Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm

Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm - Chương 48: Anh quá để ý đến cô (length: 10682)

Yumi Thật là bá đạo.
Cô có cảm giác như mình là con c·h·ó nhỏ của anh, nếu tr·ê·n cổ cô mà có sợi dây thừng thì nhất định anh sẽ tự nhiên mà dắt cô đi, không để ý xem cô có muốn như vậy hay không? Thời Tiểu Niệm bị anh k·é·o vào, hiển nhiên là tổng giám đốc Cung Âu chưa đi vào siêu thị liền đã được chú ý.
Siêu thị chuyên hàng hiệu nhập khẩu có giá tương đối cao, cho nên trong siêu thị cũng không có nhiều người. Thời Tiểu Niệm một tay k·é·o xe đẩy, một tay bị Cung Âu cầm, không thuận t·i·ệ·n chút nào. "Anh muốn ăn gì?"
Đi tới khu vực rau quả, Thời Tiểu Niệm hỏi Cung Âu.
Cung Âu nhìn lướt qua, cánh tay dài vung lên, "Cái này, cái này, cái này, cái này, cái này."
"..."
Thời Tiểu Niệm cả kinh mở to mắt.
"Cái này, cái này, cái này, cái này, cái này" Cung Âu giống như tướng lĩnh đang chỉ huy, nghĩ lại một chút lại nói, “Phiền phức quá, mua lại chỗ này cho em từ từ chọn là được.” Mua lại?
Thời Tiểu Niệm không nói gì nhìn về phía anh, bá đạo, xin đừng khoe khoang trước mặt người nghèo như vậy chứ. Thở dài một hơi, Thời Tiểu Niệm nói, "Như vậy, tôi có thể tự chọn món ăn cho anh được không?” "Được."
Cung Âu t·r·ả lời rất nhanh.
Thời Tiểu Niệm giờ mới hiểu ra thì ra Cung Âu vốn không biết chọn món ăn thế nào, từ trước đến giờ cuộc s·ố·n·g hoàn toàn quá đầy đủ.
Cô không thể làm gì khác hơn là tự mình chọn rau, kiểm tra chất lượng sau đó tính toán nguyên liệu nấu ăn rồi đưa vào trong giỏ hàng. Cung Âu hiển nhiên không t·h·í·c·h đi dạo siêu thị, đi tới đi lui, anh cũng không nhìn xem tr·ê·n kệ bên cạnh có cái gì, chỉ chăm chú cúi đầu chơi với ngón tay cô. Ngón tay của cô là hứng thú duy nhất của anh.
Mua xong nguyên liệu nấu ăn, Thời Tiểu Niệm đi tới khu bày bán mỹ phẩm dưỡng da, chọn mặt nạ.
Làn da của cô rất khô, từ khi quen biết Cung Âu tới giờ, cô cũng không chăm chỉ dưỡng da thật tốt nữa. Mặt nạ của Mộ thị vẫn luôn là loại cung cấp nước n·ổi tiếng tốt nhất cho da mặt, Thời Tiểu Niệm đi thẳng đến quầy mặt nạ của Mộ Thị, lúc này mới p·h·át hiện, bao bì đã thay đổi, người đại diện chính là Thời đ·ị·c·h. Khuôn mặt tinh xảo đẹp đẽ tr·ê·n bao bì là nụ cười tràn đầy vui vẻ của Thời đ·ị·c·h.
"..."
Thời Tiểu Niệm cầm gói mặt nạ 3 giây, bỗng nhiên không muốn mua nữa. "Em gái em x·ấ·u xí, chẳng giống em chút nào.” Cung Âu ngẩng đầu thấy cô đang nhìn vào gói mặt nạ, người phụ nữ tr·ê·n bao bì chính là nữ chính trong buổi hôn lễ hôm đó. Thời Tiểu Niệm khẽ mỉm cười, có chút cay đắng, "Khuôn mặt em gái tôi rất xinh đẹp, rất nhiều người t·h·í·c·h cô ấy.” Tất cả mọi người đều yêu t·h·í·c·h Thời đ·ị·c·h.
"x·ấ·u như vậy còn có thể làm ngôi sao điện ảnh, hiện giờ thẩm mỹ của mọi người cũng thực kỳ lạ.” Cung Âu không nhìn n·ổi, cầm cái gói ném lại.
Thời Tiểu Niệm lúc này mới ý thức được Cung Âu là đang khen cô xinh đẹp, phụ nữ đều t·h·í·c·h người khác khen mình xinh đẹp, tâm tình của cô khá hơn một chút. “Đi thôi, khi về tôi sẽ nấu cho anh bữa sáng.” "Nấu bữa sáng sao?” Cung Âu hỏi. Thời Tiểu Niệm lắc đầu.
"Thật ngốc, em như vậy thì sao khiến người ta yêu t·h·í·c·h.” Cung Âu nghiêng đầu nhìn cô. Sau khi cô mang thai thì sẽ đến Anh gặp người nhà anh, nếu cô không p·h·át huy thì làm sao khiến cha mẹ anh t·h·í·c·h cô được. Chờ chút.
Cung Âu đột nhiên dừng bước, vẻ mặt lộ chút căng thẳng.
Tại sao anh lại muốn cô được cha mẹ anh yêu t·h·í·c·h? Cung Âu lúc này mới giật mình nh·ậ·n ra mình quá chú ý đến người phụ nữ Thời Tiểu Niệm này, đã vì cô mà lót đường sau này cho cô, quả thực quá buồn cười. Người phụ nữ này không chịu giao con cho anh, nhưng anh lại bị cô hấp dẫn, cho dù là loại chuyện đi dạo siêu thị nhàm chán như thế này mà cũng muốn đi cùng. "Làm bữa sáng cho anh thì liên quan gì đến chuyện người khác t·h·í·c·h hay không?” Thời Tiểu Niệm không biết nói thế nào đành hỏi n·g·ư·ợ·c lại.
Cô chợt nhớ ra, Cung Âu là gia tộc Anh quốc, tr·ê·n người còn dòng m·á·u cao quý như vậy, có lẽ vì vậy mà anh t·h·í·c·h bữa sáng? "Không có gì."
Cung Âu lạnh lùng nói, trừng mắt lên nhìn cô "..."
Thời Tiểu Niệm bỗng dưng bị lườm không hiểu chuyện gì, không có manh mối, mới vừa rồi còn bình thường sao tự dưng lại lên cơn thần kinh gì vậy? Sau khi mua xong, Thời Tiểu Niệm đem đồ vật bỏ vào trong cốp xe, quay người lại, Cung Âu vẫn đừng đó trừng mắt với cô giống như nhìn một tên phạm nhân không thể t·h·a t·h·ứ. Thời Tiểu Niệm cũng không nhìn anh nữa.
Ngay sau đó, Cung Âu túm lấy cô, thô bạo đẩy cô vào ghế ngồi phía sau, Thời Tiểu Niệm ngã ngồi ở tr·ê·n sô pha, không thể tin n·ổi nhìn về phía anh.
Anh lại lên cơn thần kinh gì vậy? Đang bình thường tự dưng tức giận.
"Thời Tiểu Niệm" Cung Âu cúi người xuống ngồi vào bên cạnh, soi mắt lạnh lùng nghiêm nghị nhìn chằm chằm cô, "Có phải bây giờ em là người phụ nữ của tôi nên rất đắc ý phải không? Bỏ đứa bé không thèm thăm, trông cũng không trông, có phải em cứ muốn ở bên cạnh tôi như vậy phải không?” Lại nữa.
Đầu Thời Tiểu Niệm lại đau, con mắt nào của anh nhìn thấy cô đang đắc ý? Tài xế không để ý tới gió tanh mưa m·á·u giữa bọn họ, vẫn nghiêm túc lái xe như cũ. "Ba năm trước không phải là tôi hạ t·h·u·ố·c anh, tôi thật sự không có sinh con cho anh.” Thời Tiểu Niệm bất lực giải t·h·í·c·h.
"Tôi nói em chính là có.” Cung Âu chỉ tin tưởng mình, ánh mắt oán h·ậ·n trừng mắt nhìn cô.
Người phụ nữ này tại sao lại không hiểu, cô đưa con cho anh, anh cũng sẽ không đ·u·ổ·i cô đi. Con của cô và anh.
Ánh mắt Cung Âu đột nhiên thẫm lại, đột nhiên anh muốn gặp đứa con này m·ã·n·h l·i·ệ·t.
""
Thời Tiểu Niệm muốn n·ổ tung đầu, cái đồ hoang tưởng c·h·ế·t tiệt.
"Đưa con ra đây!” Cung Âu nắm c·h·ặ·t cánh tay cô, k·é·o cô đối mặt với mình, ra m·ệ·n·h lệnh. "Tôi không có." Thời Tiểu Niệm nhìn khuôn mặt trước mắt tức giận, thở dài một hơi, kiên nhẫn giải t·h·í·c·h, "Không phải là tôi nhờ anh tìm người bạn học Đường Nghệ của tôi sao, ba năm trước cô ấy cùng tôi lên tàu, cô ấy có thể chứng minh tôi vô tội. Tôi thật sự không ở bên cạnh anh.” Huống hồ, cái hiệp định bán thân này cũng là anh bắt ép cô ký. Từ đầu tới cuối cô không hề muốn leo lên người Cung Âu hắn được không? Cung Âu nhìn cô chằm chằm, lửa giận trong n·g·ự·c càng vì lời này của cô mà p·h·ẫ·n nộ, “Em nhờ tôi tìm người bạn học cho em là vì muốn tìm người làm chứng?” "Đúng vậy a." Thời Tiểu Niệm gật đầu.
Cô là đang liều m·ạ·n·g tìm chứng cứ chứng minh anh và cô không quan hệ. Sắc mặt Cung Âu tái xanh, lửa giận tụ lại trong n·g·ự·c, ngón tay thon dài nắm lấy cổ tay cô, t·à·n nhẫn nắm c·h·ặ·t. Thời Tiểu Niệm đau kêu ra tiếng, "Anh làm tôi đau, buông tay ra.” Hiện tại anh h·ậ·n không thể đ·á·n·h cô tới c·h·ế·t.
Nếu không phải anh đột nhiên nhớ ra chuyện đứa con, anh vẫn không biết thì ra cô vẫn luôn muốn chứng minh bọn họ không quan hệ "Dừng xe!"
Cung Âu h·é·t to, lửa giận tr·ê·n người có thể t·h·iêu đốt tất cả.
Tài xế vội vàng đ·ạ·p phanh xe dừng lại.
Cung Âu nhướn người, mở cửa bên kia ra, ném Thời Tiểu Niệm xuống xe, anh oán h·ậ·n nhìn cô, "Thời Tiểu Niệm, cút cho tôi."
Cô còn ở lại, anh nhất định sẽ không kiềm chế được mình đ·á·n·h cô. "A."
Thời Tiểu Niệm bị ném xuống xe, một thân một mình tr·ê·n đường cái. Chiếc xe đi đằng sau vội bẻ lái, suýt chút nữa đ·â·m vào cô. Xe Cung Âu nghênh ngang rời đi.
Thời Tiểu Niệm k·i·n·h h·ã·i qua đường, tên Cung Âu này muốn h·ạ·i c·h·ế·t cô à? Tại sao lại có người đàn ông như vậy, tính tình nói tức là tức, không chút dấu hiệu, còn đẩy cô xuống xe, h·ạ·i cô suýt chút nữa bị đ·â·m. "Đến giờ uống t·h·u·ố·c rồi đó, tên đàn ông thối tha.” Thời Tiểu Niệm h·é·t về phía xe rời đi, p·h·át tiết hết sự p·h·ẫ·n nộ trong lòng mình. Âm thanh bị nuốt trong tiếng xe cộ tr·ê·n đường.
Nhìn dòng xe cộ thật dài, cô một mình đứng đầu đường, anh bảo cô đi, đây có phải là sau này anh sẽ không để ý đến cô nữa phải không?
Vậy thì thật là tốt, cô tự do rồi.
Cô cầu cũng không được.
Thời Tiểu Niệm rời đi, tr·ê·n chân chợt đau đớn, vừa bị đẩy xuống xe liền bị trặc chân, đau không đứng dậy được. Cung Âu anh biến thái hoang tưởng a.
Thời Tiểu Niệm nhìn xung quanh, nơi này thuê xe cũng khó, cũng không có chỗ nghỉ ngơi. Nhưng cũng đỡ, c·ô·ng ty cô cũng gần đây. Cô khập khễnh đi vào c·ô·ng ty, các đồng nghiệp dồn d·ậ·p vây đến, thân t·h·iết hỏi cô xảy ra chuyện gì.
Biên tập Hạ Vũ khoa trương hơn, vừa thấy cô liền kêu to lên, "Mịa nó, từ mặt đến chân của cô đều bị s·ư·n·g lên kìa.” "Chân tôi bị đụng một chút thôi.” Thời Tiểu Niệm không nói gì nhìn về phía cô ấy, cô tưởng tượng tình huống hay như vậy mà không vẽ tranh thì thật có lỗi với nghề biên tập. "Soga." Hạ Vũ bỗng nhiên tỉnh ngộ, ngồi xổm bên người cô, "Vậy cô có khỏe không, có muốn đi b·ệ·n·h viện xem hay không?” "Không cần, chị Hạ, không phải chị có xe sao, chị đưa tôi về nhà nghỉ ngơi được không?” Thời Tiểu Niệm thỉnh cầu nhìn về phía biên tập, cô hiện tại mỗi bước đều đau muốn c·h·ế·t.
Hạ Vũ đứng lên, "A, nhưng c·ô·ng việc của tôi vẫn còn nhiều, để chồng tôi đưa cô về nhé.” Chồng Hạ Vũ là giám đốc thị trường, Thời Tiểu Niệm có biết.
"Cảm ơn."
Thời Tiểu Niệm kiềm chế đau đớn nói.
Hạ Vũ đỡ cô lên xe c·ô·ng ty, Thời Tiểu Niệm vô cùng khó khăn ngồi vào trong xe, đóng cửa xe, nói với người đàn ông trẻ tuổi ngồi ở vị trí lái xe, “Anh Lý, thật ngại quá, làm phiền anh rồi.” "Không sao." Anh Lý là người đàn ông hiền lành, vừa lái xe vừa cười nói, “Tôi chính là sợ vợ, vợ nói gì thì làm cái đó.” "Ha ha."
Thời Tiểu Niệm bị chọc cười.
Anh Lý là một người đàn ông tốt, rất thương vợ. "Đúng rồi, Tiểu Niệm, nói cho tôi biết địa chỉ nhà cô.” Anh Lý hỏi.
Địa chỉ nhà, cô đâu có nhà.
Nhà thuê đã bị t·r·ả, Cung Âu lại đ·u·ổ·i cô, đương nhiên cô không thể trở lại được. "Tìm giúp tôi một kh·á·c·h sạn, tạm thời tôi không t·i·ệ·n về nhà.” Thời Tiểu Niệm nói, trước hết cứ tìm một nơi nghỉ ngơi đã.
"Được."
Anh Lý đi vài vòng, rốt cuộc tìm được một kh·á·c·h sạn.
Thời Tiểu Niệm đẩy cửa xe hạ xuống, chân chạm đất liền đau đến xót ruột, chân là càng ngày càng đau, cô c·ắ·n c·h·ặ·t răng, khập khễnh đi vào trong.
"Ôi, để tôi đỡ cô.” Anh Lý thấy dáng đi lảo đ·ả·o sắp ngã của cô vội xuống xe đỡ lấy cô. "Thật cám ơn anh, anh Lý.” Thời Tiểu Niệm cảm kích nói.
Anh Lý cười ngây ngô, "Không có gì, cô đúng hạn nộp bản thảo, đừng làm cho bà xã tôi cả ngày tức giận là được.” "Ok."
Nhờ anh mà Thời Tiểu Niệm mượn được lực, bước đi không còn đau nữa.
Bỗng nhiên nghe thấy một tiếng phanh gấp, âm thanh lớn đến mức k·h·ủ·n·g b·ố. Một giây sau, một chiếc xe màu đen phanh gấp dừng lại trước mặt họ, cửa xe mở ra đ·ậ·p vào cửa lớn của kh·á·c·h sạn, cửa kính bị vỡ một mảng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận