Thánh Khư

Chương 3140: Chiếc bình Thiên Đế (4)

Sở Phong sợ hãi, hạt giống thứ hai này thật quá kinh khủng, nếu mỗi lần nở hoa kết trái đều như vậy thì ai cung ứng cho nổi?
Trừ khi hắn lại đi đến Hồn Hà!
Nhưng hắn đã quyết định rồi, có đánh chết hắn cũng không đi.
Chỉ có điều, hắn hơi lo lắng, liệu có hôm nào lọ đá này sẽ ép hắn đi, ví dụ như bắt cóc hắn đi?
"Bình Thiên Đế, ta cứ ném quách ngươi đi là được!”
Bỗng chốc Sở Phong cảm nhận được bên trong bình như khẽ run lên, nhưng chỉ một thoáng thôi. Đây là… ảo giác à?!
Sở Phong thở dài một tiếng thật khẽ. Hắn không muốn đi Hồn Hà, nhưng quả thật khá tò mò về hạt giống thứ hai, thậm chí hơi thèm thuồng.
Hạt giống thứ nhất có thể nói là thần tích, cho hắn khả năng tiến hóa vô hạn!
Nếu hạt giống thứ hai nở hoa kết trái thì sẽ mang đến điều gì? Có phải hắn sẽ lập tức mạnh hơn, vọt lên tận trời, đạt tới cảnh giới tiến hóa không thể tưởng tượng nổi!?
Nhưng thật sự không thể đi đến Hồn Hà.
Ngoài ra, trừ khi hắn giống kẻ đứng sau đầu nguồn quỷ dị, cử hành đại tế, vậy thì mới đủ cung ứng cho hạt giống thứ hai!
Mà điều này thì lại càng không thực tế. Dù có thực lực hắn cũng sẽ không làm như vậy.
Lúc nghĩ đến vấn đề này, hắn hơi chựng lại. Kẻ được gọi là Chủ Tế Giả kia, mục đích cuối cùng của hắn ta là gì? Ý nghĩa của đại tế là gì? Tế ai?!
Việc này không thể truy đến cùng, không thể suy ngẫm kỹ, không thì sẽ kinh khủng đến mức khiến người ta tay chân lạnh buốt, trong bóng đêm không nhìn thấy bất cứ tia sáng mong manh nào!
Ôi!
Sở Phong thở dài, có rất nhiều chuyện không thể tích cực quá mức, một khi suy nghĩ sâu hơn sẽ khiến người ta cảm thấy con đường phía trước quá mờ mịt, vô cùng tuyệt vọng.
Bây giờ, những đại nhân vật và đại quái vật mà hắn tiếp xúc này đều quá kinh khủng, thực lực cao đến khiếp người, chỉ cần búng tay là có thể diệt giới!
Còn hắn thì sao, chỉ là một thiếu niên trẻ người non dạ.
Hắn nào có suy nghĩ cao vời đến vậy, có dã tâm và chí hướng lớn đến vậy. Trước kia có lẽ hắn còn muốn bản thân mình mạnh hơn để ngày nào đó có thể thấy rõ chân tướng của thế giới này, nhưng giờ đây hắn đã không còn hứng thú gì nữa.
Tiếp xúc càng nhiều, biết càng nhiều thì hắn càng muốn rời khỏi chư thiên, tìm một chỗ quy ẩn.
Mạnh như ba Thiên Đế thì sao? Đến bây giờ, ngay cả chuyện sống chết của mình, họ vẫn còn chưa nắm chắc, không những vậy còn liên lụy đến những người bên cạnh, thậm chí kết cục của vợ con đều thật thê thảm, chết tức tưởi.
Cuộc đời như này, Sở Phong không muốn đi theo. Cho dù bản thân mình vô địch từ cổ chí kim, dạo bước bên ngoài dòng sông thời gian thì cũng làm được gì?
Ngay cả “vị kia” trong miệng Cửu Đạo Nhất, nếu ngày nào đó hắn lại quay về, phát hiện người thân quen không còn nữa, tất cả những người có quan hệ với hắn đều đã mất đi, liệu hắn có vui vẻ được không? Có mỉm cười được không?!
Mạnh hơn thì được, nhưng Sở Phong không muốn trở thành người cô đơn. Hắn hy vọng có thể cùng với bạn bè người thân của mình trải nghiệm cuộc sống, hưởng ánh hào quang, đồng hành mãi cùng hắn.
"Được rồi, thế giới này quá nguy hiểm, mình nên rời đi!”
Sở Phong uống say, ánh mắt đã lờ đờ nhưng vẫn nốc cạn hết ly này đến ly khác.
Hắn không muốn dính líu thêm với đám sinh vật cứ hở chút là đòi diệt giới kia, với những ván cờ đẫm máu cùng thế gian quá đỗi tàn khốc này nữa. Tóm lại, hắn chỉ muốn sống thật khỏe, bảo vệ người bên cạnh mình và bạn bè thân quen cho thật cẩn thận.
"Ta chỉ là một thanh niên tốt của xã hội hiện đại, mặc dù từng có lý tưởng, có cảm xúc sôi trào, có chí hướng, nhưng so với các sinh linh chỉ một cái vung tay đã có thể đánh xuyên chư thiên… thì ta quá thiện lương. So với bọn quái vật chí hướng rộng lớn và so với các vị Thiên Đế, cuộc đời ta quá khác biệt, không hề có mối liên quan gì.”
Hắn chỉ muốn sống sót, còn ván cờ gì đó, chân tướng gì đó, bây giờ hắn đều không muốn tham dự vào, chỉ có thể tránh thật xa.
Nhưng hắn đang ở trong thiên địa này, có thể tránh được ư? Có một số việc không phải ngươi muốn trốn là có thể trốn.
Chẳng lẽ trốn về Tiểu âm Phủ à? Có tác dụng gì không? Căn bản là vô dụng, chính tai hắn đã nghe được đám đại quái vật kia muốn mở ra kỷ nguyên màu xám, muốn mang từng đại thế giới ra làm tế phẩm.
Khi đó, ngay cả chư thiên cũng bị tế!
"Lần này là đại tế màu xám quái quỷ gì nữa? Thật khiến người ta không chịu nổi mà, con mẹ nó toàn là lũ khốn nạn!” Sở Phong say khướt, không kìm được bắt đầu mắng chửi.
“Ông trời à, người đứng sau mọi chuyện trong cõi u minh à, hãy để ta quay về quá khứ, để ta quay lại thời điểm khi Địa Cầu chưa biến dị đi. Đừng thay đổi cuộc đời vốn có của ta, ta muốn tiếp tục đi lập nghiệp, theo đuổi cô gái mà mình thích, ta không muốn ngày ngày phải chiến đấu, phải chém giết, phải ngửi máu tươi như vậy nữa.”
Nhưng hình như bạn gái cũ của hắn cũng tới thế giới này, không biết đang chinh chiến ở đâu.
Sở Phong thì thào, hai mắt mê ly, gần như sắp nằm úp sấp trên bàn.
Lúc này hắn đã hơi quá chén, quan trọng là hắn muốn say.
Trong lúc mơ màng, hắn chập chờn nhớ đến, lúc trước hình như cũng có một buổi tối như thế, hắn uống quá nhiều, gặp được một cậu chàng anh tuấn tự xưng là mười đời làm quan, bảo rằng ra ngoài hóng gió.
Bây giờ nhớ lại thật khiến hắn rợn người, phong cách này nghe rất giống như “vị kia” trong miệng Cửu Đạo Nhất, từng mười đời xưng vương, có một không hai khắp thiên hạ.
Không phải bảo là hắn chết rồi sao?
Thật ra hắn vẫn còn sống trên đời, chỉ là bị giam cầm thôi?!
Sinh vật tầm cỡ này, nhân vật cổ xưa hùng mạnh đến vậy mà lại bị người khác giam giữ. Ở đâu? Tại điểm cuối của hắc ám ư?
“Thế giới vô vàn bí ẩn này, thời đại đổ máu này, và cả chư thiên sắp rơi xuống..." Sở Phong thở dài, thân người lắc la lắc lư đứng dậy, đi ra ngoài.
Đêm nay, hắn lại say giống như lần trước, liệu có gặp được sinh vật tương tự, mười đời có một không hai ra hóng gió hay không?
Gió đêm thổi tới, dù là đô thị phồn hoa hiện đại thì sau nửa đêm vẫn rất an tĩnh. Dưới ánh trăng, trong thành phố hơi se lạnh, rõ ràng đang ở nơi có rất đông người ở nhưng Sở Phong lại thấy hơi cô độc, nhớ nhà, muốn về quê cũ.
Nhưng bất chợt, hắn giật nảy người, rùng mình một cái.
Hắn nghĩ đến những đại nhân vật kia nhưng sao lại bỏ qua kẻ thủ ác sau màn?
Hắn nghĩ tới xuất thân của mình, đến từ Địa Cầu, sao tự dưng lại đi lên con đường tiến hóa? Chủ yếu là do Địa Cầu đột nhiên khôi phục.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Dong

Cấp 2

5 tháng trước

emo cháy quá