Thánh Khư

Chương 3227: Ngút trời (2)

­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­
"Đã làm thì làm tới cùng, cũng độ ta đi!"
Vị tuyệt đỉnh Đại Thiên Tôn cuối cùng đi tới, cũng gần như được xem là cường giả Đọa Lạc Tiên Vương tộc cấp độ Chuẩn Hằng Tôn.
Sở Phong không có sự lựa chọn nào khác, đành ra tay lần nữa, tiến vào vực sâu “thanh lọc” hắn ta.
Ba đại cường giả đứng sóng vai, tương lai hẳn là có thể trở thành ba đại nhân vật Hằng Tôn lẫy lừng. Tất cả bọn họ đều bị đánh bại bởi một mình Sở Phong, vực sâu bị đánh tan và thanh lọc, dùng kết cục này mà hạ màn.
“Vô địch khắp chốn, Sở Phong này đã bị tất cả mọi người đánh giá thấp rồi, Nếu đạt đến lĩnh vực Cứu Cực, liệu hắn có còn mạnh đến vậy, có thể diệt trừ toàn bộ địch thủ như vậy hay không?”
Lúc nghĩ đến khả năng này, các tộc gần như sôi trào.
Phải biết rằng, lúc Vũ Hoàng giao chiến với Đọa Lạc Chân Tiên cũng phải tốn thời gian rất lâu, như vậy cũng đã được xem là chiến tích huy hoàng, chấn động Dương Gian.
Nếu Sở Phong đạt đến cấp bậc đó, trở thành sinh linh Đại Vũ không thối rữa, nếu hắn vẫn mạnh mẽ đến vậy, quét sạch cả một đường, vậy thì đúng là không thể tưởng tượng nổi.
"Sở Phong… Người này xem ra sẽ nổi bật lắm đây, chiến tích kiểu này quá kinh người, một mình đối chọi mấy vị Đại Thiên Tôn, không, có lẽ có thể xưng là Chuẩn Hằng Tôn!"
"Có thể nào như thế? Chỉ trong khoảnh khắc đã chiến đấu xong, lẽ nào hắn thật sự là Hằng Tôn?!”
Ở bên ngoài có không ít người thầm suy đoán và kinh hãi.
“Không ngờ hắn lại mạnh đến vậy, thời gian trôi nhanh thật.” Trên một ngọn núi, Tần Lạc âm ngày xưa, Thanh âm tiên tử ngày nay nhẹ giọng mở miệng.
Còn trong Á Tiên tộc, máu hóng chuyện của Tam tộc trưởng đã bị khơi lên bừng bừng, bắt đầu gặng hỏi Ánh Hiểu Hiểu về mọi chuyện liên quan tới Sở Phong, xem ra hận không thể lập tức tác hợp họ thành một đôi.
Khắp thiên hạ bàn tán sôi nổi, đề tài đều xoay quanh lực chiến đấu của Sở Phong.
Dù sao cả thế gian đều đang chú ý, các tộc Dương Gian ai cũng để mắt đến trận đại chiến ở giới bích nên có rất nhiều người chứng kiến chiến tích của Sở Phong, lập tức đều xôn xao.
Mới đó không lâu, danh tiếng mà hắn bị Vũ Hoàng cướp đi, bây giờ đều được trả lại đủ. Thực lực thì không cần phải nói, lời khen kiểu nào cũng có.
“À, ta nhớ ra rồi, lúc trước các giáo thu đệ tử thiên tài, không phải có một nhóm người hồn quang bị khắc chữ lên à? Ký tên gì ấy nhỉ?”
“Sở Phong!”
“Đúng đúng, ta nhớ chữ trên những hồn quang đó cũng rất thú vị, rất nhiều câu viết rằng ‘Chú ta là Sở Phong’!”
Việc này vừa được nói ra, rất nhiều người đều ngây ngẩn.
Giờ phút này, lão Cổ lao đến, rất kích động, thậm chí còn phấn khởi hơn cả chính chủ Sở Phong: “Huynh đệ ngươi quả nhiên siêu phàm thoát tục, thời đại bây giờ chính là lúc cần sức mạnh bá đạo quét ngang hết thảy, khí thế vạn dặm như này. Ai có thể ngăn cản?"
Quái Long ở phương xa đương nhiên cũng chứng kiến toàn bộ trận chiến đấu, gã cười đến mức mặt mũi nhăn hết lại như hoa cúc. Lúc này gã đang kể chuyện cho mấy vị lão huynh đệ của mình nghe, không tiếc lời khen ngợi Sở Phong.
Lão huynh đệ Kỳ Phong chỉ phán một câu: “Mới đây không lâu ngươi còn nghiến răng nghiến lợi, tự xưng là con rồng đổ vỏ!”
Long Đại Vũ: "..."
