Thánh Khư

Chương 1873: Thanh toán các tộc (1)

Chương 1873: Thanh toán các tộc (1)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Cảnh sắc Tây Lâm Tộc vô cùng tú lệ, độ nồng đậm của linh khí cực kỳ cao, khung cảnh tựa tiên cảnh.

Thế nhưng ngày hôm nay, nơi này lại gặp phải kiếp bạn, nếu như không có trường vực kinh người bảo hộ thì chỉ sợ hành tinh này đã sớm bị hủy diệt.

Phía trước đã hoàn toàn cháy rụi, sơn phong sụp đổ, sông lớn cạn khô, bị hủy đến không còn hình dáng. Trên mặt đất không còn lấy một cọng cây ngọn cỏ, đất chết vạn dặm.

Ở trên mảnh đất khô cằn này chỉ còn lại một tòa thành trì.

Đây là một cứ điểm quan trọng của Tây Lâm Tộc, có một bộ nhân mã đóng quân ở nơi này, cờ lớn phần phật trong gió, cả tòa thành lớn đều có trường vực đan xen vào nhau, phù hiệu lập lòe, nơi nơi tràn ngập hỗn độn khí, đồng thời cũng hình thành lồng năng lượng, cảm giác áp bức khiến người ta cảm thấy hít thở không thông.

“Tây Lâm Tộc ta từ thời thượng cổ huy hoàng đến ngày hôm nay, chưa hề bị người khác nhục nhã như vậy bao giờ, trước giờ đều là chúng ta chủ động giết kẻ khác! Ngày hôm nay đại ma đầu giết đến tận cửa, chúng ta sẽ không khuất phục, sẽ không ngồi yên chờ chết, thành còn người còn, thành mất người mất! Tất cả đều thôi động năng lượng kích hoạt thánh vực cho ta, cùng nhau giết chết ma đầu kia!”

Trong thành có một lão thống lĩnh đang gào lớn, toàn thân ngập tràn huyết khí, lão là cường giả cấp Á Thánh, đã sống rất nhiều năm, là người đã trải qua trận chiến thượng cổ.

Sở Phong lạnh nhạt vô tình, hắn đã hủy diệt tám bộ nhân mã, đây chính là bộ thứ chín, thế nhưng lại gặp phải rào cản, bởi lẽ tòa thành trì này rất không bình thường, tuy nhiên cũng không thể ngăn nổi hắn.

Tây Lâm Tộc không có Thánh Nhân tọa trấn, nhóm người Ngụy Tây Lâm và Ngụy Hằng đã sớm rời nơi này để tiến vào trong vũ trụ hỗn độn, mà ba vị Thánh Nhân ở lại tộc đều bị Sở Phong giết chết ở phụ cận Đại Uyên.

“Tây Lâm Tộc, các người nói năng hùng hồn như thế giống như bản thân mới là người chịu khổ chịu nạn vậy, đã quên ngày hôm này chính là nhân quả báo ứng của các người rồi sao?” Sở Phong điềm nhiên nói.

Hắn hận Tây Lâm Tộc hơn các tộc khác rất nhiều, vốn dĩ là tộc quần trên Địa Cầu, cuối cùng lại trở nên âm ngoan, sau khi phản bội liền thẳng tay tàn sát nhất mạch của Địa Cầu, hơn nữa còn ra tay độc ác hơn bất cứ tộc nào, điên cuồng không gì sánh nổi.

Trong những năm tháng đó, bọn chúng vẫn luôn tàn sát tiến hóa giả chạy ra từ Địa Cầu thượng cổ, hận không thể giết sạch hết thảy, khiến Địa Cầu vĩnh viễn tuyệt diệt.

Bởi vì bọn chúng chính là kẻ phản bội, sâu trong lòng luôn có một loại cảm giác không an toàn, bởi vậy mới tàn nhẫn hơn cả Thi Tộc và Thiên Thần Tộc, chỉ hy vọng diệt cỏ tận gốc, vĩnh viễn trừ hậu hoạn.

Hơn nữa phong cách làm việc của tộc này cực kỳ hung hãn, lãnh khốc không gì sánh được. Ví như Ngụy Hằng – kẻ xếp hạng thứ chín trong tinh không, thẳng tay cắt xuống đầu thầy giáo vỡ lòng của Minh thúc, sau đó ướp trong hũ, hành động âm ngoan kia khiến người người giận sôi.

Còn lão thống lĩnh kia chính là cao thủ đệ nhị của Tây Lâm Tộc, tất nhiên cũng có loại phong cách ấy, phía dưới noi theo không ít hành động của bề trên.

