Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm

Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm - Chương 320: Cô nói ai mang thai (length: 10055)

"Xin cô chờ một chút."
Người bên kia nói như vậy.
Sau một hồi chờ đợi, cô ta nghe thấy một âm thanh quyến rũ nhẹ nhàng vang lên bên tai, "Mona tiểu thư sao, xin chào."
La Kỳ cũng là một phụ nữ phương đông.
Mona vốn không thích vẻ ngoài của phụ nữ phương đông, nhưng cô ta đánh giá rất cao La Kỳ, khí chất của bà cao quý, trên người lộ ra phong thái mà rất nhiều người phụ nữ đều không theo kịp, ngay cả cô ta cũng phải học hỏi nhiều.
"Bá mẫu chào ngài, cháu là Mona."
Mona lễ phép lên tiếng, ngồi trên chiếc xe thể thao màu đỏ, trong đôi mắt ánh lên vẻ tính toán.
"Mona tiểu thư, đã lâu rồi chúng ta không gặp."
"Bá mẫu không cần khách khí như vậy, cứ gọi cháu là Mona là được rồi." Mona cười nói, "Mạo muội gọi điện cho ngài, cũng không có chuyện gì quan trọng, cháu chỉ muốn đề nghị một việc, nếu như ngài và bá phụ không chấp nhận, cháu cũng có thể hiểu được."
"Ồ, không biết là chuyện gì?"
La Kỳ hơi nghi hoặc một chút hỏi.
"Bá mẫu, cháu rất yêu Cung Âu, cháu rất hy vọng có thể ở bên Cung Âu lâu dài." Mona nói một cách rõ ràng.
La Kỳ mỉm cười, "Cái này cũng là điều mà các bậc trưởng bối chúng ta mong muốn."
Cung gia và gia tộc Lancaster kết hợp với nhau, chắc chắn sẽ làm cho đời sau tiếp tục hưng thịnh.
Mona tiếp tục nói, "Nhưng Cung Âu mắc chứng rối loạn nhân cách hoang tưởng, bệnh này khiến cuộc sống của hắn gặp rất nhiều khó khăn, không biết ngài và bá phụ có đồng ý để hắn chữa bệnh không?"
"Trị chứng rối loạn nhân cách hoang tưởng?" La Kỳ ngớ người một chút, chần chờ một lát sau nói, "Mona tiểu thư, bệnh của hắn không nghiêm trọng đến mức đó đâu."
Phàm là người mẹ nào, dù cao quý hay nghèo hèn, đều không thích có người trực tiếp nói con mình có vấn đề về mặt tinh thần.
"Bá mẫu, không giấu gì ngài, cháu đang nghiên cứu chứng rối loạn nhân cách hoang tưởng, cháu thấy, cuộc sống của Cung Âu bị chứng này ảnh hưởng rất nghiêm trọng, ví dụ như cách đối xử với Thời Tiểu Niệm trước kia." Mona nói.
"Ý cô là sao?"
"Gần đây cháu mới biết Thời Tiểu Niệm bị người ta vũ nhục, còn mang thai, vậy mà Cung Âu vẫn khư khư cố chấp với cô ta." Mona nói, "Tuy rằng hiện tại đã chia tay, nhưng không thể bảo đảm Cung Âu sẽ không tiếp tục bị hoang tưởng với người phụ nữ tiếp theo, mà ảnh hưởng trực tiếp đến sự phán đoán của bản thân. Vì thế nên cháu nghĩ..."
"Cô nói ai mang thai?"
La Kỳ sững sờ ngắt lời cô ta.
Mona hơi nhíu mày, dù sao La Kỳ cũng xuất thân từ giới quý tộc, tuy rằng không thể so sánh với gia tộc Lancaster, nhưng sao có thể ngắt lời người khác như vậy, đến phép lịch sự cơ bản cũng không có.
"Thời Tiểu Niệm mang thai." Mona nói, "Khi cô ta ký thỏa thuận chia tay đã chính miệng thừa nhận, đứa bé này là kết quả của cái đêm bị cường bạo đó."
"..."
La Kỳ ở bên kia nửa ngày cũng không nói nên lời.
Thời Tiểu Niệm chính miệng thừa nhận... "Bá mẫu?" Mona ngơ ngác, "Ngài vẫn còn đó chứ?"
Một lúc lâu sau, giọng của La Kỳ mới vang lên, "Mona, là thế này, bên phía ta còn có chút việc, sau khi giải quyết xong ta sẽ liên hệ lại với cháu để bàn về chuyện của Cung Âu."
Nói xong, La Kỳ liền cúp điện thoại.
"..."
Mona không nói gì, cứ nhìn điện thoại di động của mình, sao lại có thể cúp điện thoại như thế.
