Thánh Khư

Chương 3207: Con rể tới nhà (2)

­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­
Hôm nay biểu hiện của Sở Phong rất khủng bố, khiến Chu tộc phải vì hắn mở ra cửa chính.
Lúc này đã sắp bước vào trong tiên sơn, Sở Phong lại thoáng chần chờ. Liệu có sinh vật thối rữa cấp Đại Vũ nào thức tỉnh đang đợi hắn không? Hắn không muốn đối mặt với loại quái vật đó đâu.
Hắn tin tưởng Chu Hi, cũng nhìn ra Chu tộc đối với hắn không có ác ý, thậm chí có thể nói bây giờ tràn đầy thiện ý.
Nhưng hắn vẫn rất kiêng kỵ lão Cứu Cực cùng sinh vật thối rữa cấp Đại Vũ, không muốn tiếp xúc tí nào.
Bây giờ hắn mà chạm mặt với loại quái vật kia thì hoàn toàn không có sức chống trả, thực lực chênh lệch rất nhiều.
“Đều tại Lê Hắc Tử hết, vốn dĩ trên người ta còn một binh khí Vô Thượng đủ để tự vệ, kết quả bị hắn moi đi mất!” Sở Phong tự nói trong lòng.
Trong trận đại chiến Hồn Hà, Lê Đà từng nói, xin hỏi phải chăng thiên hạ còn có Đế binh, mượn dùng một chút.
Sau đó, khối trụ dài màu đồng xanh nào đó trên người Sở Phong liền… Bay mất!
Mãi sau này nó vẫn chưa trở về với hắn, Lê Đà vốn không định trả!
Đây là món đồ mà Sở Phong mang ra từ cấm địa Thái Thượng, là một khối vỡ rơi xuống từ trên quan tài đồng của Thiên Đế.
"Lê Hắc Thủ, ngươi trộm vách quan tài của ta, có vay có trả vay tiếp không khó, thật đáng ghét!” Sở Phong oán thầm, tràn ngập oán niệm.
Mặc dù trên người hắn có lọ đá, nhưng khi thứ này thức tỉnh thì không bị hắn khống chế.
Chu Hi chớp chớp đôi mắt to, nở nụ cười xinh xắn, nhẹ giọng nói: “Đừng lo, thiếu nữ như thần bảo hộ ngươi!"
Nàng hiểu Sở Phong rất rõ, chỉ một ánh mắt là đã hiểu ngay, biết hắn đang hơi kiêng dè gì đó.
Đồng thời nàng cũng âm thầm thở dài, biết hắn thật sự không dễ dàng gì, từ Tiểu âm Gian xông đến Dương Gian, chỉ trong thời gian ngắn như vậy đã đạt đến thành tựu này, hắn phải bỏ ra quá nhiều máu cùng nước mắt.
Những năm qua nàng vẫn luôn tìm kiếm Sở Phong, nhờ hỏi thăm và tìm hiểu mà đã biết rất nhiều chuyện liên quan đến hắn.
Sở Phong yên lặng, bây giờ thiếu nữ như thần còn cách Thiên Tôn xa lắm, làm sao bảo vệ hắn được. Nhưng đương nhiên hắn rất tin tưởng Chu Hi, nguyện theo nàng tiến lên.
Tất nhiên Sở Phong vẫn rất tự tin. Mặc dù không có khối vỡ của vách quan tài, nhưng nếu ép hắn thì hắn vẫn có cách tự vệ.
Ầm!
Đột nhiên, mặt biển phương xa nổ tung, hay nói đúng hơn là hư không nổ lớn, khiến đại dương màu vàng óng trải rộng ra, cơn sóng cao đến tận trời.
"Ai làm khó huynh đệ của ta?!"
Có người quát lớn, năng lượng vật chất ngập trời, từng cụm mây hình nấm dâng lên ở phần bầu trời trên biển, vật chất mang tính phóng xạ quá đậm, hủy thiên diệt địa.
Lão Cổ tới. Ông ta vẫn luôn đi theo ở đằng xa, cảm ứng được khí tức đại chiến nên đã đánh tới.
Ngoài ra, sau khi lão Cổ giáng lâm, Quái Long cùng ba vị Đại Năng cũng ập tới, đang ở tại một nơi xa hơn chút.
Mấy người họ đã sắp xếp xong, nếu cảm giác được gì lạ là sẽ đến đón Sở Phong.
Người trong Chu tộc biến sắc, một vị cường giả cấp Đại Hỗn Nguyên chạy tới? Ngoài ra còn có ba vị Đại Năng cùng tới theo.
"Lão Cổ, đừng hiểu lầm." Sở Phong kêu lên.