“Ma đầu Sở Phong, bớt xàm ngôn đi, ta chỉ hận không ở lúc Địa Cầu vừa khôi phục không tiếc giá nào mà diệt sạch các ngươi, để cho ngươi đủ lông đủ cánh đến nhường này!”

Thống lĩnh bộ nhân mã thứ chín lớn tiếng quát, huyết khí lượn lờ, quanh thân đỏ thẫm, đây chính là sát khí, trong trận chiến trên Địa Cầu thượng cổ lão giết người như ngóe, sau khi trở thành Á Thánh sát khí liền ngưng tụ không tan.

“Các chiến sĩ, mọi người hối hận không, sợ bỏ mạng ở nơi này không?” Lão thống lĩnh lớn giọng hỏi.

“Không hối hận, không sợ chết!” Rất nhiều âm thanh vang dội đáp lại truyền ra từ trong thành.

Con ngươi Sở Phong cực kỳ lạnh lẽo, tộc này quả nhiên vừa cố chấp vừa cứng đầu như trong truyền thuyết, đồng thời cũng có loại tính cách máu lạnh âm nhu dây dưa lẫn nhau.

“Thực sự nực cười, năm đó khi đối mặt với ngoại địch sao các ngươi lại không có cốt khí như thế? Vậy mà sau khi điên cuồng tàn nhẫn tắm máu người tộc mình lại trở nên cứng cỏi quật cường? Các người đây chính là tự thôi miên chính mình sao, ảo tưởng bản thân chính là kẻ bị hại, là nhất phương chính nghĩa, đang chống lại sự xâm lăng cùng nhục nhã của ngoại tộc?”

Sở Phong lạnh lùng vạch trần, không hề vội vã ra tay.

Sau đó lại tiếp tục: “Thực ra các người chỉ là đám cặn bã, là lũ rác rưởi, những hành động táng tận lương tâm của các người chắc chắn sẽ để lại tiếng xấu muôn đời. Từ sau khi phản bội Địa Cầu, vì để giữ mạng sống chính mình mà các ngươi ngay cả tỷ đệ của bản thân đều có thể giết chết, tộc các người sớm đã bị ghim trên cột sỉ nhục, toàn tinh không đều đã coi thường các ngươi!”

Những lời của Sở Phong mạnh mẽ khơi ra vết sẹo trong lòng của Tây Lâm Tộc. Qua nhiều năm như thế, bọn chúng ngoài mặt thì bình an hòa thuận với các tộc, nhưng thực sự rất nhiều tộc đều không muốn giao thiệp với tộc này, cho rằng bọn chúng quá âm độc.

Người mà ngay cả tộc mình cũng có thể thản nhiên phản bội, người mà ngay cả đồng tộc đều có thể xuống tay tàn sát, ai có thể an tâm cùng bọn chúng qua lại, hạng người như thế vạn lần không thể thâm giao.

“Qua nhiều năm như thế, các ngươi vẫn luôn bị cô lập. Ngoại trừ mấy tộc có tiếng xấu lan xa giống các ngươi, năm đó đều từng hợp tác cho nên mới luôn qua lại mật thiết, các ngươi nói xem, Tây Lâm Tộc có bạn bè chân chính nào sao? Bởi vì tên tuổi của các ngươi trong vũ trụ đã sớm bị dán mác ác độc, nham hiểm, máu lạnh, thiên tính bạc lương, người người chán ghét, tránh như rắn rết!”

Sở Phong không nhanh không chậm nói từng tiếng một, lộ ra dáng vẻ khinh miệt.

“Câm miệng!” Lão thống lĩnh nọ ở trong thành quát lớn, lồng ngực lão phập phồng kịch liệt, trải qua trận đại chiến thời thượng cổ, xác thực là bọn họ có một khoảng thời gian không dám đối mặt.

Hạng người giống như lão, ai mà chưa từng giết qua đồng tộc, ai mà chưa từng điên cuồng, cuối cùng dù có thắng làm vua thua làm giặc thì đại cục cũng đã định, bọn họ cũng đã từng hoảng hốt, từng bất an, thế nhưng nhắc lại chuyện cũ vẫn khiến lão ta thẹn quá hóa giận, trong lòng giống như có bộ phận nào đang rỉ máu.

Chẳng hạn như, lão nhớ đến sau khi bản thân dứt khoát quyết liệt phản bội, thanh mai trúc mã ở lại Địa Cầu đang bất hòa với lão, kết quả khi thiên quân vạn mã tiến đánh Địa Cầu, lão chỉ trơ mắt nhìn mối tình đầu bị người ta giết chết, khoảng cách của hai người tuyệt không xa, thế nhưng lão không hề ra tay cứu giúp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Dong

Cấp 2

2 tháng trước

emo cháy quá