Gã rất muốn nói, lão huynh đệ ngươi có biết tám chuyện hay không? Phải khiến người ta nghẹn chết mới hả dạ à?
Chu Hi cũng tới, nàng nhìn ra cảm xúc sa sút của Sở Phong bèn nói: “Nhìn huynh không vui.”
"Ta không sao!" Sở Phong lắc đầu.
“Hử?” Lão Cổ nghi hoặc, sau đó quay đầu nhìn ngó tứ phương, hỏi: “Huynh đệ, ngươi lo lắng mấy cường tộc kia à? Không sao, có lão Cổ ta ở đây, không có vấn đề gì đâu!”
Ông ta vỗ bồm bộp lên ngực rồi nhìn xung quanh, lập tức để mắt tới Nguyên tộc.
"Các ngươi muốn ra tay đối phó huynh đệ của ta?" Lão Cổ nói chuyện rất lưu manh: "Biết ta là ai không?"
Ông ta suýt thì phun ra rằng, đại ca ta là Lê Đà, có điều ông ta cảm thấy mình không thể nông cạn như thế, không cần nói ra cái tên đó thì vẫn đủ dùng.
Quả thật Nguyên tộc có không ít người đến và đều là cường giả, đồng thời lòng họ hướng ra bên ngoài, sẽ không đứng trên chiếc thuyền nát chắc chắn sẽ chìm – chính là Dương Gian này.
Chẳng qua, lúc này họ cũng không dám nội chiến ở Dương Gian, nhất là trong loại trường hợp này, nếu tìm công thần Sở Phong gây phiền hà thì quá ngu xuẩn.
Vì vậy, bọn họ tức tối hừ lạnh, không muốn trêu chọc “lão Cổ lưu manh”.
“Hừm, chẳng lẽ là chi mạch Võ Hoàng định ra tay?” Lão Cổ lại quay đầu lại lần nữa, nhìn về hướng khác.
Quả thật truyền nhân của Võ Phong Tử cũng tới, hơn nữa còn là đại đệ tử chưởng môn, một vị Đại Năng tuyệt đỉnh gần như sắp vượt qua Đại Hỗn Nguyên, chạm đến lĩnh vực Đại Vũ.
“Cháu trai, ngươi kiềm chế chút cho ta, đừng làm loạn.” Lão Cổ cảnh cáo nhưng nghe lại rất gợi đòn.
Dù sao đại đệ tử của Võ Phong Tử cũng rất mạnh, thậm chí có người hoài nghi hắn ta đã có được chính quả cấp Hằng trong lĩnh vực Hỗn Nguyên, là cường giả Hằng Nguyên!
Đại đệ tử Võ Hoàng liếc nhìn lão Cổ, cái lão già chán chết này, thật chẳng muốn phản ứng ông ta.
Nếu không phải Lê Đà còn sống, mà lão già này lại là huynh đệ của Lê Hắc Tử thì có khi đại đệ tử Võ Hoàng sẽ không nhịn được mà một chưởng đập chết ông ta.
Dù sao cũng chẳng có ai muốn làm cháu trai cả, nhất là người có thân phận địa vị như hắn ta.
Đúng lúc này, tiếng “Ù ù” chói tai vang lên, tựa như có chim ma đáng sợ nào đó đang bay lượn. Ở chỗ giới bích có thêm vài sinh linh tới, trông rất kỳ dị và khủng khiếp. Chúng mang theo khí tức năng lượng nồng đậm, bọc kín trong sương mù, giáng lâm trên mặt đất.
"Ngươi là Sở Phong? Một sinh linh thoát khỏi luân hồi và xuất hiện tại Dương Gian mà lẽ ra không nên mang theo ký ức. Đi theo bọn ta nhanh lên!”
Một sinh vật trong số chúng mở miệng, giọng nói lạnh lùng bá đạo thông báo cho Sở Phong một cách vô cùng trực tiếp, bảo hắn đừng nên phản kháng mà hãy đi theo chúng ngay lập tức.
Lúc này, đồng tử của mọi người đều co rút lại. Có người đã nhận ra thân phận của chúng – Thợ săn luân hồi!
Không ngờ trong lúc Dương Gian đang chiến đấu với ngoại giới, chúng lại xuất hiện và tìm đến Sở Phong.
Ngay cả lão Cổ cũng biến sắc, vẻ mặt trông rất khó coi. Ông ta biết loại sinh vật này khó đối phó cỡ nào, bị chúng để mắt tới và nhắm làm mục tiêu thì có nghĩa người nọ không còn sống lâu nữa.
"Các vị, có gì hiểu lầm sao?” Chu Hi mở miệng. Nàng vô cùng lo âu, sợ Sở Phong xảy ra chuyện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Dong

Cấp 2

2 tháng trước

emo cháy quá