Khi thảo luận vấn đề thông gia, không phải Cung gia rất hài lòng với cô sao, tại sao ngay cả lời của cô cũng không nghe hết mà đã cúp máy rồi?
Mona cau mày, bây giờ cô nên làm gì đây? Tạm thời chưa tìm ra biện pháp nào khác, chỉ có thể tiếp tục duy trì, từng bước kiềm chế tâm của Cung Âu sao? Sợ là bệnh của hắn không thể khỏi trong một ngày, một ngày cũng không thể động tâm với cô.
Mona để điện thoại di động sang một bên, cả người nằm nhoài lên vô lăng, vô cùng buồn bực.
Cung Âu, hắn thật sự là kiếp số của cô.
Nhưng cô sẽ không bỏ cuộc, độ khó càng lớn, càng kích thích lòng hiếu thắng của cô.
Thời Tiểu Niệm trở về căn hộ mới thuê đã lâu, chờ mãi mà không thấy cảnh sát đến.
Cô ngồi trên ghế sô pha, một tay chống cằm, đôi mắt đầy vẻ ngờ vực.
Thật không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Không phải Cung Âu nói sẽ báo cảnh sát đến bắt cô sao? Lúc nói còn nghiến răng nghiến lợi kia mà, sao chờ mãi không thấy cảnh sát đâu?
Thời Tiểu Niệm cầm điện thoại di động lên, định gọi cho Cung Âu, nhưng không hiểu tại sao, bây giờ cô vừa nghĩ đến Cung Âu, là có thể nhớ tới hình ảnh Mona luôn bên cạnh hắn.
Gọi điện thoại làm gì chứ.
Không đến thì càng tốt.
Cô cũng không cần bị vu oan giá họa phải bồi thường cái tai nghe, mặc kệ hắn muốn làm gì thì làm.
"Chủ nhân, thời gian không còn sớm, nên nghỉ ngơi sớm một chút." Mr Cung đứng bên cạnh cô, nhắc nhở.
"Ừ."
Thời Tiểu Niệm gật đầu, đứng lên đi về phía phòng ngủ, tay vịn bên hông.
Không biết có phải vì đang mang thai không, hiện tại thỉnh thoảng cô sẽ cảm thấy đau lưng, bụng dưới đã nhô lên.
Thời Tiểu Niệm đưa tay xoa bụng, hai bảo bối.
Cô phải cố gắng kiếm tiền nhiều hơn mới được, cô không có thời gian lãng phí tinh thần vì chuyện tình yêu, phải nỗ lực vì con.
Cố gắng ngủ ngon.
Nỗ lực phấn đấu.
Nghĩ như vậy, Thời Tiểu Niệm vén chăn lên giường, trong đầu bỗng tỉnh táo một chút, "Mr Cung, ngày mai ta có chuyện quan trọng gì không?"
Sau khi mang thai, thỉnh thoảng trí nhớ của cô sẽ kém đi.
"Để ta xem một chút." Mr Cung đứng đó, trong mắt điện tử hiện ra một loạt dữ liệu, giọng điện tử vang lên, "Chủ nhân, ngày mai ngài đi xem buổi thi tuyển diễn viên cho kịch bản “Độc Chiếm”."
Đúng rồi.
Chính là cái này, Hạ Vũ đã bán bản quyền phim truyền hình, công ty đó rất nhanh chóng, bây giờ đã bắt đầu tuyển diễn viên, còn mời cô đến góp ý.
"Ta biết rồi." Thời Tiểu Niệm gật đầu, nằm xuống giường, gối đầu lên gối, "Mở mấy bài nhạc dành cho bà bầu đi."
"Vâng, chủ nhân."
Bản nhạc nhẹ nhàng vang lên trong phòng ngủ.
Thời Tiểu Niệm từ từ nhắm mắt lại, vừa nhắm mắt, nghe mấy bản nhạc này, cô dần dần chìm vào giấc ngủ, trong mộng, cô trở về một khu rừng rậm rạp.
Ngắm bầu trời trong khu rừng đầy ánh sao đêm.
Ở một nơi khác, sâu trong rừng rậm.
Một bóng người cao lớn nằm trên cành cây, rơi xuống mặt đất, đôi chân dài, hai tay đặt sau đầu, khuôn mặt anh tuấn, đôi mắt đen thăm thẳm.
Chính là Cung Âu.
Vô số chùm sáng từ trên trời rơi xuống, từng tia sáng một rơi lên người hắn.
Hắn mở to mắt, nhìn bầu trời sao trên đỉnh đầu, những vì sao xa xôi không thể chạm tới.
Cung Âu nằm trên cành cây, từ từ đưa tay về phía trước, duỗi ra năm ngón tay thon dài, những ngôi sao rơi vào giữa những ngón tay của hắn, hắn đột nhiên nắm chặt tay lại, nhưng không nắm được gì cả.
