Thánh Khư

Chương 3451: Đời này chỉ còn lại mình (1)

Sau đó, Ánh Hiểu Hiểu rơi càng nhiều nước mắt hơn, nhưng cuối cùng vẫn dứt khoát mà kiên quyết quay người, quay lưng về phía quá khứ, muốn rời đi với tỷ tỷ của mình.
Nàng không muốn làm cho Sở Phong khó xử, không muốn mang đến chuyện ngoài ý muốn cho hôn lễ mà cả thế gian đều chú ý này.
Vừa rồi nàng thật sự không nhịn được bộc lộ chân tình.
Tuy nàng biết, quay người như vậy đồng nghĩa với việc duyên phận đời này đã hết, không còn tương lai, không còn ước mơ đã từng, những tình nghĩa kia nhất định chỉ có thể cất giữ chỗ sâu nhất trong trái tim, đời này chỉ còn lại mình, một mình rời đi.
Sở Phong rất muốn nói với nàng một vài lời, nhưng hắn há to miệng, lại không nói ra được gì, có thể hứa hẹn cái gì sao? Hắn không có tư cách, cũng không thể làm được.
Hôm nay là hôn lễ của hắn và người khác, hắn có sức mạnh gì, có tư cách gì hứa hẹn với thiếu nữ hai mắt đẫm lệ từ từ xoay người đi?
Ánh Trích Tiên ôm muội muội của mình, sau đó nhìn thoáng qua Sở Phong, ra hiệu sẽ bảo vệ tốt Hiểu Hiểu.
Sở Phong trầm mặc gật đầu, hi vọng nàng chăm sóc tốt Ánh Hiểu Hiểu.
Đối với Ánh Trích Tiên, hắn sớm đã không còn oán giận như ngày trước, suy nghĩ cẩn thận, thay đổi góc độ cân nhắc, Ánh Trích Tiên năm đó hét lên thân phận của hắn là có lý do khác.
Bởi vì khi đó bảo kính của dương gian treo lơ lửng, hắn chỉ cần đi qua, nhất định sẽ bại lộ thân phận.
Ánh Trích Tiên biết hắn sẽ lộ ra sơ hở, thay vì như vậy, nàng chỉ có thể bảo vệ người nhà của mình, để những thế lực dương gian kia tin rằng nàng và Sở Ma không có nội ứng ngoại hợp.
Sở Phong tin tưởng lúc đó sự đấu tranh trong nội tâm Ánh Trích Tiên tất nhiên vô cùng đau khổ, nhưng nàng cuối cùng chỉ có thể đưa ra một lựa chọn.
Lúc này, Ánh Vô Địch cũng đi tới, sắc mặt không có đen như trước kia, cũng không oán hận gì, mặt không biểu cảm, đỡ lấy vai còn lại của muội muội mình, muốn đưa nàng đi.
Tâm trạng Sở Phong đột nhiên trở nên cực kỳ nặng nề, hắn cảm giác như có một ngọn núi đè lên trong lòng mình, dù cho ngày xưa đối mặt với cường địch Chư Thiên, hắn cũng chưa bao giờ bị đè nén như vậy.
Hắn có thể cảm nhận được, sau khi Hiểu Hiểu rời đi, đời này có thể sẽ không còn được gặp lại thiếu nữ tóc bạch kim thông minh lanh lợi mà hoạt bát hiếu động, cũng sẽ không nghe được giọng nói gọi hắn là Sở Phong ca ca nữa.
Sau khi Ánh Hiểu Hiểu xoay người đi, không tiếp tục nói nữa, nước mắt không ngừng chảy xuống, sau đó rốt cuộc nhấc chân, nàng muốn chạy trốn, bởi vì nàng sợ mình sẽ không nhịn nổi mà khóc to, sẽ kinh động tất cả mọi người, khiến cho cuộc hôn lễ này bị chỉ trích.
Nàng không muốn Sở Phong bị người khác chỉ trích.
Nàng muốn chạy trốn, rời đi thật xa, đời này không gặp nữa.
Cửu Đạo Nhất thân là Đạo Tổ, hôm nay tọa trấn nơi đây tự nhiên hiểu thấu từng li từng tí, có thể cảm nhận được hết thảy.
Ông thấy rõ tình cảnh của Sở Phong, cũng nhìn thấy vẻ bi thương của Ánh Hiểu Hiểu, thậm chí thấy được tất cả bộ mặt thần sắc và cảm xúc nội tâm của những người khác ở đây.
Ông nhẹ nhàng thở dài, nói: “Tuổi trẻ ấy hả, có bao nhiêu thời gian có thể làm lại, có bao nhiêu người cuối đời không than thở tiếc nuối.”