Người xung quanh hiểu ra ngay lập tức, không ngờ Sở Phong lại có nhiều bạn bè cấp Đại Năng đến vậy, ở đằng sau áp trận cho hắn, đi theo đồng hành cùng hắn.
Cuối cùng, lão Cổ và mấy người Quái Long cũng được mời vào Chu tộc.
Đằng sau cửa chính là một dãy bậc thang nối thẳng trên bầu trời, ở đó có rất nhiều hòn đảo, trong đó có một hòn đảo màu sắc tươi sáng rực rỡ, sương tiên cuộn trào, vô cùng mờ ảo.
"Hôm nay khách quý không chỉ một vị đến nhỉ.”
Trên hòn đảo có một cung điện cổ xưa, một cường giả vô cùng già nua đi ra đích thân nghênh đón bọn họ. Rõ ràng ông ta là một vị cường giả cấp Đại Hỗn Nguyên.
Ông ta đã già lắm rồi, lưng còng xuống, quanh thân là khí tức già cỗi nồng đậm, nhưng toàn thể Chu tộc đều vô cùng cung kính với ông ta.
Bởi vì ông lão này đã sống từ rất lâu, hơn nữa còn là một trong những người mạnh nhất bên dưới các sinh vật Đại Vũ cùng Cứu Cực của Chu tộc!
"Ngươi... Sao nhìn giống một người quen của ta thế nhỉ?” Ông lão Chu tộc mở miệng, nhìn chằm chằm lão Cổ.
"Chu Bác, lão già nhà ngươi còn sống cơ à?!” Lão Cổ giật mình.
“Hử? Là ngươi thật sao? Vẫn như trước đây, phóng đãng mà lỗ mãng, suốt ngày ăn bám anh trai!” Lão tổ Chu Bác của Chu tộc nhìn chằm chằm lão Cổ, vẻ mặt bất thiện.
Lão Cổ lập tức xù lông. Cmn, bị nhận ra thì cũng thôi đi, lại còn nhắc đến chuyện hoang đường của ông trước kia trước mặt đám tiểu bối thế này.
Sở Phong ngẩn người, hắn không nói sai thật kìa, năm xưa lão Cổ đã bị gọi là “ăn bám anh” rồi!
Cả nhóm Chu tộc đều giật mình, đồng thời cũng cực kỳ bó tay. Lão tổ lời gì cũng dám nói, đây không phải đang đắc tội với người sao?
Chu Bác nói: "Đến đây, để ta giới thiệu với các ngươi. Lão già này chính là trường hợp phản diện mà ta thường nhắc với các ngươi, chính là Cổ Trần Hải đấy!"
"Chu Bác, lão già vô học, ngươi quá ghê tởm, lại còn mang ta ra làm ví dụ, bôi nhọ ta trước mặt tiểu bối. Đáng hận, đáng ghét!” Lão Cổ phẫn uất, không ngờ mình bị mang ra làm ví dụ cho vai phản diện này.
Lúc này, toàn bộ Chu gia từ người già đến những người trẻ tuổi tinh anh thuộc dòng chính đều lộ ra vẻ quái dị, tất cả đều đang ngó chừng lão Cổ.
Đã nghe danh từ lâu, nhân vật phản diện điển hình từ Tiền Sử này không ngờ còn sống sờ sờ đi đến trước mắt, xuất hiện ở đây, khiến họ vô cùng hiếu kỳ.
Lão Cổ cả giận: "Lão già Chu bác kia, ta cảnh cáo ngươi, đừng có chọc ta! Đại ca Lê Đà của ta mới đây không lâu đã hiện thân, còn sống đấy! Coi chừng ta bảo hắn đến phá hủy sơn môn của các ngươi!”
"Thấy không, vẫn y hệt năm đó, hở tí là nhắc đến đại ca Lê Đà của hắn.” Chu Bác cười ha ha, sau đó lại đổi sang vẻ mặt bất thiện, nói: “Lê Đà ở đâu, ngươi bảo hắn tới đi. Cổ tổ tộc ta vẫn muốn tìm hắn đây này, năm đó có phải là hắn lấy gạch đập vào gáy của Cổ tổ tộc ta hay không?!”
Loại chuyện bí mật này, loại nợ cũ này, không ngờ cứ thế bị lão tổ Chu gia nói huỵch toẹt ra, cả nhóm người nghe mà trợn mắt há mồm.
Sở Phong cũng ngẩn người, Lê Đà đã làm ra chuyện gì khiến cả người lẫn thần đều phẫn uất thế! Đi đến đâu cũng có người muốn đánh y!
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Dong

Cấp 2

5 tháng trước

emo cháy quá