Thánh Khư

Chương 3127: Vương bất kiến vương (2)

­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­
Nhưng Cẩu Hoàng lại nhanh chóng rùng mình. Thuật pháp Vô Thượng này không thích hợp thi triển một cách lộ liễu đến thế, bởi vì vị Nữ Đế kia – người khai sáng môn bí thuật này đồng thời hoàn thiện đến cấp độ vô địch - rất không thích nó thi triển thuật pháp này lung tung.
Nếu hỏi rằng Cẩu Hoàng có sợ ai không, vậy thì chắc chắn là vị kia!
Chỉ có điều, đã rất lâu rồi không nhìn thấy nàng.
Về phần những người khác, bao gồm cả vị Thiên Đế trong quan tài đồng kia, trước khi trưởng thành đều đã từng bị Cẩu Hoàng rượt theo cắn mông rất nhiều năm, cho nên nó hoàn toàn không kính sợ.
"Xoẹt!"
Thái Nhất phát ra thần quang, đại khai sát giới đám sinh vật Hồn Hà, tắm máu khắp nơi.
Nhưng kinh khủng nhất vẫn là Lê Đà, y giết đến đỏ cả mắt, lần này thật sự đã đánh xuyên qua Hồn Hà, đối đầu chính diện với đại quân.
Lê Đà – kẻ có danh xưng là Đại Hắc Thủ - không những thích đánh lén mà thực lực thật sự của y cũng sâu không lường được, nếu không đã chẳng thu được danh xưng lớn đến thế.
“Hãy xem ta nhất niệm quân lâm thiên hạ, lập tức thành Tiên Quân!" Lê Hắc Thủ giết đến mức kích động không thôi, bắt đầu la lối ầm ĩ.
Hành động này của y khiến Cẩu Hoàng kinh ngạc nhìn y vài lần, nó luôn cảm thấy Hắc tiểu tử này chẳng phải người tốt gì, lẽ nào muốn học trộm công pháp của nó?
Lê Đà bùng nổ, chỉ trong khoảnh khắc đã phân hóa ra mấy chục Lê Đà, tất cả đều hệt như chân thân, sau đó bắt đầu đại sát tứ phương.
Giờ phút này, sinh vật Hồn Hà kêu rên, ngay cả cường giả cũng bị chém giết tiêu diệt, căn bản không chống lại được Lê Hắc Thủ trong trạng thái nóng nảy kia!
Ầm!
Lê Hắc Thủ như phát rồ, phách lối mà bá đạo, mấy chục Lê Đà cùng tiến công, kẻ thì mang theo Vạn Mẫu Kim Ấn, người cầm thiết bổng, người vung Thiên Đao sáng như tuyết, chém ngang chém dọc hệt như sóng lớn vỗ bờ, thần quang mênh mông nở rộ.
Nơi y đi qua, trời đất sụp đổ, đánh cho kẻ địch xung quanh ngã gục, sinh vật Hồn Hà không khác gì tòa thành trên cát, lúc sóng năng lượng ập tới liền đổ sụp ngay tức khắc, không còn tồn tại chút gì.
Lê Đà dâng trào máu nóng, cảm xúc tăng vọt, giết tới mức hưng phấn và điên cuồng, không ngừng xông lên.
Sau đó... Nam tử đầu trọc kêu lên đau đớn, tức tối nhìn Lê Hắc Thủ và nói: “Ngươi điên à? Ra tay với ai thế hả? Dám đánh lén vào gáy ta?!”
"Xin lỗi, ta thấy nó bóng loáng lạ thường, đại đạo hoa văn xen lẫn, nhất thời sơ sẩy, nhịn không được... ra tay đánh lén.” Lê Đà vội vàng giải thích.
Chỉ có điều, sao lời giải thích này lại khiến người ta có cảm giác càng tô càng đen thế này?!
Chỉ có những người cùng thời với y, mấy vị đến từ thế giới dưới đất kia là bình tĩnh không sợ hãi, nhưng thật ra thì đang oán thầm. Tên thối tha này cứ thích đánh lén thế đấy, riết quen tay!
Thoắt cái mấy người họ đã đoán ra được, bảo đảm Lê Hắc Thủ thấy nam tử đầu trọc quá mạnh, chắn ở đằng trước, cho nên không nhịn được mà lén lút đánh y một cái theo thói quen!
Đương nhiên, hành động vừa rồi cũng có liên quan đến việc Lê Đà giết nhiều đến phát rồ.
“Ngươi chú ý chút đi!” Nam tử đầu trọc tức giận không thôi, xưa nay chưa ai dám đánh lén y đâu, tên nhãi đời sau này thật đúng là… điên rồi!
