Thánh Khư

Chương 3100: Vô Thượng cũng sợ hãi (2)

"Là hắn... Thật là hắn!" Cửu Đạo Nhất chực trào nước mắt. Biết bao nhiêu năm chờ đợi, biết bao lời cầu nguyện thốt ra, lão thật sự đợi được đến lúc hắn về ư?
Nhưng mà, lúc này, chiến mâu trong tay lão dần tĩnh lại, tất cả ánh sáng dần thu hẹp.
Màn mưa ánh sáng màu xanh đồng gỉ sét tỏa khắp trời đất cứ thế phai nhạt dần.
Dù là Cửu Đạo Nhất hay là Cẩu Hoàng, xác thối… thân thể họ đều cứng lại, vẻ mặt cứng đờ. Kêu gọi được đến nửa đường thì xảy ra vấn đề?
Chiến mâu tối đi có nghĩa là không đủ phát ra nhiều tín hiệu hơn, khó mà dẫn vị kia về được?
Sinh vật Vô Thượng trong vực sâu cũng không cử động, vẫn như đang lâm đại địch. Hắn ta cẩn thận nghiêm túc nói: “Như thật như ảo, là hắn sao?"
Cẩu Hoàng thở dài, tấm da già Cửu Đạo Nhất này vẫn cứ không đáng tin như trước, ngay thời khắc mấu chốt thì như xe bị tuột xích!
Ầm!
Đột nhiên, ở hạ lưu của Hồn Hà, một tấm bia đột ngột nhô lên từ lớp đất bùn, tỏa ra ánh sáng ngút trời, hệt như một ngọn hải đăng trong tỷ tỷ vũ trụ, chiếu sáng hư không, muốn dẫn dắt vị kia trở về.
Đừng nói đến người khác, ngay cả sinh linh Vô Thượng trong vực sâu cũng phải kinh ngạc, đôi đồng tử co chặt lại.
Cửu Đạo Nhất cảm thấy hết sức ngoài ý muốn, vô cùng kinh ngạc nhưng đan xen với đó còn là cảm giác thoải mái.
Nơi đây có một tấm bia do vị kia để lại, hôm nay cộng hưởng với chiến mâu, làm thay đổi cục diện.
Sở Phong ngẩn người, đây không phải lần đầu tiên hắn nhìn thấy tấm bia ấy. Ban đầu, lúc ở chiến trường ba bên, hắn từng vô tình tiếp xúc với Hồn Hà, trông thấy tấm bia chôn ở Hồn Hà đó.
Thật không ngờ tấm bia vốn đã yên lặng biết bao nhiêu kỷ nguyên giờ đây lại tỉnh giấc, phù văn đầy trời, tạo dựng ra một bình đài, giống như tế đàn, lại giống như ngọn hải đăng bất diệt, chiếu sáng nơi đây.
“Là tọa độ… do vị kia để lại?!”
Sinh vật Vô Thượng trong vực sâu choáng váng, lần đầu tiên cảm nhận được cái gì gọi là “chuyện lớn không ổn”.
Lúc trước không phải họ không động tới nó, mà vì bia này bất diệt, làm thế nào cũng không rung chuyển được nó.
Bây giờ, nó lại làm ra động thái như này.
Ầm!
Vô Thượng trong vực sâu sao có thể trầm ổn và bình tĩnh được nữa? Hắn ta lập tức ra tay, quả quyết mà nhanh chóng, phóng ra một vệt sáng về phía tấm bia.
Đồng thời, hắn ta tự mình lao xuống, tung ra những cú đấm như biển sao đốt cháy, như huyết tế trời đất, đánh về phía bia đá.
Sở Phong vội vàng ngăn cản, không thể để cho hắn ta phá hư.
Ù!
Giống như là có cảm ứng, bia đá kia đang phát sáng, không sợ đòn đánh mạnh nhất của sinh vật Vô Thượng trong vực sâu. Nó rung lên, phát ra tiếng ù ù, rọi sáng ra vô tận phù văn, tạo dựng nên một bình đài trong hư không.
Mọi người ở đây đều rung động. Tại nơi ngoại vực xa xôi vô tận, ở một nơi vĩnh hằng không biết, trong dòng sông thời gian Hồng Hoang tựa như cách mấy kỷ nguyên, một bàn chân to rơi xuống, đạp lên bình đài dựng nên từ phù văn.
Đoàng!
Cùng lúc đó, sinh vật Vô Thượng tránh đi Sở Phong và lao xuống dưới, nhưng nó như gặp phải lôi kiếp hỗn độn mạnh nhất trong lịch sử, đột nhiên nổ tung dưới lòng bàn chân kia!
Điều này khiến tất cả mọi người đều rung động!
Toàn thân Cửu Đạo Nhất run lên, Cẩu Hoàng cũng run run. Đây là khiếp sợ, cũng là kích động, vị kia trở về thật rồi ư? Quả nhiên là vô địch!
Dưới vực sâu, phía sau hỗn độn, một tiếng thở dài truyền ra, sau đó bóng hình của vị Vô Thượng ban nãy hiện lên.
Khóe miệng hắn ta còn vương ít máu, hắn ta nói: “Cuối cùng đã đánh thức chân thân của ta.”
Hắn ta rất tiếc nuối, cũng rất bất đắc dĩ. Hắn ta đã dưỡng thương biết bao năm tháng, không cho phép ai quấy rầy, thật không muốn tỉnh dậy ra mặt vào lúc này.
Nhưng một tia đạo thân của hắn ta đã nổ tung, làm sao hắn ta không bị kinh động cho được?
Hai mắt Sở Phong híp lại, sinh linh Vô Thượng dưới vực sâu quả nhiên đáng sợ, đến bây giờ mới thức tỉnh? Thứ vừa tấn công ban nãy không phải là chân thân!
Cửu Đạo Nhất, Cẩu Hoàng cũng đều kinh hãi, đồng tử co lại. Chỉ có điều, bọn họ nhanh chóng ổn định lại tinh thần. Trên bia đá kia là những dòng phù văn chi chít, tạo nên một bình đài nâng đỡ một bàn chân, mang đến cho họ sức mạnh vô tận.
“Trở về rồi ư, nhất định phải xuất hiện đấy!” Bờ môi Cửu Đạo Nhất run run, lần đầu tiên lão có cảm giác lo được lo mất như thế, chỉ sợ vị kia không thể thật sự giáng lâm.
“Tọa độ để lại đã qua biết bao năm rồi mà không bị mờ đi, thật quá khủng bố. Nhưng ta đoán, ngươi không thật sự trở về, phải không?”
Dưới vực sâu toát ra từng sợi khí hỗn độn.
Chân thân của sinh vật Vô Thượng yên lặng hiện ra, nhưng không lại gần bia đá.
Có thể thấy được hắn ta kiêng kị nhường nào!
Nếu không phải hắn ta tự hiện ra thân hình thì chỉ bằng vào thần giác của những người ở đây căn bản là không thể nào cảm ứng được hắn ta đứng ở nơi đó!
Đây chính là sinh vật Vô Thượng, nếu không muốn để cho ngươi cảm thấy, không muốn để ngươi nhìn thấy thì dù có đứng ngay trước mặt ngươi, ngươi cũng chẳng hay biết gì.
"Ta... Muốn đi hái thuốc!" Cẩu Hoàng nói nhỏ, đây là cơ hội khó được, vị kia thật sự trở về ư?
Nhân cơ hội này, vị kia quân lâm Hồn Hà, uy áp Bát Hoang, khiến Vô Thượng cũng không dám tuỳ tiện động đậy, đây chính là thời cơ tốt để đi hái thuốc.
“Các ngươi đi cả đi!” Sở Phong mở miệng, hắn lại cử động lần nữa, ngăn ở trước vực sâu, tạo cơ hội cho nhóm Cẩu Hoàng.
Đồng thời, hắn cũng không muốn sinh vật Vô Thượng kia tới đây, bởi vì đến giờ hắn còn không biết bia đá kia phát sáng và dựng lên bình đài phù văn liệu có gánh nổi để vị kia trở về hay không.
Sinh vật Vô Thượng dưới vực sâu không thèm để ý gì đến nhóm Cẩu Hoàng, Cửu Đạo Nhất, còn chẳng nhìn lấy một cái, ánh mắt từ đầu đến cuối vẫn luôn dán chặt vào bàn chân trên tấm bia đá kia!
“Ngăn chúng lại, đừng để chúng lại gần!” Khổng Tước Hồn Mẫu ở trong lòng núi quát. Bà ta đã bất chấp tất cả rồi, trưởng tử của bà ta gần như bị phế bỏ, bà ta và nhóm Cẩu Hoàng, xác thối là kẻ địch không đội trời chung.
"Giết!"
Cẩu Hoàng, xác thối, Cửu Đạo Nhất đại khai sát giới, tất cả đều liều mạng, muốn vào sâu trong lòng núi để tìm ra đại dược cứu mạng trong truyền thuyết kia.
Vách núi rất cao, sau khi dùng Đế Chung và chiến mâu để phá vỡ vách đá, khắp nơi đây toàn là lỗ thủng, vật chất Hồn chảy ra, địa hình vô cùng phức tạp.
Đương nhiên, nguyên sinh vật Hồn Hà cũng không ít, lít nha lít nhít, nơi nơi đều là kẻ địch.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Dong

Cấp 2

5 tháng trước

emo cháy quá