Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm

Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm - Chương 366: Hoàn toàn giống như là số mệnh vậy (length: 9730)

"Em trai đối với anh trực giác thế nào?"
"Anh tra được cái gì rồi?" Thời Tiểu Niệm hỏi, nhắc tới em trai cô, người anh đã ch·ế·t của hắn, trong lòng cô dâng lên một loại dự cảm x·ấ·u.
"Anh cho người bí m·ậ·t lật tung phòng anh trai, tìm được đích quản gia và người hầu trước kia từng đi th·e·o anh trai. Sự thật chứng minh trực giác của anh là đúng."
Loại chuyện này, hắn thậm chí không thể sắp xếp Phong Đức hoặc người bình thường đi th·e·o s·á·t hắn làm, bởi vì hắn không thể để cho bí m·ậ·t này bị Cung gia biết.
Chỉ có thể âm thầm điều tra.
"Anh muốn nói cái c·h·ế·t của anh trai anh có liên quan tới em trai tôi?”
Hắn nói vậy, Thời Tiểu Niệm chỉ có thể nghĩ đến khả năng này.
"Cung gia bao gồm cả anh, vẫn luôn cho rằng anh trai đi đến chỗ hẹn thì mới xảy ra tai nạn xe cộ." Cung Âu nói đến chỗ này dừng một chút, thần sắc ảm đạm, một lát sau mới tiếp tục nói, "Nhưng con đường kia có một ngã rẽ, một ngã đi đến chỗ hẹn của hai anh, một ngã thông tới một chỗ khác. Ngày đó anh trai chuẩn bị đến tìm hắn trước, rồi mới tới gặp anh."
"..."
Thời Tiểu Niệm đưa tay che miệng, bị chuyện này làm cho chấn kinh không nói ra lời.
Tại sao có thể như vậy?
Hoàn toàn giống như số m·ệ·n·h vậy.
Cung Úc c·h·ế·t, Tịch Ngọc cũng đã c·h·ế·t.
"Anh không biết ngày đó bọn họ có gặp mặt hay không, nhưng anh trai vì hẹn hai bên lên lái xe rất nhanh, mới xảy ra tai nạn xe cộ." Nói đến chuyện xảy ra tai nạn xe cộ, tay Cung Âu đặt tr·ê·n đùi cô r·u·n một cái.
Thời Tiểu Niệm có thể cảm giác được đầu ngón tay hắn đang r·u·n sợ, cô không đẩy hắn ra.
Cô kh·i·ế·p sợ với sự thật.
Cô một mực đoán tại sao Cung Âu phải chia tay với cô, tại sao ngay cả mặt cô cũng không muốn nhìn thấy, bây giờ, tất cả đều đã được giải t·h·í·c·h.
Nhưng câu t·r·ả lời này khiến cô không cách nào tiếp nh·ậ·n, cô cảm thấy khó chịu.
"Vốn Mona không biết nhiều như vậy, nhưng anh mắc sai lầm, bị cô ta nghe lén được." Cung Âu nói.
"Cho nên, cô ta lấy chuyện này uy h·i·ế·p anh, bắt anh ở chung một chỗ với cô ta?" Thời Tiểu Niệm ngơ ngác hỏi.
"Cô ta không có lá gan đó, cô ta cũng biết, nếu ép anh, cô ta sẽ c·h·ế·t th·ả·m." Cung Âu bất tiết nhất cố nói, im lặng chốc lát lại nói, "Nhưng bây giờ nghĩ lại, thật ra thì khi đó, cô ta một mực định tẩy não anh, để anh nh·ậ·n định anh không tiếp thụ n·ổi em, không cách nào cùng em ở chung một chỗ."
"..."
Tẩy não.
Thật đúng là bác sĩ tâm lý chuyên nghiệp.
Chiêu số thật cao minh.
Nhưng thực ra trong lòng hắn cũng mâu thuẫn, khi đó, thật ra hắn là p·h·át ra từ đáy lòng không tiếp thụ n·ổi sự tồn tại của cô, không tiếp thụ n·ổi cô và em trai giống nhau như đúc.
Thời Tiểu Niệm cười khổ một tiếng, đưa tay sờ cánh tay mình, ngón tay lạnh như băng, "Không nghĩ tới khi đó xảy ra nhiều chuyện như vậy, tôi còn tưởng rằng anh và Mona..."
"Cho là anh thật yêu người đàn bà kia?" Cung Âu cười lạnh một tiếng, "Cô ta x·ấ·u như vậy, không bằng một góc của em, anh làm sao có thể để ý cô ta!"
Mona không x·ấ·u, tóc vàng mắt xanh, là tiêu chuẩn của đại mỹ nhân.
Cũng chỉ có ở trong mắt người mắc chứng cố chấp, Mona mới x·ấ·u xí.
