồ không đáng bao nhiêu tiền, làm mình bị thương thì sao?"
"Tiểu phong tử, em đã mười bảy tuổi rồi, là người lớn, anh cũng không cần ngày nào cũng lo lắng cho em, sau này dù không có anh ở bên cạnh, em cũng phải chăm sóc tốt cho mình. Năng lực của em mạnh hơn anh, tương lai nhất định có thể có thành tựu lớn, đến lúc đó bất kể anh ở đâu, đều sẽ cảm thấy tự hào vì em."
Nghĩ lại.
Thì ra trước khi Cung Úc rời đi đã ám chỉ với hắn, chỉ là hắn không nhớ rõ.
Cung Âu ngồi dưới đất, chậm rãi tỉnh táo lại, tay Cung Úc đã bị hắn cắn một dấu răng rất sâu.
"Tiên sinh?" Julie khóc không ra tiếng, nhìn thấy Cung Úc rõ ràng đứng ở đó, càng hoảng sợ hơn, "Tiên sinh, ngài không phải phát bệnh sao?"
"Tôi lên sân thượng, nhưng trên sân thượng không chỉ có một mình tôi, người phát bệnh là một người bị bệnh tim khác." Cung Úc đứng ở đó, tùy ý máu tươi trên tay chảy ra, trách cứ nhìn về phía trợ lý Julie, "Cô không kiểm tra rõ liền gọi người tùy tiện sao?"
Hắn thấy Phong Đức chạy đến mới biết chuyện gì xảy ra, thật sự hoang đường.
"Xin lỗi, tiên sinh, là lỗi của tôi." Julie nghe vậy vội vàng xin lỗi, hướng Thời Tiểu Niệm cúi đầu, "Xin lỗi, Cung tổng, Tịch tiểu thư, đều là tôi nghĩ sai rồi, xin lỗi, xin lỗi."
Cung Úc đang muốn trách mắng, Cung Âu đột nhiên từ dưới đất đứng lên, hướng về phía Cung Úc nhào tới, đè hắn xuống đất, giơ nắm tay lên, hai mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm hắn.
"..." Cung Úc trầm mặc nhìn hắn.
Cung Âu không hạ nắm đấm xuống, đôi mắt hung hăng trừng Cung Úc, cuối cùng vẫn buông tay, chậm rãi rũ xuống, hắn túm lấy cổ áo Cung Úc, môi mỏng nhuốm máu hơi nhếch lên, nghiến răng nói, "Anh cứ sống đi!! Cứ sống như vậy!"
Nói xong, Cung Âu lau môi, xóa đi vết máu, từ trên người Cung Úc đứng lên, bước từng bước ra ngoài, dáng vẻ có chút xiêu vẹo.
Đừng chết nữa.
Cứ sống như vậy, thích sống thế nào thì sống thế đó.
Cung Úc từ dưới đất ngồi dậy, đưa lưng về phía Cung Âu, hai mắt tối lại, nói từng chữ từng chữ, "Xin lỗi, tiểu phong tử."
Thời Tiểu Niệm yên lặng đứng một bên, ngắm nhìn bóng lưng Cung Âu, máu đỏ tươi từ tay hắn chảy xuống.
Cung Úc ngồi ở đó, giọng nói đặc biệt trầm thấp mất tiếng, "Anh biết lỗi rồi, thật sự xin lỗi."
Theo câu nói này, nước mắt từ mắt Cung Úc rơi xuống, hắn vội đưa tay lau đi, ngửa đầu nhìn lên, như vậy nước mắt sẽ không rơi xuống.
"... " Thời Tiểu Niệm đứng đó nhìn, tâm tình cũng đặc biệt phức tạp khó chịu, giống như bị cái gì chèn ép, đôi mắt cực kỳ xót xa.
Cô nghĩ, cho đến hôm nay cô mới thật sự hiểu tình cảm anh em giữa Cung Úc và Cung Âu.
...
Cung Âu đi.
Thời Tiểu Niệm không đi cùng, mà là theo Cung Úc trở lại phòng bệnh, nhìn bác sĩ băng bó vết thương trên tay hắn.
Cung Úc ngồi trên giường bệnh, cúi mắt nhìn miếng băng gạc trên tay, tiếng nói trầm thấp, "Em cũng nên biết Cung gia bọn anh là cha làm chủ, cha vì Cung gia bận rộn cả đời, trong mắt ông ấy tương lai của Cung gia quan trọng hơn bất cứ điều gì, bất luận kẻ nào, vì vậy vô cùng nghiêm khắc với bọn anh."
"..."
Thời Tiểu Niệm bình tĩnh đứng một bên nghe.
"Cha rất thích Cung Âu, nhưng là thích thiên tư thông minh của nó. Cung Âu từ nhỏ tính cách khá cổ quái, nó không thích cha khen, không thích mẹ nghe lời cha, chán ghét người hầu chỉ trỏ sau lưng nó." Cung Úc nói, "Chỉ có anh, nó không quá chán ghét. Cho nên, tuy tuổi anh và nó không chênh lệch nhiều, nhưng nó xem như do anh nuôi lớn."
Thời Tiểu Niệm đứng một bên, hai tròng mắt nhìn hắn, nghe hắn kể chuyện cũ.
"Cung Âu thân thiết với anh, nhưng cũng không biểu hiện nhiều dáng vẻ thích." Cung Úc cười khổ một tiếng, "Vì vậy, anh thật sự không biết vụ tai nạn xe cộ lại gây cho nó tổn thương lớn như vậy."
"Cung Âu đã tha thứ cho anh rồi."
Thời Tiểu Niệm nói, giọng điệu nhu hòa, cặp mắt trong veo.
"Anh biết." Cung Úc gật đầu, vành mắt có chút đỏ, ngước mắt nhìn về phía Thời Tiểu Niệm, "Tiểu Niệm, anh có thể gọi em như vậy không?"
Thời Tiểu Niệm trầm mặc một giây rồi gật đầu.
"Anh chuẩn bị đi, sau này sẽ không bao giờ đặt chân đến Anh quốc, Trung Quốc."
Cung Úc nói.
"Cái gì?" Thời Tiểu Niệm bất ngờ nhìn về phía hắn.
"Anh qua lại giữa Anh và Trung Quốc là để gặp các em nhiều hơn một chút." Cung Úc nhìn cô nói, "Nhưng bây giờ em cũng thấy đó, anh chết hay còn sống, đều làm tổn thương Cung Âu rất lớn, anh không muốn nó tiếp tục nhìn anh mà chỉ muốn tát anh nói dối."
"Cho nên anh muốn đi, để Cung Âu không còn được gặp lại anh?"
Thời Tiểu Niệm hỏi.
"Không gặp nữa, tổn thương của nó sẽ nhẹ hơn một chút." Cung Úc nói, "Anh không đủ tư cách làm anh trai, biết rõ nó mới từ trong lừa dối bốn năm đi ra, anh lại lừa nó thêm lần nữa, anh thực sự cảm thấy mất mặt với nó."
Thời Tiểu Niệm nhíu mày, muốn nói gì đó, nhưng lại cảm thấy không có tư cách can thiệp vào quyết định của người khác.
Cung Úc là một người đàn ông trưởng thành, có ý nghĩ như vậy nhất định đã suy nghĩ kỹ rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận