Thánh Khư

Chương 3250: Biến mất khỏi thế giới của ngươi (1)

­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­
Nhưng nếu cẩn thận suy nghĩ, lại như mấy ngàn năm trôi qua, thương hải tang điền, trăm thế nhân gian, trên đường Sở Phong đã trải qua rất nhiều, vừa đi vừa nghỉ, cảm ngộ rõ ràng, cũng ngẫm nghĩ rất nhiều, phương pháp hô hấp của hắn cũng điều chỉnh mấy lần!
Răng rắc!
Trong cơ thể hắn truyền ra tiếng vang đứt gãy, một đạo giam cầm, một xích đại đạo bị xé đứt, hắn bỗng dưng ngẩng đầu, đã đạt được quả vị Song Hằng Tôn!
Lực lượng cường đại mãnh liệt, Sở Phong rõ ràng cảm nhận được thực lực bản thân tăng lên, nhưng mà, hắn không vẻ vui mừng, bởi vì trên thân thể vẫn có hoa văn màu đen, lỗ máu trước đó bị xuyên thủng vẫn như cũ, những vết thương kia vẫn còn, chưa từng chuyển biến tốt hơn.
Đồng thời, sau khi bước đi trên con đường mơ hồ này, hắn lại một lần nữa nghe thấy tiếng chuông báo tử.
"Ta không tin không xóa sổ được ngươi, ta muốn bước lên con đường mạnh nhất."
Sở Phong nói nhỏ, không tin không chém hết, không trừ được tận gốc tai ách.
Đồng thời, hắn lờ mờ cảm nhận được vấn đề lớn ở đầu nguồn của con đường, nơi đó có vật gì đó, có cái gì đó không tốt và dị thường dẫn đến tất cả điều này.
Sở Phong đi về phía trước trên con đường mơ hồ, nhìn ra xa, trong đôi mắt lóe ra chùm sáng kinh người, hoàn toàn trở thành phù văn đặc biệt, xuyên thủng lớp sương mù dày.
Lạch trời, cuối đường, có một cảnh tượng khủng bố lộ ra!
Đó là chuyện xảy ra hàng tỉ năm trước sao? Liên quan đến phía trên trời xanh!
Đó chính là chân tướng sao?
"Đó là cái gì, người mạnh nhất con đường Phấn Hoa sao?"
Con đường này gãy đứt, quả nhiên xảy ra vấn đề lớn ở đầu nguồn, bản chất xuất hiện ở đó, phản ánh cảnh tượng lúc trước!
"Mình đang thấy cái gì, đó là chân tướng à?"
Linh hồn Sở Phong chấn động, thân thể và trái tim của hắn cũng đang run rẩy.
Bờ bên kia, có một sinh vật!
Hắn thấy được rõ ràng, tuyệt không phải ảo giác!
Nhưng, hiện tại con mắt hắn đang đau nhức kịch liệt, khó mà chịu đựng loại ăn mòn kia, không thể tiếp tục nhìn chăm chú, ánh mắt bị một loại vật chất không thể giải thích được xé rách.
"Cuối con đường không có vĩnh hằng, chỉ có sự tàn lụi của cường giả!"
Sở Phong giống như đang nói mê, cố gắng nhớ kỹ mọi thứ vừa nhìn thấy, hình ảnh rất mơ hồ, rất mông lung, nhưng quả thực vô cùng quan trọng.
Hắn biết, cái này liên quan đến tương lai của con đường Phấn Hoa, không thể lãng quên.
Thế nhưng, tuy hắn có được quả vị Song Hằng Tôn nhưng trí nhớ của hắn cũng đang tiêu tán sắp nổ tung, rất khó tưởng tượng việc này liên quan đến lĩnh vực gì!
Tại sao? Trong đầu hắn lại trống rỗng.
Hắn rất hoang mang, ngay cả khi nhìn một chút vẫn sẽ bị nhằm vào, đã bị nguyền rủa rồi ư?
Hắn dường như sắp đánh mất bản thân, không riêng gì ký ức, ngay cả sự tồn tại của bản thân cũng không thể bảo đảm, ngay cả chính hắn cũng sắp biến mất theo ký ức đó!
"Không!" Sở Phong nắm chặt tay, gầm nhẹ!
Sao lại thành như vậy?
Đó rốt cuộc là cái gì?
Con đường Phấn Hoa xảy ra biến cố, vấn đề nằm ngay ở chỗ cuối cùng!
Hắn thấy được một phần chân tướng, nhưng hắn lại bị phản thực, không nhớ được mọi thứ ở đó.
Có thể nhìn thấy, thân thể Sở Phong đã phai nhạt, giống như hắn nhìn thấy, rất không rõ ràng, rất mông lung, theo thời gian sẽ tiêu tán.
Thân thể hắn mơ hồ, sẽ không còn tồn tại, đây là chuyện đáng sợ thế nào?
Giống như hắn chưa từng xuất hiện, giống như cho tới bây giờ không hề có hắn trên đời này!
Tất cả đều quá kinh khủng, quả thực không cách nào tưởng tượng nổi!
Ngay cả cường giả tuyệt đỉnh trong Chân Tiên và những sinh vật cấp Đại Vũ đã suy tàn đi tới đây, sau khi nhìn thấy cảnh tượng này cũng phải kinh hoảng, sợ hãi, quay người bỏ đi.
Bằng không, ngay cả loại sinh linh cấp bậc kia cũng khó có thể thoát khỏi, sẽ quy về mông lung, hư tịch và tan rã trong thiên địa này.
Thời khắc sinh tử, thời khắc sống còn gian nan cuối cùng, Sở Phong nghĩ đến một người, người ở trong lời của Cửu Đạo Nhất.
Liên quan tới người kia, không ai đề cập đến danh tính, hắn dần dần mờ nhạt đi trong trí nhớ của tất cả mọi người, biến mất dần qua từng năm, giống như chưa bao giờ xuất hiện.
Mà trước mắt, ở cuối đường cũng có một sinh vật làm cho ký ức của Sở Phong dần phai nhạt, trong đầu trống rỗng, ngay cả thân thể đều mơ hồ, cả người sắp tiêu tán.
Đây là sinh vật đồng loại sao?
Sở Phong gặp được loại sinh linh đẳng cấp này, bởi vì hắn đích thân đối mặt, cho nên vấn đề nghiêm trọng hơn?
Hắn muốn chết!
Cái chết kiểu này rất đau buồn, xem như im lặng vĩnh viễn, ngay cả vết tích tồn tại trong quá khứ đều bị xóa đi.
Thậm chí, ngay cả người biết và quen thuộc hắn cũng sẽ lãng quên hắn.
Rất đáng buồn, thê lương không gì sánh được!
Dường như hắn chưa từng xuất hiện ở trên đời này, biến mất, xóa sạch trong ký ức của mọi người.
Có chết, cũng không có người biết.
Thật khó để tưởng tượng, hôm nay hắn phải đối mặt với sự tồn tại như thế nào.
Vào lúc này, hình ảnh liên quan tới Sở Phong trong đầu rất nhiều người ở các nơi trên thế giới quả nhiên đang phai mờ, không ngừng tiêu tán, sắp không thấy nữa.
Đây là một sự thay đổi vô cùng đáng sợ, liên quan tới một đoạn ký ức, liên quan tới một người, vậy mà từ nay về sau lại biến mất trong hư không, trở nên trống rỗng!
Nếu như hiểu rõ chân tướng, nhảy ra khỏi vòng lẩn quẩn này xem kỹ, xem loại dị biến này, ai không sợ? Cho dù là Đọa Lạc Chân Tiên cũng phải vì nó mà rùng mình.
Hiển nhiên, có người đã cảm nhận được sự thay đổi đáng sợ này.
Ví dụ như những người có quan hệ mật thiết với Sở Phong lập tức cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Á Tiên Tộc, Ánh Hiểu Hiểu có mái tóc dài màu bạc rủ xuống tới thắt lưng, trên gương mặt trắng nõn có chút bối rối, lầm bầm: "Kỳ quái, ta làm sao vậy? Trong lòng tự nhiên trống trơn, giống như bị chém đi thứ gì đó vô cùng quan trọng, rất khó chịu, muốn bắt lại không bắt được, giống như ta bị mất cái gì!"
"Gào..."
Di địa của Dị Hoang Hổ tộc, Đông Đại Hổ rít lên một tiếng, ôm lấy đầu, khóe mắt sắp trừng rách ra, thở hổn hển, gào thét: "Xảy ra chuyện gì? Trí nhớ của ta bị đứt đoạn, có một khoảng thời gian, có một khoảng thời gian đã trải qua vô cùng quan trọng bị sụp đổ mà không xâu chuỗi nổi!"
Chiến trường hai giới, sắc mặt Chu Hi trắng bệch, nàng dự cảm được gì đó, nội tâm bất an mãnh liệt.
"Sở Phong, là ngươi sao, ngươi làm sao vậy, ta cảm giác ngươi sắp biến mất, nhạt dần trong trí nhớ của ta, tại sao lại như vậy?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Dong

Cấp 2

5 tháng trước

emo cháy quá