“Chỉ là, trong dòng sông lịch sử, dưới vũ trụ tinh không rực rỡ, vinh nhục bi hoan cá nhân có là gì đâu, nhân vật truyền thuyết nào nổi lên mà không có quá khứ, không có ân hận và buồn bã của bản thân, hướng về phía trước. Ở dưới trời cao, trong tiếng sách sử lật qua lật lại, hết thảy vinh nhục được mất cá nhân đều có thể xem nhẹ.”
“Từng có Đế Tử hiến tế vì cha, cũng có Không Minh tiên tử đau khổ chờ đợi nửa đời người dưới ánh trăng lạnh lẽo, cũng có sư trưởng và kẻ địch không thể chiến thắng vì bảo vệ quê hương cùng nhau ra đi, vĩnh viễn rơi vào bóng tối, còn có Đế Giả thiên thu vạn cổ xúc động bỏ lại sau lưng tất cả tình cảm hồng trần, dứt bỏ thân cố, lẻ loi một mình đi vào hang ổ tối tăm, nghìn đời sau không ai biết, chỉ để lại một hàng dấu chân nhàn nhạt kể về vết thương thê lương đã qua, chiến công vạn cổ yên tĩnh trầm mặc.”
“Công đức huy hoàng chỉ hiển hách một đời, chiến tích sáng chói cuối cùng rồi sẽ mờ đi, kỷ nguyên thay đổi, ai có thể lưu danh mãi mãi, vô số chiến công bị chôn vùi trong đất bụi, người trẻ tuổi, ngẩng đầu lên, kiêu ngạo một chút, tinh thần phấn chấn nhìn về phía trước.”
Cửu Đạo Nhất nói lải nhải liên miên, tự bình luận.
Cuối cùng, ông lại thở dài: “Thôi, nếu đã nhìn thấy, ta sao có thể thờ ơ, sao có thể nhẫn tâm, đành giúp các ngươi làm rõ vướng mắc ngổn ngang.”
“Thân là Đạo Tổ, nắm giữ đạo tắc đương thời, hôm nay ta sẽ lấy việc công làm việc tư một lần, dắt nối cho các ngươi, thực sự không nỡ nhìn những khổ tình và ai oán kia, nhưng ngày sau cũng phải xem chính các ngươi, đủ loại nhân quả, cuối cùng kết thúc.”
Cửu Đạo Nhất nói xong những lời này liền bắt đầu làm, chỉ có người hảo nhãn kim tinh và cường giả tuyệt đỉnh mới có thể nhìn thấy từng mánh khóe.
Chỉ thấy trong hư không đan dệt ra từng sợi đường vân màu đỏ, lan về hướng Sở Phong, lại quấn quanh Ánh Hiểu Hiểu, rồi khuếch trương về phương xa.
“A, trên người ngươi thật sự có nhân quả lớn, ta muốn chạm vào ngươi cũng cảm thấy khá khó khăn à?” Cửu Đạo Nhất giật mình, nhìn Sở Phong, trong lòng ông chấn động.
Cẩu Hoàng cảm nhận được tâm trạng của ông, nhìn về phía Sở Phong, trong lòng nó khẽ động, ánh mắt bắt đầu thay đổi.
“Ta giúp ngươi, hôm nay làm mối hồng trần.” Tân Đế Cổ Thanh cũng ra tay, vẻ mặt tươi cười, rất hiền lành.
Tuy Ánh Hiểu Hiểu đang khóc thút thít nhìn ông, không biết vì sao lại cảm giác được yên tĩnh, an tâm một chút.
Hai vị Đạo Tổ ra tay, những sợi dây hoa văn đỏ thắm quấn lên mấy người, bọn họ sử dụng đại thần thông, dẫn dắt chuỗi nhân quả, tơ hồng quấn quanh mọi người.
Không hề nghi ngờ, hai lão đầu tử đang thay đổi càn khôn, lén lút can thiệp vào một số việc, nhiều sợi tơ hồng nhân quả trong thiên địa này.
“Theo lý thuyết, can thiệp một sinh vật tiến hóa cấp Hỗn Nguyên nho nhỏ như ngươi sẽ không có bất kỳ ảnh hưởng nào đối với chúng ta, nhưng nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì sẽ gián tiếp chứng minh, tương lai ngươi quả thực khó lường, đến lúc đó đừng quên đưa ta nhân quả lớn.” Cửu Đạo Nhất nói.
Tuy nói như vậy, nhưng ông hoàn toàn không coi đó là vấn đề, ông không tin Sở Phong có thể làm được gì, thời gian không còn kịp rồi, thế hệ trẻ tuổi không có thời gian quật khởi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Dong

Cấp 2

4 tháng trước

emo cháy quá