Thánh Khư

Chương 3579: Di thế độc lập (1)

Từ khi con nuôi Sở Khang tọa hóa, Sở Phong không còn ai cùng nói chuyện nữa.
Trong suốt những năm tháng dài, thăng trầm của thế giới, sự hưng suy của các chủng tộc trên thế giới, hắn di thế độc lập, tưởng chừng như xa cách với thế giới, nhưng hắn lại cảm thấy một nỗi cô đơn khó tả.
Đôi khi hắn sẽ dừng lại, lắng nghe những dư âm của sự yên lặng vĩnh cửu, nhưng những gì hắn có thể cảm nhận được là sự hoang tàn hơn nữa, còn có cổ sử bi thương nồng đậm không thể hóa giải được.
Sương mù dâng trào, dưới màn đêm vĩnh cửu, chỉ có một mình hắn gánh nặng tiến về phía trước, gặm nhấm nỗi cô đơn tích tụ bởi những năm tháng đen tối.
Mãi cho đến một ngày, hắn bước ra khỏi tàn tích nơi đại hoang thâm sâu, nhìn thấy ánh đèn của hàng vạn ngôi nhà, nhân gian rực rỡ, hồng trần phồn hoa, trong lòng hắn mới có một làn sóng dao động, có chút buồn, nước mắt ấm nóng sắp trào ra từ trong mắt, khói lửa thế gian kia, nhân sinh vạn tượng, khiến cho lòng hắn xúc động mạnh, đã lâu rồi hắn chưa nói chuyện với ai?
Thế giới mêng mông là thế mà hắn cũng không thể tìm thấy một người có thể giao lưu và thổ lộ, dù ánh đèn phía trước xán lạn nhưng hắn lại thoát ly ra bên ngoài, cảm giác như chỉ còn lại một mình hắn.
“Ta đang hoài niệm, nhớ nhung quá khứ sao?” Hắn tự nhủ, quay đầu nhìn lại như thể nhìn thấy đại thế huy hoàng mà hắn từng sống, một lần nữa gặp lại những người đó, nghe thấy tiếng thì thầm của họ, vượt qua không gian và thời gian vĩnh hằng truyền đến.
Trong lòng hắn đang tưởng niệm những người đó, Sở Phong ngóng nhìn từ xa, hồi lâu sau, hắn đột nhiên xoay người, không hề quay đầu lại, sải bước tiến về phía trước!
Hắn biết rõ mình nên làm gì, hồng trần rực rỡ này, thế gian phồn hoa này, chẳng qua đều là cát mà hắn không thể nắm giữ bằng những ngón tay, những đóa hoa héo tàn theo năm tháng không cho phép hắn làm dừng chân và lãng phí thời gian của mình.
Tàn tích đã tồn tại hơn hai trăm vạn năm, Sở Phong không biết đã ra vào bao nhiêu đại vũ trụ rồi, ôm tinh hà, hạ Cửu U, phân tích tuyệt thế hung địa, thực lực của hắn không ngừng lớn mạnh, đạt tới hậu kỳ Tiên Vương, nhưng con người hắn lại càng ngày càng trầm mặc, vô cùng dè dặt.
Khi đạt tới cực điểm Hồng Trần Tiên, hắn có thể đối kháng với Tiên Vương, chứ đừng nói chi tới cấp độ này, nếu như chư Vương sống lại, muốn ngăn cản hắn một tay trấn áp cũng khó!
Tiên Vương đã mở ra thế giới, chưa kể đến Tiên Vương vô địch, có thể lập nên đạo trận của mình ở trong hỗn độn, diễn dịch vũ trụ tinh không.
Nhưng đối với một cường giả như Sở Phong, trong những tháng năm không thể thành tiên, trong thời đại tuyệt linh, mà hắn có thể đạt đến bước này, nếu đám chư Vương mà biết được, chắc sẽ vô cùng chấn động.
Đại Đạo sụp đổ, trật tự bị phá vỡ, thế gian không có Đạo, mà ở trong thời đại tuyệt linh này, Sở Phong lại lấy thân mình mở đường, thật sự là có chút khó tin.
Trong những năm tháng gian nan như vậy, nếu hắn mở ra một vũ trụ mới, lại thêm hắn lấy thân lập đạo, thân ở nơi đâu thì đó là nguồn gốc sinh ra của pháp tắc và trật tự, tự nhiên có thể khiến một thế giới bừng bừng sức sống được mở ra, vạn vật sinh sôi nảy nở, linh khí khôi phục, bước vào niên đại tu hành xán lạn.
Nhưng hắn không làm như vậy, nếu không quét sạch Ách Thổ, cho dù một đại thế hoàng kim sinh ra cũng không có ý nghĩa, nếu sinh linh bất tường tìm đến, liệu hắn có thể che chở một thế giới không? Hiển nhiên là bất lực và chỉ làm tăng thêm máu cùng nỗi bi thương.
Một năm này, Sở Phong từ trong đại vũ trụ khô kiệt bước ra, thâm nhập vào hỗn độn, theo sách sử ghi lại, hành trình hắn đi cực kỳ đáng sợ, lạc lối quá xa khỏi chư thế, khi chư Vương đến khu vực như vậy đều bị lạc, không tìm được đường về.
Sở Phong vẫn không dừng lại, tiếp tục tiến về phía trước, ngoài việc vô tình hái được một số linh vật hỗn độn mở, hắn đã từng chạm vào một số hoa văn hỗn độn không lưu loát ở vùng nguyên thủy chi đạ này.
Hắn đương nhiên sẽ không bỏ qua, như thể đang đọc một bộ kinh thư hỗn độn dùng để hoàn thiện con đường của riêng mình.
Mãi cho đến khi hắn cảm thấy mình đi đã đủ xa, chắc chắn rằng nơi đây đã đủ hoang vu, hắn mới bắt đầu sắp xếp, thần trí chuyển động, xung quanh hắn xuất hiện những đường vân rực rỡ, khai thiên tích địa, xóa bỏ hỗn độn, như thể hắn sắp diễn dịch một đại thế giới tươi sáng.
Thực tế thì không phải như vậy, hắn chỉ là đang khắc họa phù văn, bố trí trận vực trong hỗn độn, nghiệm chứng pháp và con đường sở ngộ.
Trong nháy mắt, hoa văn nở rộ đầy trời, hóa thành Tiên kiếm, quét ngang qua, kinh thiên động địa, biển hỗn độn vỡ nát, trực tiếp chém ngang một phương của thế giới!
Nhưng vào khoảnh khắc tiếp theo toàn thân hắn phát quang, như thể nguồn gốc của Đạo, đan xen vô số chuỗi trật tự thần liên, lan tràn ra, dẫn đến Lục Hợp Bát Hoang, một tiếng bùm vang lên, trực tiếp xuyên thủng thiên địa rộng lớn vừa được mở ra, quy tắc như đao, xẹt qua càn khôn, khiến thiên địa hoàn toàn tan rã, hỗn độn tái diễn lại.
Sau đó, vô số phù văn xuất hiện trong hỗn độn, giống như từng ngôi sao nối tiếp nhau, không ngừng sắp xếp và gây dựng lại, diễn dịch các loại trận vực sát phạt, hình thành khí tức khủng bố đủ để các Tiên Vương đã chết đều phải khiếp sợ.
Cuối cùng, một trận vực hùng vĩ xuất hiện, chùm quang vô tận bay tới, hướng về phía Sở Phong.
Bất cứ tia sáng nào trong chùm quang này đều đáng sợ, có thể diệt tận gốc một tộc, có thể uy hiếp sinh tử của Tiên Vương, kết quả bầu trời tràn ngập tia sáng bao trùm lấy Sở Phong.
Trong chùm quang đó có hỗn độn lôi đình, có thể so sánh với thiên kiếp mạnh nhất, một đòn đủ để chia cắt vũ trụ; có đồ quyển âm dương hòa quyện, khi bao trùm xuống nó sẽ phá vỡ thời gian và không gian; còn có kiếm quang chói mắt quét ngang qua, khai thiên tích địa; còn có…
Sắc mặt Sở Phong không có biểu cảm gì, chỉ một mình đứng ở nơi đó, dùng thân thể kháng cự!
Hắn đi trên con đường Trận Vực Tiến Hóa, không phải để khắc họa phù văn, hay là mượn sinh vật ngoài đất trời để tiêu diệt kẻ địch, mà là muốn sử dụng Trấn Vực để thực hiện sự tiến hóa của bản thân.
Hiện tại, hắn đang luyện thể, kiểm nghiệm xem máu thịt của hắn mạnh đến mức nào, muốn luyện ra một cơ thể bất diệt vô địch.
Dù gì thì đối thủ của hắn không chỉ có một hai người, mà là cả một cao nguyên, thực sự rất khó nói ở trong đó rốt cuộc có bao nhiêu sinh linh quỷ dị.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Dong

Cấp 2

5 tháng trước

emo cháy quá