Lê Đà ngượng ngùng cười, nói: “Sẽ chú ý mà, bảo đảm không có lần sau. Nhưng mà ban nãy ta đánh không mạnh lắm, hóa thân của ta cầm lúc đó chỉ là Vạn Công Kim Ấn hàng nhái, là pháp tắc phổ thông ngưng tụ thành, không phải Vạn Công Kim Ấn thật.”
Lời này nghe vào tai sao có vẻ khó chịu thế nhỉ? Không chỉ có nam tử đầu trọc trừng mắt, mà Thái Nhất và chủ nhân Sở nghiên cứu Hắc Huyết cũng đều sa sầm mặt mày.
Mấy người họ rất muốn nói, ngươi còn biết hai chữ “xấu hổ” viết thế nào không hả? Lúc này rồi mà còn trơ trẽn nói đến Vạn Công Kim Ấn, đó rõ ràng chính là Vạn Mẫu Kim Ấn!
Nhưng mà, có một người sắc mặt còn đen hơn cả họ, khó nhìn hơn cả họ, đến cuối thậm chí vẻ mặt còn xám xịt đi, thoắt xanh thoắt đen, đó chính là Võ Hoàng.
Ông ta nhìn chằm chằm mấy chục Lê Đà, càng nhìn càng thấy lạ. Đây đâu phải công phu hóa thân?
“Lê Đà, Lê Hắc Thủ, ngươi trộm kinh văn của ta hả! Đây là Thất Tử Thân của ta, sao ngươi lại luyện được? Ngươi học trộm lúc nào?!”
Võ Phong Tử nổi giận, thật sự có chút thất thố, bởi vì càng nhìn càng giống, hoàn toàn không phải nhầm lẫn. Ông ta đã xác định, đây tuyệt đối là bộ kinh văn mà mình khai sáng ra.
“Ủa, cái này là của ngươi à? Ta cũng sắp quên luôn rồi ấy chứ. Năm đó ta chỉ tiện tay lật một bản kinh thư ra, cảm thấy không tệ lắm nên tùy tiện luyện chút thôi, không ngờ lại dùng được!”
“!#@$%@$#!” Hai mắt Võ Hoàng đỏ bừng, vô cùng phẫn nộ, đây thật sự là khinh người quá đáng.
Có điều, mấy người khác đều thấy rất bình thường. Bọn họ vốn không hợp nhau, cách đây không lâu họ còn bắt tay với vực ngoại để giết Lê Đà, kết quả lại chỉ giết được hóa thân, đánh chết thứ được gọi là chấp niệm.
Hiện giờ Lê Đà nói vậy cũng không nằm ngoài dự đoán của mọi người. Năm xưa y làm như vậy, hoàn toàn có thể hiểu được, bởi vì họ đứng ở thế đối lập với nhau. Đồng thời, dựa theo cách thức làm việc từ xưa đến nay của Lê Hắc Thủ thì đây hoàn toàn là hành động thông thường của y.
“Ngươi trộm kinh văn lúc nào?”
“Đừng nói khó nghe vậy chứ, chỉ là trao đổi thôi mà.” Lê Đà đáp lại.
“Ai trao đổi với ngươi?!” Võ Hoàng tức tối nhìn y.
“Năm xưa trao đổi đấy thôi. Không phải hai ta đã so tài với nhau, huyết đấu với nhau à? Ta đánh ngươi đến lủng đầu, máu chảy ồ ạt, sau đó ngươi bỏ chạy, còn ta thì suy nghĩ, thấy công pháp kia của ngươi cũng không tệ lắm, cho nên mới bám theo cả một đường, tiến vào hang ổ của ngươi mượn đọc.” Lê Đà nói mà mặt không đỏ tim không đập nhanh.
"Khinh người quá đáng!" Võ Phong Tử muốn phát điên. Tên mặt đen khốn kiếp này, đúng là muốn chửi thề quá mà, không ngờ năm xưa đánh nhau xong đã bám theo đuôi ông ta!
Cả cuộc đời này của Võ Hoàng chỉ thua một lần duy nhất, đó chính là trận quyết chiến cùng Lê Đà năm xưa. Nhưng mà trong trận chiến ấy, ông ta cũng biểu hiện ra phong thái rất kinh người, rất chói mắt, chấn động thiên hạ.
Trong trận giao chiến năm ấy, Võ Phong Tử và Lê Đà chém giết nhau rất lâu, trải qua trọn vẹn tám trăm hiệp mới bị đánh lủng trán và bỏ chạy.
“Chuyện gì cũng phải từ từ, võ đạo trọng so tài, lát nữa chúng ta lại giao lưu với nhau!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Dong

Cấp 2

5 tháng trước

emo cháy quá