Ánh mắt hắn tràn đầy mệt mỏi.
Bỗng nhiên, một loạt tiếng bước chân truyền đến.
Một người đàn ông mặc âu phục đi đến bên cạnh Cung Âu, hạ tầm mắt nhìn về phía Cung Âu đang nằm trên cành cây kia, cúi đầu, "Cung tiên sinh, chuyện ngài muốn tôi điều tra, tôi đã điều tra ra được bí mật rồi."
"..."
Ánh mắt Cung Âu lạnh lẽo, đôi mắt không hề nhúc nhích, chỉ đưa tay về phía hắn.
Người đàn ông kia lập tức cung kính đưa tài liệu lên.
"Lui xuống, chuyện này không được nói với ai, bước tiếp theo làm thế nào tôi sẽ nói cho anh biết sau." Cung Âu lạnh lùng mở miệng.
"Tôi hiểu, Cung tiên sinh, tôi xin phép đi trước."
Người đàn ông kia cúi thấp đầu, xoay người rời đi.
Cung Âu cầm tài liệu trong tay, chậm rãi mở ra, một loạt chữ hiện ra trước mắt hắn. Hắn xem tài liệu, thân thế của Thời Tiểu Niệm đã ở ngay trước mặt hắn.
Ngày hôm sau, trời không đẹp lắm.
Thời Tiểu Niệm vừa ra khỏi cửa, trời đã bắt đầu mưa tí tách, cô mặc một bộ quần áo rộng rãi, buộc mái tóc dài lên, tùy ý trang điểm.
Lúc xuống taxi, Thời Tiểu Niệm bật một chiếc ô rồi đi vào.
Đây là một khách sạn cao cấp, vừa bước vào cửa khách sạn đã có nhân viên nhận ra cô, tiến tới chào đón, "Thời tiểu thư đã đến rồi, xin mời tiểu thư vào trong, buổi tuyển chọn sẽ bắt đầu ngay, để tôi dẫn đường cho cô."
"Cảm ơn."
Thời Tiểu Niệm lấy kính xuống, cảm kích nói.
Một nhân viên ân cần nhận ô của cô, thay cô cất đi, phục vụ rất chu đáo.
Thời Tiểu Niệm có chút kinh ngạc, ngoại trừ khi ở bên cạnh Cung Âu, xưa nay cô chưa từng được đối đãi tốt như vậy, hiện tại cô đã không còn là bạn gái của Cung Âu nữa, mà đoàn phim này còn khách khí với cô như thế.
Thật là một đoàn phim tốt.
Thời Tiểu Niệm nghĩ thầm, sau đó đi vào hội trường tuyển chọn diễn viên, cô vừa bước vào hội trường thì đạo diễn, biên kịch, nhà sản xuất đang ngồi đều đồng loạt đứng lên, đồng loạt hướng về phía cô chào hỏi, rất khách sáo.
"Xin chào."
Thời Tiểu Niệm có chút được sủng ái mà lo sợ.
Trên Internet đều nói cô là một người bình dân mơ tưởng gả vào hào môn, cuối cùng cũng bị đá ra, nhiều người dù không liên quan cũng hả hê cười trên nỗi đau của người khác, vậy mà những người này nửa chữ cũng không đề cập tới chuyện tình cảm của cô, cũng không có một chút ý xem thường nào, đều sôi nổi thảo luận về nội dung kịch bản của bộ truyện tranh.
Lần này Hạ Vũ làm việc thật đáng tin, lại có thể tìm cho cô một đoàn phim tốt như vậy.
"Đây đều là những diễn viên đến thử vai hôm nay, Thời tiểu thư cô xem thử xem." Đạo diễn đưa một loạt danh sách tới trước mặt cô, ngữ khí rất khách khí.
Danh sách được sắp xếp theo thứ tự, nam chính, nữ chính, nam phụ, nữ phụ đều được phân chia rõ ràng.
Thời Tiểu Niệm vừa mở ra, thấy ứng viên cho vai nam chính là một diễn viên đang rất nổi tiếng trong làng giải trí, là một ngôi sao hạng A, cô có chút khó tin hỏi, "Đạo diễn, bộ phim này của chúng ta được đầu tư rất nhiều à?"
Nếu như nhà đầu tư muốn mời một ngôi sao lớn, số tiền để mời ngôi sao lớn đó đã chiếm mất một nửa rồi, nếu vậy thì chuyện chế tác sẽ kém đi rất nhiều.
Nếu tính tới hiệu quả thì thà mời một tiểu minh tinh còn hơn.
"Yên tâm đi, lần này chúng tôi kéo được một nhà đầu tư lớn, nghe nói con gái của nhà đầu tư này là fan hâm mộ của Thời tiểu thư." Đạo diễn cười nói.
Hóa ra là như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận