Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm

Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm - Chương 210: Tán gẫu đêm khuya (length: 9721)

"Ưu điểm không cần trị liệu." Thời Tiểu Niệm sửng sốt, đưa tay sờ sờ lỗ tai của mình, nghiêng đầu tự hỏi, suy nghĩ một lát cô vẫn là vẻ mặt buồn bực lắc đầu, "Em còn không hiểu rõ. Coi như tư chất cao, cũng cần phải quản chứ."
"Lại đây."
Cung Âu đưa tay kéo cô qua, kéo cô ngồi xuống ghế sô pha, hắn nhìn cô nói, "Mấy đời trước Cung gia thật ra cũng không hiển hách, Cung gia tuy được gọi là quý tộc, nhưng danh vọng thì xuống dốc không phanh. Giống như hiện tại, rất nhiều quý tộc đời sau chẳng qua chỉ là bảo vệ một cái nhà cũ mà thôi, quý tộc hiển hách gì đó thì cũng suy tàn dần theo thời gian."
"Vậy thì sao?" Thời Tiểu Niệm nghi hoặc mà nhìn hắn.
"Trong hoàn cảnh trưởng thành của cha anh, ông ấy thường hay lo tính toán chuyện gia tộc, Cung gia ở trong tay cha anh dần dần có tiếng vang đi lên, cha nhận định chỉ có người có năng lực kiệt xuất, mới có thể làm cho Cung gia ở châu Âu ngày một lớn mạnh." Cung Âu nhìn cô, "Vì lẽ đó anh từ nhỏ đã được cha coi trọng như là tài sản quý giá, em cảm thấy ông ấy sẽ đem phần tài sản này đào xới đi sao?"
"Vậy thói quen đập đồ đạc, mắng chửi người khác ông ấy không uốn nắn anh sao?" Thời Tiểu Niệm ngồi ở trên ghế sô pha rất là bối rối, gia trưởng không phải đều nên giáo dục con cái không nên đập phá đồ đạc, muốn tính cách con cái tốt hơn sao.
Nghe vậy, Cung Âu khẽ cười một tiếng, "Thời Tiểu Niệm, em đã quên anh là do ai sinh ra à, ngoại trừ cha mẹ ra người nào mà anh cũng có thể mắng, ngoại trừ cha mẹ cái gì anh cũng có thể ném."
"…" Đúng vậy nha.
Cô đã quên mất, thân phận của hắn không giống với mình. Cung Âu là vừa sinh ra đã ngậm thìa vàng, tính khí táo bạo vậy thì tính là gì, tính cách cực đoan thì thế nào, hắn là thiếu gia, ai có thể bắt hắn làm theo ý mình. Từ nhỏ đến lớn Cung Âu đều thuận buồm xuôi gió, hơn hai mươi năm đều trôi qua trôi chảy, hắn mắng người khác người khác không dám cãi lại, hắn ném đồ vật rất nhanh có đồ vật mới thay thế, vì lẽ đó hắn mới có thể làm bậy đến bây giờ. Từ xưa đến nay, hắn muốn làm cái gì thì làm cái đó.
"Đang suy nghĩ gì?" Cung Âu nhìn về phía cô, con ngươi đen nhìn cô chằm chằm.
Cô quay về, hắn cảm thấy trong lòng thoải mái hơn rất nhiều, để hắn một buổi tối không ngủ chỉ nhìn chằm chằm cô hắn cũng đồng ý. Thời Tiểu Niệm cầm lấy một cái gối ôm đặt ở trong lồng ngực, cay đắng nở nụ cười, nói, "Em đang nghĩ, danh môn vọng tộc quả nhiên là không thể giống gia đình bình thường được, bằng không làm sao có thể sản sinh ra được người hiếm có như anh." Danh môn vọng tộc không quan tâm tính cách tốt hay xấu, chỉ quan tâm thiên tư, người có thiên tư thì mới có thể đem gia tộc phát dương quang đại, người không có thiên tư cho dù tính cách có tốt đến đâu cũng không có nửa phần tác dụng.
"Em dám mắng anh?" Cung Âu đưa tay bóp lấy lỗ tai của cô.
"Đau!" Thời Tiểu Niệm kêu ra tiếng.
Cung Âu lập tức thu tay về, lông mày nhíu chặt, "Đau cái gì, anh còn chưa dùng sức."
"Chờ anh dùng sức, lỗ tai của em liền rớt xuống rồi." Thời Tiểu Niệm che lỗ tai nói.
