Thánh Khư

Chương 3146: Dính líu quá sâu (1)

Sở Phong cảm thấy, sương mù xám này thật không đơn giản, không giống như chân thân năm đó mà chỉ là một bộ phận.
Thế nhưng, vài năm không gặp, hình như sương mù xám đã tiến hành một loại tiến hóa nào đó rất dữ dội, mạnh hơn và khiếp người hơn xưa rất nhiều.
“Thực lực ta còn không lợi hại bằng một đầu ngón tay của chủ nhân, bây giờ ký chủ ngươi thoát khỏi sự khống chế, chắc chắn chẳng bao lâu nữa ngươi sẽ rất thê thảm.” Từ trong sương mù xám vọng ra tiếng nói.
Sở Phong cười lạnh. Quả thật hắn không sợ loại vật chất này, bởi hắn đã có tính đề kháng với nó rồi. Cối xay nhỏ màu xám trong cơ thể hắn chuyển động, hắn phát hiện một phẩn sương mù xám ban nãy phóng tới đây đều đã bị luyện hóa, trở thành nguồn bổ sung đầy hữu ích cho cối xay!
Ở phía xa, sương mù xám kinh ngạc hoảng hốt. Vật chất bản nguyên kinh khủng nhất mà nó âm thầm phân hóa ra để ăn mòn, kết quả bị người ta luyện hóa mất rồi?
“Ai thảm thì đến lúc đó biết liền, còn bây giờ ta đánh ngươi thành chó!"
Sở Phong tức tối, hạ quyết tâm phải chỉnh đoàn sương mù xám này. Nhưng cứ thế đánh tan thì quá hời cho nó, hắn sẽ luyện hóa nó thành một con chó xám, hơn nữa còn mô phỏng theo dáng vẻ của Cẩu Hoàng!
Sau đó, hắn sẽ đàn áp nó!
"To gan!" Tại vùng đất bí ẩn, nữ tử mắt xám gầm lên, âm thanh chấn động khắp cung điện.
Hỗn độn bốc hơi, ở bên trên sương mù là vùng đất không tên trôi nổi lơ lửng, chuyển đổi liên tục giữa trạng thái hư và thực. Cung điện nguy nga tráng lệ, to lớn vô cùng.
Trong điện có một nữ tử mắt xám cao gầy, lúc này ngực nàng ta đang phập phồng rất mạnh, đôi mắt lạnh đến thấu xương, khiến gương mặt trắng nõn tuyệt đẹp có thêm một chút dã tính khó mà diễn tả bằng lời.
Phân thân mà nàng ta phân hóa ra bị người ta tấn công, khiến lồng ngực nàng ta cũng giống như nhận phải một cú đấm, chuyện này khiến nàng ta khó mà tin nổi.
Sao ký chủ có thể phản phệ?
Vô số kỷ nguyên trôi qua, lịch sử đã đủ chứng minh, bất cứ cơ thể nào bị gieo ấn ký thì những ký chủ ấy không chết cũng sẽ bị biến thành tôi tớ, căn bản kh6ong phản kháng được.
Bây giờ phân thân của nàng ta xảy ra vấn đề rồi?
Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, nàng ta rất muốn tự mình ra tay, đích thân chạy tới đánh chết ký chủ có biểu hiện khác thường, thoát khỏi tầm khống chế kia.
Đã rất nhiều năm trôi qua, nàng ta không còn tồn tại dưới trạng thái sương mù xám nữa, mà đã ngưng luyện được đạo cơ nhờ những năm tháng dài đằng đẵng tích lũy ở dị vực. Sau khi hấp thu toàn bộ, nàng ta đã đủ mạnh.
Còn nữa, một khi sương mù xám ra tay thì ai có thể ngăn cản?
Vạn vật trên thế gian, sinh linh các tộc… chỉ cần chạm vào là đều sẽ bị ăn mòn, hoặc trở thành máu và xương, hoặc biến thành tôi tớ, hiếm ai có thể thoát được, cuối cùng đều sẽ phải nằm rạp dưới chân nàng ta.
Nhưng lúc nàng ta đang định bước chân rời đi thì ai đó vươn tay ra cản lại, mời nàng ta quay về ngồi trong cung điện, bàn bạc các hạng m5uc công việc của kỷ nguyên này.
“Kỷ nguyên màu xám đến, đây là thời đại của Hôi Chủ, nhưng chúng ta cũng không thể không đề phòng, nếu có sự cố gì thì sẽ có thể trở về từ kỷ nguyên hắc ám, hoặc là thời đại Bạch Sát đến sớm…”
“Không có sự cố gì đâu, kỷ nguyên màu xám đã đến, Chủ Tế Giả quay về, ai chống lại được?” Nữ tử mắt xám lạnh lùng đáp lại.
“Chúng ta không biết được nhiều lắm, nhưng lại hiểu rõ đại tế mang ý nghĩa rất quan trọng, ảnh hưởng đến xưa – nay và tương lai, còn quan trọng hơn gấp mười lần, gấp trăm lần so với chuyện tiếp tục tồn tại hay tử vong của phía trên trời xanh, tuyệt đối không được phép sai lầm!”
Trong cung điện xuất hiện thêm một bóng hình rất mờ, có thêm một loại vât chất bất tường tuôn ra. Kẻ ấy nói nhấn mạnh từng chữ một, vô cùng nghiêm túc.
Các sinh vật ở đây đều im lặng, cũng nghiêm túc hơn hẳn, không ai dám khinh thường và chủ quan.
Dù họ không biết chân tướng của đại tế, nhưng họ biết rằng mỗi một kỷ nguyên đều sẽ có một lần đại tế, long trọng và chính thức, mang ý nghĩa hết sức quan trọng.
Không thì sao có thể khiến cho Chủ Tế Giả quay về? Sinh vật cấp bậc kia, đối với bên trong chư thiên thì mạnh đến mức không từ nào diễn tả được, cũng không thể tưởng tượng nổi, đã vượt xa đến một tầm cao mới.
“Dù đầu nguồn của chúng ta bị diệt, bất tường trong miệng sinh linh chư thiên đã sụp đổ, chủng tộc quỷ dị không còn, nhưng vẫn phải bảo đảm đại tế tiến hành thuận lợi, không có gì quan trọng hơn việc này cả!”
Ầm!
Nữ tử mắt xám lấy tay che ngực và miệng, đột ngột đứng dậy khỏi chỗ ngồi, có thể thấy phần ngực hở ra bên ngoài đang phập phồng rất mạnh. Khuôn mặt trắng bệch và lạnh lùng của nàng ta càng rét lạnh hơn, con ngươi đáng sợ khiếp người.
Chẳng lẽ đây lại là sự thật!
Sau trong đáy mắt nàng ta là sát ý vô biên, là cảnh tượng đáng sợ khi vũ trụ bị hủy diệt, xương trắng chất chồng, như bụi bặm trải rộng khắp thiên địa u ám vụn vỡ.
Ký chủ kia đang tấn công phân thân của nàng ta? Không thể tha thứ, khó mà chịu đựng!
"Ngươi sao vậy?” Có sinh vật kinh ngạc, vẻ mặt khác thường.
Nữ tử mắt xám lạnh lùng liếc mắt, không nói câu nào.
Nàng ta không muốn nói cho mấy sinh vật này chân tướng sự việc, không thì, chúng vốn đang ngấp nghé kỷ nguyên màu xám lần này, muốn thay thế nàng ta rồi. Nếu bây giờ chúng phát hiện ra, ngay cả ký chủ mà nàng ta cũng không khống chế được thì chắc chắn sẽ sinh ra một vài biến số dù không ảnh hưởng đến đại cục.

