Thánh Khư

Chương 3132: Ai đang đứng sau đạo diễn vở kịch này? (4)

Xác thối có quá nhiều chuyện không hiểu, quá nhiều câu hỏi không tìm được lời giải, nhưng bóng dáng mờ ảo kia không cho gã cơ hội mà trực tiếp tan biến đi.
“Rời đi vội thế, cứu Đại Đế à?” Cẩu Hoàng gầm nhẹ, nhìn vào hư không rồi lại quay đầu nhìn đế thi. Nó cảm thấy đầu mình nhức từng cơn.
“Được rồi, trừ khi chân thân của hắn trở về, không thì không có chút hy vọng nào, không cứu được Đế giả đâu.” Xác thối lắc đầu.
Cách đó không xa, Thái Nhất, Võ Hoàng, chủ nhân Sở nghiên cứu Hắc Huyết, tất cả đều đang thở rất mạnh. Không ngờ bọn họ lại được tiếp xúc gần với một vị Thiên Đế!
“Đó chính là Đại Hắc Tử trong truyền thuyết?!" Chỉ có Lê Đà là dám mở miệng, nhỏ giọng lầu bầu.
"Tàn cuộc rồi, nhà ai người đó về, mẹ ai người đó gặp.” Cẩu Hoàng lại quay về dáng vẻ không đứng đắn. Những lúc tâm trạng đang tốt, miệng nó cứ thế bay xa không giữ được.
“Có muốn diệt khẩu, à không, bịt miệng bọn họ không?” Xác thối ra hiệu cho Cẩu Hoàng rồi lại nhìn về phía Cửu Đạo Nhất, kết nối với hai người họ.
Cẩu Hoàng chần chờ, nói: "Không đến mức phải làm vậy, nếu Đại Hắc Tử không muốn để ai khác biết được thì chắc là phải có hậu chiêu rồi.”
Mấy người Thái Nhất, Võ Phong Tử rùng mình, đang muốn xuống tay với họ đấy hả?
“Xưa nay bản hoàng không tổn thương người một nhà." Cẩu Hoàng vỗ ngực cam đoan.
Nó trực tiếp mở nắp quan tài ra, lại thấy ánh mặt trời.
Nhưng chỉ trong khoảnh khắc, lại có chuyện xảy ra!
Quan tài đồng phát sáng, vách quan tài chiếu ra hàng tỉ tia sáng rực rỡ lung linh, rọi thẳng vào mấy người bọn họ.
Xoẹt xoẹt xoẹt!
Tất cả mọi người không thể nào đối kháng lại, cũng không phản ứng kịp.
Nhóm Võ Hoàng, Thái Nhất, chủ nhân Sở nghiên cứu Hắc Huyết đều bị ánh sáng chiếu trúng người. Họ không bị thương nhưng lại đột nhiên đờ đẫn, suýt thì té ngã, đầu óc mê mang không hiểu chuyện gì.
"Thiên Đế chết rồi, sao có thể như thế?” Chủ nhân Sở nghiên cứu Hắc Huyết thì thào, hắn ta đã bị tước đi một phần ký ức.
Đồng thời, mấy người Võ Hoàng, Thái Nhất cũng như thế.
Trong khi đó, Cẩu Hoàng, xác thối, nam tử đầu trọc ở gần đó thì vẫn giữ được ký ức hoàn chỉnh, mà Cửu Đạo Nhất và Lê Đà cũng vậy, không bị ảnh hưởng gì.
Ngoại trừ bọn họ, Sở Phong cũng hoàn toàn bị bỏ mặc một bên, không có tia sáng nào chiếu rọi lên người hắn.
"Người một nhà đáng trông cậy là đúng, nhưng còn hắn, có thể giao cả hậu phương vững chắc của mình cho hắn ư?” Cẩu Hoàng kinh ngạc, rốt cuộc vị bên trong sương mù này là ai? Không ngờ lại được Thiên Đế tán thành.
Chủ yếu nhất là, thực lực của tên này lực rất khủng bố!
Lúc này, Chủ Tế Giả không xuất hiện, vậy vị bên trong sương mù này chính là người có lực chiến đấu cao nhất!
Thiên Đế lựa chọn rất cẩn thận tỉ mỉ, mấy người Cẩu Hoàng thì cũng thôi đi, Cửu Đạo Nhất cùng Lê Đà cũng vô cùng kinh người, tuyệt đối là người một nhà.
Nói tóm lại, về Cẩu Hoàng và Cửu Đạo Nhất, nếu lội ngược dòng tìm hiểu thì cùng xuất ra từ một mạch.
Còn bây giờ, người trong sương mù này cũng được xem trọng.
"Xảy ra chuyện gì?" Thái Nhất thoáng do dự, vẻ mặt mê mang, luôn cảm thấy có gì đó là lạ.
"Không có gì hết, đi thôi." Cẩu Hoàng vỗ vỗ vai ông ta.