"Rơi xuống thì anh gắn lại cho em." Cung Âu ngồi ở trên ghế sô pha, bỗng nhiên hướng về trong lòng cô đổ ra, đầu gối ở trên gối ôm trong lòng cô, tìm một tư thế thoải mái nằm ngửa ở nơi đó. Thời Tiểu Niệm thấp mắt nhìn nam nhân trong lòng, hắn có một gương mặt gần như hoàn mỹ, đường viền thâm thúy, mày kiếm mắt sâu, sống mũi cao độ cong tăng một phần hay giảm một phần cũng sẽ không đẹp mắt như vậy, môi mỏng khẽ mím tạo ra một vệt gợi cảm. Cô nghĩ, người sáng tạo ra Cung Âu khẳng định cũng là người hoang tưởng, bằng không làm sao có thể tạo ra một người không chút tỳ vết như hắn.
"Em đang ở đây thất thần cái gì?" Cung Âu nằm ở trong lòng cô, không vui nhìn ánh mắt không tập trung của cô, bất mãn nói, "Anh ở trước mặt em mà em còn dám thất thần?"
Thời Tiểu Niệm bừng tỉnh, thấp mắt nhìn hắn nói, "Cung Âu, tính cách của anh khi còn bé, bây giờ anh không muốn uốn nắn lại à?"
"Tại sao phải thay đổi?"
"Bởi vì..."
"Anh như bây giờ không được sao, trên thế giới này người bình thường vượt qua được anh không có quá nhiều người, tại sao anh phải thay đổi giống người bình thường?" Cung Âu cao ngạo nói, "Hay em muốn xem là anh có bệnh?"
Bình thường, hắn còn nói thành là bình thường. Nghe xong những này, Thời Tiểu Niệm hiểu ra Cung Âu và cô tiếp nhận nền giáo dục hoàn toàn khác nhau, quan niệm bên trong của hắn, chỉ có cường giả mới là vương đạo.
"Không có, em chỉ là cảm thấy nếu như có thể thay đổi một chút, anh có thể sẽ trở nên vui sướng hơn một ít." Thời Tiểu Niệm khẽ nói, sau đó lại bù đắp một câu, "Được rồi, anh không thích nghe, sau này em sẽ không đề cập đến nữa." Sửa lại quan điểm của hắn quá gian nan, tư duy này của hắn đã tồn tại hơn hai mươi năm, làm sao cô có thể để hắn tiếp thu thay đổi.
"Hiện tại thì có một biện pháp để anh vui sướng." Ánh mắt Cung Âu sâu thẳm.
"Biện pháp gì?"
"Theo anh trở về phòng."
"…" Thời Tiểu Niệm không nói gì mà nhìn hắn, "Chúng ta không thể hảo hảo nói chuyện phiếm sao?"
Nói chuyện chính là không làm chuyện kia. Hắn thì không thể có tư tưởng trong sáng hơn à?
"Tán gẫu cái gì?" Cung Âu nhin cô một chút, "Anh và em còn có cái gì để nói chuyện?" Mỗi ngày ở cùng nhau, chuyện gì của người kia mình cũng đã biết, còn cần gì nói chuyện nữa?
"Có a, kỳ thực có rất nhiều chuyện em không biết, anh có thể cẩn thận nói cho em nghe chứ." Thời Tiểu Niệm thấp mắt nhìn hắn nói, tay được hắn nắm tới, đặt ở trong lòng bàn tay thưởng thức.
"Chuyện của anh em muốn nghe cái gì?" Cung Âu nhíu mày.
"Rất nhiều, tỷ như thời điểm lần đầu tiên anh quen bạn gái như thế nào?" Thời Tiểu Niệm tò mò hỏi. Cô còn chưa có hỏi qua phương diện tình cảm của hắn, chỉ biết là trước đây hắn có rất nhiều nhóm người tình, nhóm thư ký, nhóm bạn gái cùng dự tiệc tối. Cung Âu nằm ở trong lòng cô, lông mày càng nhíu chặt, có chút không dễ chịu nói, "28 tuổi."
"28 tuổi anh đừng nói giỡn." Thời Tiểu Niệm cười nói, không có chút lòng tin nào, bỗng nhiên ý thức được hắn hình như năm nay là 28 tuổi, hắn nói lần đầu tiên là cô? Làm sao có khả năng? Cô là mối tình đầu của hắn?
"Anh không có nói đùa." Cung Âu trừng cô một chút, "Ai đùa giỡn thì người đó là con heo."
"…" Thời Tiểu Niệm lặng yên, nụ cười thu lại, vừa nghĩ vừa nói, "Cũng đúng, nếu như không phải là vì tiền ai có thể chịu nổi tính cách của anh." Nếu hắn không có tiền, phỏng chừng cả bằng hữu nữ tính hắn cũng sẽ không có, nhìn thấy người hoang tưởng ai mà không chạy a.
Nghe vậy, sắc mặt Cung Âu lạnh dần, lập tức từ trên ghế sô pha ngồi xuống, không vui nhìn chằm chằm cô, "Thời Tiểu Niệm, em có ý gì, hay là vì tiền em mới cùng với anh?" Cô xem trọng tiền của hắn? Không phải là cô nói yêu hắn sao?
"Ách..." Thời Tiểu Niệm dừng một chút, nhìn hắn thành thực nói, "Nói gì thì nói cái đó cũng là một trong những nhân tố, anh vì em mà từng làm rất nhiều chuyện cảm động, trong đó có một số chuyện nếu như anh không có tiền căn bản không làm nổi a."
"Vậy nếu như một ngày anh không có tiền thì sao?" Cung Âu thẳng tắp nhìn chằm chằm cô hỏi.
"Không phải anh nói cả đời ở trên đỉnh cao sao?" Thời Tiểu Niệm chặn lời của hắn. Vấn đề này Cung Âu nhất quyết theo cho tới cùng, một cái nắm lấy cánh tay cô, con ngươi đen sâu thẳm nhìn chằm chằm cô, "Trả lời anh, nếu anh nghèo đến nỗi không còn gì cả, có phải em cũng sẽ không yêu anh nữa?"
Thật là vấn đề nhàm chán.
"…"
"Trả lời, Thời Tiểu Niệm!" Cung Âu tích cực hỏi. Thời Tiểu Niệm không thể làm gì khác hơn là nghiêm túc cân nhắc, tay ôm gối ôm, nghĩ hồi lâu, mới đàng hoàng trịnh trọng trả lời, "Nếu như có ngày anh nghèo đến nỗi không còn gì cả, thì em sẽ vẽ truyện tranh nuôi anh, có điều, đến thời điểm đấy tính cách của anh nhất định phải thay đổi, em không muốn ngày nào cũng phải đổi đồ đạc trong nhà."
"…" Cung Âu trừng cô một chút, đưa tay vỗ đầu cô một cái, "Hẹp hòi thành như vậy." Còn không cho hắn ném đồ đạc. Có điều, cô nói cô sẽ nuôi hắn, dựa vào vẽ vời, thực sự là suy nghĩ ngây thơ, bất quá hắn nghe vậy lại thấy thoải mái trong lòng.
Cung Âu lần thứ hai gối vào trong ngực của cô. Hai người lại hàn huyên những chuyện khác, ban ngày Cung Âu còn bận bịu công việc, hiển nhiên so với cô thì mệt mỏi hơn, trò chuyện một chút liền ở trong lòng cô ngủ thiếp đi. Trước khi ngủ, hắn còn bá đạo dặn dò không cho cô dừng, phải tiếp tục nói.
Thời Tiểu Niệm ngồi ở trên ghế sô pha, thấp mắt nhìn mặt Cung Âu, ánh mắt ảm đạm, nhẹ giọng nói, "Anh biết không, sau khi yêu anh, em tình nguyện anh không còn gì cả." Như vậy, cô sẽ dễ dàng ở cùng với hắn. Nghe hắn nói những lời kia, cha hắn là một người coi trọng danh vọng gia tộc như vậy, càng không thể tiếp thu một họa sĩ truyện tranh như cô rồi. Cô nghĩ, đại khái cô cùng Cung Âu cũng chỉ có một tháng thử thách yêu đương này là có thể vui sướng đi.
Ngày hôm sau, Thời Tiểu Niệm ngồi ở trong thư phòng, nghịch máy tính, Mr Cung đứng ở một bên phục vụ cô nhưng chiếc bánh ngọt đẹp đẽ, lẳng lặng mà bảo vệ ở một bên. Trong máy vi tính, cô đang cùng Hạ biên tập tán gẫu. Thời Tiểu Niệm ngồi ở trước bàn đọc sách, nhìn mấy tin tức mà Hạ biên tập gửi, sắc mặt có chút tái nhợt. Cô có thể làm gì đây? Cho dù cô có cố làm sáng tỏ, có mấy người sẽ tin, đạo đức của cô đã bị đóng đinh trên thập tự giá không gỡ xuống được rồi.
Một lúc lâu sau, Thời Tiểu Niệm ở trên bàn phím nhập văn tự: Hiện tại vô cùng tốt. Thời Tiểu Niệm ngồi ở chỗ đó, lẳng lặng mà nhìn văn tự trên màn hình, mỗi câu nói đều như gai đâm vào lòng. Cô bây giờ là một sinh vật không thấy được ánh sáng, chỉ có thể sinh sống ở thế giới truyện tranh, được Cung Âu che chở cho, không cách nào đi ra ngoài gặp người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận