Thánh Khư

Chương 829: Gấp gáp (2)

Chương 829: Gấp gáp (2)

Tề Vũ mặc chiến y kim loại, đầu đội tử kim quan, khí vũ hiên ngang. Hai mắt của y thâm thúy, bước xuống chiến xa, ôm lấy Mục Thanh. Khí chất bình thản và ổn trọng mất đi, cơ thể bộc phát quang mang hừng hực.

Hai mắt y bắn ra hai chùm sáng khiếp người, vận chuyển phương pháp hô hấp kinh khủng, phun ra khí trụ giữa miệng và mũi, ngay cả lỗ chân lông quanh người cũng giống như vậy. Năng lượng sinh mệnh nồng đậm rót vào cơ thể Mục Thanh.

“Điện hạ, vốn nô tỳ muốn thông báo một tin tức tốt cho ngài. Nhưng nửa đường lại...” Mục Thanh thút thít.

“Trước đừng nói mấy thứ này, ta giúp ngươi chữa thương.” Tề Vũ quay đầu nhìn cô gái cầm kiếm và quyển kinh cho y, nói: “Mau lấy thuốc ra đây.”

Lúc này, một đám người xông đến, không ít người hỏi thăm được tình huống, đều lộ ra lửa giận, mang theo sát ý, hận không thể lập tức xông ra khỏi mảnh không gian này.

Nhưng sau khi nghe lời hoàng tử Đại Tề nói, rất nhiều người đều khẽ giật mình. Một ông cụ lưng cõng gùi thuốc nhỏ giọng nói: “Điện hạ, đó là thần dược bảo mệnh của ngài.”

“Bây giờ Mục Thanh còn cần hơn, lấy ra đi.” Tề Vũ không giận mà uy, quanh thân phát ra quang mang hừng hực, giống thần lô vĩnh hằng đang đốt cháy, như huyết khí tràn ngập đại dương, khiến cho cả ngọn núi phải run rẩy kịch liệt.

Mục Thanh Hà của Sinh Vật Thiên Thần run rẩy theo. Ông ta đứng không vững, giống như bản năng nguyên thủy, trực tiếp phủ phục trên mặt đất.

Cả một khu vực run lên, một cơn gió lớn gào thét, đại thụ lay động kịch liệt, mấy chục vạn chiếc lá rơi lã chã.

Hết thảy đều do năng lượng bộc phát của Tề Vũ gây ra. Y tản ra một luồng khí tức không biết tên.

Lúc này, đừng nói là người của Sinh Vật Thiên Thần, ngay cả rất nhiều người của hoàng triều Đại Tề cũng phải rúng động trong lòng. Có không ít người cơ thể nhịn không được mà phát run.

Trên chiến xa, cô gái giúp Tề Vũ cầm kiếm và quyển kinh trong tay lặng lẽ mang đến một quả thủy tinh to bằng nắm đấm, đưa cho hoàng tử Tề Vũ.

“Điện hạ.” Mục Thanh kêu lên.

Bên trong quả cầu óng ánh là một chất dịch màu đỏ tươi. Đó là chất lỏng của một loại trái cây, một loại thuốc rất hiếm thấy. Tề Vũ mở nắp bình, dùng bí pháp đổ chất lỏng ra.

“Đừng nói chuyện, uống hết đi.” Tề Vũ ôn hòa nói.

Chất dịch màu đỏ chảy vào trong miệng Mục Thanh, rất nhanh toàn thân nàng ta phát ra ánh sáng màu đỏ. Một luồng sinh cơ nồng đậm đang lan tràn trên các vết thương.

Rất nhanh Tề Vũ đóng nắp quả cầu thủy tinh lại.

“Điện hạ, tỳ nữ nguyện chết vì ngài bất cứ lúc nào.” Mục Thanh nghẹn ngào nói.

“Đừng ăn nói lung tung. Tính mệnh của ngươi liên quan đến vận mệnh của tất cả mọi người ở đây.” Tề Vũ lên tiếng an ủi.

Lúc này, ông cụ lưng đeo gùi thuốc vốn bất mãn bây giờ cũng trở nên thoải mái hơn. Ông ta cảm thấy hoàng tử làm như vậy là rất đúng, cần phải bảo vệ cho Mục Thanh.

Sau khi Mục Thanh uống loại thuốc đó xong, trạng thái tinh thần chuyển biến tốt đẹp, vết thương trên người lại càng khôi phục kinh người hơn. Có chỗ thậm chí còn có thịt sinh ra.

Nàng ta vui đến phát khóc.

“Ngươi hãy yên tâm tịnh dưỡng, hết thảy đã qua rồi.” Giọng nói hoàng tử Đại Tề rất ôn hòa, sau đó y nghiêm túc lại, thần mang trong mắt tăng vọt, quanh thân chói lọi như nắng gắt. Y lạnh lùng nói: “Nếu có người đã tổn thương ngươi như thế này, chẳng cần biết hắn là ai, tất cả phải hình thân câu diệt.”

“Điện hạ, hãy để cho ta vượt giới, một đao chém đứt tên thổ dân kia.”

“Để cho ta đi, một tay trấn sát hắn.”

Đúng lúc này, hai kỵ sĩ đang ngồi ngay ngắn trên chiến sủng nhảy xuống, người mặc giáp trụ, quỳ một chân chờ lệnh, muốn vì Mục Thanh mà đòi lại công đạo.

“Hai vị thống lĩnh không nên mạo hiểm. Thật ra, nếu không phải vì ta bị thương ngoài ý muốn, hắn ta không làm gì được ta đâu.” Mục Thanh nói. Nàng ta không muốn hai vị thống lĩnh cường đại này liều chết vượt giới. Vạn nhất thất bại, nàng ta đảm đương không nổi trách nhiệm.

Hai vị thống lĩnh đứng dậy. Một người trong đó mặc ngân giáp, nói: “Thổ dân giống như bột phấn mà cũng dám làm tổn thất người của chúng ta. Đáng tiếc ý chí của tinh cầu này chưa chết, ý muốn bảo vệ thổ dân quá mạnh.”

Hoàng tử Tề Vũ khoát tay, ý bảo bọn họ không nên nói nữa. Y nhìn Mục Thanh, nói: “Ngươi hãy nói những chuyện quan trọng cho ta nghe.”

“Vâng, điện hạ, tỳ nữ có tin tức tốt muốn báo cho ngài biết. Chúng ta rất nhanh có thể vượt giới.” Mục Thanh khó nén nổi vui mừng, sau đó dùng mật ngữ bẩm báo.

Vùng đất dâng lên hào quang, bao phủ bọn họ, người ngoài không nghe được, cũng không nhìn thấy được.

Từ đằng xa, bên trong khu rừng, Sở Phong im lặng nhìn chăm chú.

Những người bên trong không gian chồng chất, còn có trận vực vô hình ngăn cách, cộng thêm Sở Phong vận chuyển phương pháp hô hấp cứu cực, tự thân dung nhập vào trời đất. Cho dù những người kia cường đại vô cùng cũng không cảm nhận được hắn.

“Bọn họ sắp vượt giới rồi. Thời gian không còn nhiều.” Ánh mắt Sở Phong lạnh lại.

Hắn nhất định phải chuẩn bị, bảo đảm vạn vô nhất thất. Đám người này không thể để cho bọn họ tiến vào Trái đất, phải trăm phương nghìn kế tiêu diệt mới được.

Sở Phong có thể cảm nhận được, cấp độ tiến hóa của đám người này rất cao, không hổ danh là người của hoàng triều tiến hóa. Giai đoạn này mà giết bọn họ, tất có đại họa.

“Hoàng triều tiến hóa dám miệt thị chúng ta, trực tiếp gọi chúng ta là bột phấn, là thổ dân. Để ta xem lúc các ngươi bị tiêu diệt sẽ có biểu hiện gì.” Sát khí trong lòng Sở Phong dâng lên.

Sau đó, hắn nhìn thấy Lâm Nặc Y bước đến. Cô đi rất nhẹ nhàng, hướng về phía không gian chồng chất.

Sở Phong quay người rời khỏi nơi này, cũng không quay đầu lại.

Đến một bước này rồi chẳng còn gì phải do dự nữa. Hắn cần phải chuẩn bị một số đòn sát thủ, chuẩn bị tất cả biện pháp. Một khi để đám người như lang như hổ kia đến, đó là một tai nạn, hậu quả khó mà lường được.

Sở Phong suy nghĩ một chút, sau đó chạy ra khỏi Lao Sơn, trong lòng tràn ngập chiến ý. Hắn phải đi chuẩn bị cho cuộc chiến đấu sắp đến.

“Đến lúc đó để xem là ai giết ai.” Tâm trí hắn trở nên kiên định. Kẻ địch rất mạnh, uy hiếp rất lớn, nhưng hắn lại muốn đại sát tứ phương, toàn diệt đám người này.



Bè trúc xanh biếc. Nó được chế tạo từ một loại trúc có tên là trúc Hư Không thần bí. Loại trúc này rất hiếm thấy, có thể đằng không bay lên. Sau khi nấu lên thì dùng làm vật liệu chế tạo công cụ phi hành.

Sở Phong đứng bên trên bè trúc, hai chân rót năng lượng nồng đậm vào trong thân trúc, giúp bè trúc nổi lên, tiếp theo là phá không mà đi, như một luồng sấm sét xanh biếc.

Mới đầu còn khá xóc nảy, trên dưới chập chùng, giữ cân bằng không được tốt cho lắm, nhưng khống chế được một khoảng thời gian, Sở Phong nhanh chóng thuận buồm xuôi gió, điều khiển bè trúc nhanh như điện chớp chạy đến thành phố Giang Ninh.

Thứ này quả nhiên không hợp thói thường, so với hắn chạy bằng hai chân nhanh hơn cả một đoạn, có thể đạt đến vận tốc gấp mười lần vận tốc âm thanh. Đúng là kinh thế hãi tục.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Dong

Cấp 2

2 tháng trước

emo cháy quá