Đương nhiên mọi chuyện đều có liên quan đến Sở Phong.
Sở Phong đánh nổ và đâm xuyên sinh linh trong sương mù xám vài lần liên tiếp.
"Tiểu Hôi Hôi, tới đi!"
Nghe được cách gọi này, sinh linh trong sương mù xám hận hắn vô cùng. Xưng hô cẩu huyết như thế mà lại rơi trên đầu nó.
Dám gọi nó như vậy, nghe kiểu gì cũng giống như đang gọi thú cưng.
Lồng ngực của nó đau nhức dữ dội, thực sự rất tức giận và căm ghét. Nó bị ký chủ tấn công mà lại không ngăn cản nổi, trong quá khứ chưa bao giờ có thất bại kiểu này được ghi chép lại.
Ù!
Lúc nó híp đôi mắt lạnh băng lại suy nghĩ biện pháp, nam tử kia mở bàn tay to của mình ra, giữ năm ngón tay là những dấu hiệu vàng óng nằm chi chít, lấp lánh ánh sáng. Hắn vươn một tay ra túm lấy nó và giữ chặt nó.
Phù văn gì vậy? Con ngươi của nó co rụt lại, sao có thể khiến bản nguyên quỷ dị ngưng kết, không thể nào ăn mòn bàn tay kia, chuyện này thật sự đáng sợ.
Đây là hoa văn màu vàng từng hiển hiện trên lọ đá, Sở Phong thở dài, hắn với lọ đá kia thật sự không thể cắt đứt, mối quan hệ đã dính líu quá sâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Dong

Cấp 2

4 tháng trước

emo cháy quá