Lúc sắp sửa chia tay, nó rất là hào phóng, bắt đầu chia cho ông ta Cửu Chuyển Hoàn Hồn Thảo các loại, toàn bộ đều là đại dược hái được ở Hồn Hà!
Những loại dược này, chỉ một cây đã có thể bù được một, hai chân mệnh!
Không chỉ riêng loại đại dược đó mà còn có Thiên Tiên Tục Mệnh Hoa, mỗi người đều được chia phần.
Mạnh như Võ Hoàng hay già dặn như Thái Nhất cũng đều rất kích động, những loại dược này đều là tính mạng, có chết mấy lần cũng không sợ, chỉ cần có đại dược là có thể giúp bản thân sống lại!
Những thứ này, đi tìm khắp nơi trong dương gian mà tìm ra được một, hai cây là đã rất may mắn rồi, hơn nữa chúng đều núp trong các loại danh sơn đại xuyên, những nơi bí ẩn rất khó phát hiện.
Bây giờ mỗi người ở đây đều được chia cho mấy cây, bảo họ làm sao không chấn động cho được.
Ánh mắt của mấy người Võ Hoàng, Thái Nhất đều dại ra, bởi họ đang nghĩ đến những lời truyền miệng. Với tính cách của Cẩu Hoàng, thứ đã chui vào miệng nó thì đừng hòng moi ra được, luôn luôn chỉ có vào chứ không có ra, hôm nay là kỳ tích à?
Đương nhiên Cẩu Hoàng hiểu rõ tình huống ra sao. Nó, một con chó già thành tinh, ngay cả lông mi cũng không còn lấy một cọng, chỉ trong giây lát đã hiểu được vấn đề. Nó lập tức thẹn quá hoá giận, nói: “Đám nhãi già các ngươi, ánh mắt kiểu gì thế? Bản hoàng luôn luôn khẳng khái hào phóng, đã đi cùng ta, chinh chiến cùng ta thì đều là huynh đệ một nhà, ta sẽ để mọi người thiệt thòi à? Nhìn dáng vẻ ngây dại của các ngươi kìa, đúng là một đám nít ranh chưa thấy qua việc đời!”
Cọng lông nhà ngươi! Mọi người thầm oán trong lòng. Từ khi gặp phải ngươi, mấy cường giả cấp tổ tông bọn ta, ông tổ của cả một giáo như bọn ta đều không ngừng bị hóa trẻ, hóa thành con nít.
Lúc này, có người yếu ớt mở miệng, hỏi: “Vậy phần của ta đâu?”
“Không phải đã cho rồi à?” Cẩu Hoàng quay đầu quan sát, nhìn thấy người vừa hỏi là nam tử trong sương mù thì không còn lời nào để nói.
Nó thật sự cạn lời, ngươi có năng lực đến vậy, qua mặt Võ Điên Tử, lấy kinh văn của ông ta đi, vậy mà sao bây giờ ngay cả loại dược liệu cấp bậc này, ngươi cũng muốn chia phần? Ngươi là kẻ mạnh có thể đánh Vô Thượng mà!
Cẩu Hoàng rất muốn nói, mặt mũi của ngươi đâu? Phong thái lúc phô trương lực chiến đấu cao nhất của ngươi đâu?
Những người khác cũng đều im lặng, kẻ có thể đánh sinh vật Vô Thượng mà cũng cần loại dược thảo này à?!
Sao Sở Phong không cảm giác được không khí bây giờ đang như thế nào, hắn rất muốn nói là ta muốn, ta cần lắm, ta xông pha chiến trường, đánh sống đánh chết, vậy mà ngay cả một cây dược thảo cũng không được chia à?
Thật ra hắn có rất nhiều cơ hội để đi đào một mớ đại dược, nhưng lúc ấy đang phải giả vờ thâm trầm, bảo đảm độ bình tĩnh để giằng co với Vô Thượng, cho nên chỉ có thể trơ mắt nhìn các loại đại dược bị Cẩu Hoàng đào đi.
"Chia cho ta phân nửa!" Sở Phong mở miệng.
“Bao nhiêu?” Cẩu Hoàng vốn còn định nói là, ngươi muốn lấy thật à? Kết quả chưa kịp nói đã bị một câu của Sở Phong làm nghẹn họng. Không những hắn muốn thật, mà còn muốn một nửa?!
"Một nửa!" Sở Phong trịnh trọng nói.
Cẩu Hoàng nghe vậy thì không thèm nói nhiều nữa, lập tức trút hết mấy bao tải to chứa dược thảo vào trong miệng mình rồi nuốt hết, khiến nó nghẹn đến mức mắt trợn trắng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Dong

Cấp 2

4 tháng trước

emo cháy quá