""
Thời Tiểu Niệm ngồi ở chỗ đó không nhúc nhích, không biết nên nói gì, cô chỉ cảm thấy cả người lạnh như băng.
Cô nhìn điện thoại di động trong tay hắn, suy nghĩ lời hắn vừa nói, chấn động vô cùng, không cách nào nói rõ.
Làm sao lại thành bộ dạng này?
Làm sao chân tướng lại bi thương như vậy?
"Anh đã nói xong rồi!" Cung Âu nói, tròng mắt đen trực câu câu nhìn chằm chằm cô, "Bây giờ em biết tất cả mọi chuyện rồi chứ?"
"Tại sao thiên Sơ không cho em biết?" Thời Tiểu Niệm nhìn về phía hắn, thanh âm khổ sở, "Tại sao phải l·ừ·a gạt em đến bây giờ mới chịu nói cho em? Là vì anh trai anh sao?"
Hơn nửa năm.
Hắn giấu giếm cô hơn nửa năm, liều m·ạ·n·g làm n·h·ụ·c cô là vì che giấu chân tướng, là sợ nhiều người biết chuyện của anh trai hắn sao?
Hắn kính trọng nhất chính là anh trai hắn.
Nghe vậy, Cung Âu thật sâu trừng cô một cái, "Anh không muốn để cho em biết những thứ này! Em nghĩ gì vậy!"
Cái gì gọi là vì anh trai hắn.
"Chỉ là không muốn để cho em biết?" Lông mi Thời Tiểu Niệm r·u·n r·u·n, "Tại sao? Dù sao hai người chịu đựng chân tướng này còn tốt hơn so với một người chịu đựng chứ?"
Khi đó, hắn nhất định không dễ chịu.
Cần gì phải gạt cô, cần gì phải tự mình gánh vác.
"Biết những thứ này đối với em có ích lợi gì? Khi đó, anh chưa điều tra được kĩ về Tịch gia, anh cũng không biết tại sao Tịch gia vứt bỏ em! Lúc đó để cho em biết những thứ này, sẽ chỉ khiến em bị sợ hãi đến giật mình!" Cung Âu dùng sức nói, một đôi mắt thật sâu nhìn chằm chằm cô.
Hắn là người đàn ông, có một số việc hắn phải tự gánh.
"Sợ hãi đến giật mình?"
Thời Tiểu Niệm không hiểu, biết chân tướng như vậy là khó tin, khó tiếp nh·ậ·n, sẽ bi thương, nhưng làm sao lại sợ hãi đến giật mình.
Nghe vậy, sắc mặt Cung Âu trầm xuống, tay đặt tr·ê·n đùi cô có chút dùng sức.
Đầu ngón tay hắn nóng bỏng, càng lúc càng siết ch·ặ·t chân mảnh khảnh của cô.
Thời Tiểu Niệm ngồi bên người hắn chờ đợi câu t·r·ả lời của hắn.
Cung Âu nhìn cô, hồi lâu, hắn giống như sắp đưa ra một quyết định khó khăn, trầm thấp nói, "Anh nói ra, em không được sợ."
"..."
Sợ cái gì?
Thời Tiểu Niệm không hiểu.
"Anh một mực tiêu trừ đoạn bí m·ậ·t này, anh không biết anh làm có đủ sạch sẽ hay không." Cung Âu nhìn cô chăm chú, nói từng chữ từng chữ, "Nếu những thứ này bị cha anh biết, sợ rằng Tịch gia các người một người cũng không còn dư lại."
Cái gì gọi là một người không còn dư lại?
Thời Tiểu Niệm nhìn mặt hắn, kinh ngạc hỏi, "Một người cũng không còn là ý gì?"
Cung Âu ngồi bên người cô, thân hình cao lớn tiến đến gần cô, một tay đè đầu cô lên ghế salon, một tay vẫn đặt trên đùi cô, tròng mắt đen thật sâu nhìn chằm chằm cô, "Em biết làm sao anh tìm được quản gia và thuộc hạ trước kia của anh trai không?"
"Làm sao tìm được?"
Thời Tiểu Niệm quên đẩy hắn ra, người cơ hồ bị ánh mắt thâm thúy của hắn hút vào.
"Anh tìm ra di vật của bọn họ, một bên kiểm chứng chuyện năm đó." Cung Âu nói, đưa tay xoa mặt nhỏ của cô, "Anh nói vậy, em đừng sợ."
Tìm được di vật.
""
Thời Tiểu Niệm ngồi ở chỗ đó, thân thể càng lạnh như băng, cô cảm giác mình giống như rơi vào một động băng, tất cả đá lạnh đặt trên người cô, vừa lạnh vừa đau.
Đây là dính líu, phàm là người có liên quan đến cái ch·ế·t của Cung Úc đều bị...
Quá đáng sợ.
Mặt cô từ từ trở nên ảm đạm.
"Không cho phép sợ, Thời Tiểu Niệm. Cái gì nên xoá bỏ anh cũng đã xoá bỏ, trừ tấm hình trong tay Mona, nhưng chỉ một tấm hình cũng không nói lên cái gì, cô ta cũng sẽ không đường đột vạch trần anh."
"..."
"Hơn nữa chỉ cần em ở bên cạnh anh, anh sẽ dùng m·ạ·n·g của mình để bảo vệ em, bây giờ anh đã nghĩ thông suốt!" Cung Âu ngồi bên người cô nói, đầu ngón tay khẽ vuốt ve mặt cô, giống như mò tới một khối băng, "Sao mặt em lạnh như vậy?"
Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm bỗng nhiên ý thức được hai người quá gần, cô nghĩ đến tấm hình trong điện thoại hắn.
Cô vội vàng đưa tay đẩy Cung Âu ra.
Cung Âu bất mãn nhìn động tác này của cô, tròng mắt đen trợn mắt nhìn cô, "Em đẩy anh ra làm gì? Anh nói nhiều như vậy đều vô ích có phải không?"
Còn đẩy hắn.
Trước coi như là do hắn không giải thích, bây giờ còn đẩy hắn?
Thời Tiểu Niệm từ trên ghế salon đứng lên, đưa tay ôm chặt thân thể lạnh như băng của mình, thấp giọng hỏi, "Tại sao bây giờ mới chịu nói cho tôi?"
Tại sao bây giờ lại nguyện ý nói rõ ràng những điều này với cô?
"Bởi vì anh muốn em trở lại bên cạnh anh!"
Chỉ có nói hết ra những thứ này, cô mới không tiếp tục bày sắc mặt với hắn.
Hắn gh·é·t cô bày sắc mặt.
Cung Âu lý thẳng khí hùng nói, tựa như chuyện này chẳng qua là vấn đề hắn mở miệng hay không mở miệng, hắn luôn luôn cường thế.
Điểm này, chưa bao giờ thay đổi.
Thời Tiểu Niệm đứng ở nơi đó, trấn định nhìn về phía khuôn mặt anh tuấn của hắn, lầm b·ầ·m nhắc lại lời hắn, "Trở lại bên anh?"
"Đúng!"
Cung Âu từ trên ghế salon đứng lên, đi tới trước mặt cô, một lần nữa bắt lấy tay cô, "Tốt lắm, cùng anh đến b·ệ·n·h viện, nấu cơm cho anh ăn, anh sắp c·h·ế·t đói rồi! Mang con gái th·e·o, anh còn chưa thấy con bé!"
Ở trong suy nghĩ của hắn, chỉ cần hắn giải thích mọi hiểu lầm, cô sẽ trở về cùng hắn, trở lại s·ố·n·g chung với hắn như trước.
Thời Tiểu Niệm bị hắn kéo đi về phía trước hai bước, hắn thật giống như chưa xảy ra chuyện gì.
Nhưng rõ ràng, đã xảy ra rất nhiều chuyện.
Thời Tiểu Niệm không tự chủ được rụt tay về, lui về sau một bước.
""
Thân thể Cung Âu c·ứ·n·g lại, đôi mắt đen nhánh trợn trừng nhìn cô, thần sắc chất vấn rõ ràng, "Thời Tiểu Niệm, em có ý gì?"
"Em..." Thời Tiểu Niệm nghẹn lời, không biết nên nói gì, cô đứng ở nơi đó, dừng chốc lát mới nói, "Là em hiểu lầm anh, em vẫn cho là, anh không còn muốn em."
Rốt cuộc chân tướng rõ ràng.
"Anh đã sớm hối h·ậ·n!" Cung Âu nói, lại k·é·o tay cô, "Đi, trở về cùng anh, buổi chiều anh còn phải làm kiểm tra."
Đối mặt với động tác cường thế của hắn, Thời Tiểu Niệm một lần nữa rút tay về, ý tứ kháng cự rất rõ ràng.
"Thời Tiểu Niệm, rốt cuộc em có ý gì?"
Cung Âu rốt cuộc p·h·át giác cô không đúng, "Là anh giải thích chưa rõ ràng? Anh còn phải giải thích cái gì nữa? Sự kiên nhẫn của anh có hạn!"
Đầu hắn mơ hồ đau, hắn không thể tiếp tục ở bên cô nữa.
"Dù sao anh cũng phải cho em một chút thời gian để tiêu hóa."
Cô nhất thời làm sao có thể tiêu hóa nhiều sự thật như vậy, sau đó làm sao có thể coi như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục cùng hắn ở chung một chỗ.
"Tiêu hóa?" Cung Âu nhướn mày, bỗng nhiên đè vai cô lại, đẩy cô ngồi lên ghế salon, còn mình thì ngồi trên bàn trà thủy tinh đối diện cô, tròng mắt đen nhìn chằm chằm cô, "Được, tiêu hóa đi."
"Cái gì?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận