Thánh Khư

Chương 2977: Truyền thuyết trở thành hiện thực (1)

Chương 2977: Truyền thuyết trở thành hiện thực (1)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Trên thân mâu dày đặc hoa văn huyết sắc, mũi nhọn không nổi bật lắm, nhưng dù là ai nhìn thấy nó ánh mắt đầu tiên cũng cảm thấy không rét mà run, hồn quang không tự chủ được mà run rẩy, binh khí này quá đáng sợ, cứ như muốn cắn nuốt dòng máu tinh hoa của mọi sinh vật chư trời, thu hoạch linh hồn chúng sinh.

Trong nhất thời, mặt đất nứt nẻ, núi cao sụp đổ, trời cao rách nát... Tất cả cảnh tượng này đều quá làm người ta sợ hãi, tất cả những điều này đều do thanh mâu đó tạo thành.

Trong phạm vi không biết bao nhiêu vạn dặm, cỏ cây đều đang điêu tàn khô héo, trong nháy mắt đã bị rút ra tinh khí sinh mệnh.

Huyết mâu thực đáng sợ, tuy rằng khí tức đã được thu lại, nhưng uy thế vô hình lại vô song, nếu thật sự cầm nó trong tay rồi đâm ra thì có thể suy đoán sẽ có hậu quả như thế nào, tất cả đại địch đều sẽ bị xuyên thủng, quy tắc trật tự cũng đứt gãy!

Đại đệ tử thân truyền của Võ Hoàng, đại sư huynh trong môn nói cho Lăng Tuyên, chỉ cần cảm ứng được khí tức của Sở Phong, rót vào huyết mâu một tia khí tức đó thôi rồi ném ra thì nó sẽ tự động giết địch.

Võ Hoàng mâu vừa xuất hiện thì chắc chắn trên đời ai ai cũng kinh hại!

Mặc dù cách xa hàng tỉ dặm, nó cũng sẽ không giết được địch thì không ngừng, không tắm được máu thì không về!

Nhưng dù cầm Võ Hoàng mâu trong tay, nữ đại năng tóc bạc Lăng Tuyên cũng bất an trong lòng, đặc biệt là hiện tại, có binh khí vô địch thành danh thời trẻ của sư tôn trong tay lại càng làm trái tim bà ta đập nhanh.

“Đây là nơi nào?” Lông tóc của Lăng Tuyên dựng đứng, thật sự có cảm giác muốn chạy trốn, ở lại nơi này khiến cả người bà ta khó chịu.

Điều này không đúng, đáng lẽ cầm Võ Hoàng mâu trong tay thì bà ta phải an tâm mới đúng, bà có tự tin đâm thủng được chư địch trên thế gian, đừng nói là Đạo Quả Hằng Vương gì đấy, cho dù là Hằng Thiên Tôn tới cũng phải chịu chết mà thôi!

Nhưng hiện tại trong lòng bà ta lại bao trùm một bóng ma, cảm thấy nguy cơ khủng bố đang tới gần, đây là một loại trực giác theo bản năng.

Vèo!

Mái tóc bạc của Lăng Tuyên tung bay phất phới, cả người thực xuất trần, phong tư rất động lòng người, bà là mỹ nhân hiếm có ở niên đại của mình, bà bật lên không trung, cầm Võ Hoàng mâu trong tay mà xé rách hư không, trực tiếp lao đi.

Đương nhiên, bà ta vẫn đi theo hướng Sở Phong rời đi, vẫn muốn đuổi giết kẻ địch!

Hơn nữa, lúc này bà ta đã rót một tia khí tức lấy được vào Võ Hoàng mâu, chuẩn bị ném mạnh ra ngoài, đánh chết tên thiếu niên dám hại chết đệ tử của mình ngay lập tức.

Nhưng lúc này thân thể bà ta lại không nhịn được mà rùng mình, sau khi kích hoạt Võ Hoàng mâu, cảm giác bất an kia càng mãnh liệt, áp lực vô tận vọt tới, cả hô hấp cũng trở nên khó khăn!

“Sao có thể?!” Lăng Tuyên khiếp sợ, không biết đã bao nhiêu năm rồi mình không có cảm nhận này, bà ta có cảm giác muốn tháo chạy.

Cùng lúc này, Sở Phong lạo tiếp tục lao nhanh trong hư không ở cuối đại địa này, bật một cái đã đi được mấy chục đến cả trăm vạn, hắn muốn thoát khỏi châu này, quá tà môn, hắn cảm thấy tình hình rất không ổn.

Trừ cảm giác bất an trước đó ra, hắn lại cảm nhận được một mũi nhọn tuyệt thế trùng kích, chỉ thẳng vào linh hồn hắn, muốn đóng đinh hắn lên mặt đất khi cách hàng tỉ không gian.

“Binh khí của sinh vật cứu cực xuất hiện? Hiện tại chỉ thẳng vào ta từ xa, chẳng lẽ sắp tung tới để chặn giết ta sao?” Trực giác bản năng của Sở Phong quá nhạy bén.

Nhưng hắn cũng không sợ, rất tự tin rằng hắc mâu gỗ có thể phát huy tác dụng!

Chỉ là, cho tới bây giờ, vẫn chưa phát hiện cảm giác nguy cơ trước đó có nguồn gốc từ đâu.

Đồng thời, hắn cũng ý thức được đó là một đại nạn không thể ngăn cản, như trời sập đất lún, thế giới lật úp, khó có thể chống lại.

“Trốn!”

Hắn biết, lần này không thể thử đại địch nữa, nhất định phải nhanh chóng rời đi, cảm giác hiện tại của hắn như dương gian sắp bị nổ nát, như sắp hít thở không thông.

Lúc này, nữ đại năng tóc bạc không buông tay, bà ta sợ hãi, Võ Hoàng mâu trong tay bộc phát ra huyết quang xông thẳng lên trời cao, chiếu rọi nửa châu thành một mảnh đỏ bừng, năng lượng kịch liệt mênh mông, cực kỳ hùng hồn, núi non vạn vật đều đang run rẩy, tất cả sinh linh cả châu đều run lên, nằm xuống mặt đất quỳ bái!

“Xuất hiện đại sự!”

Đừng nói là Sở Phong, tất cả tiến hóa giả trên mấy đại châu liền nhau cũng sợ hãi, áp lực trong lòng tăng lên cực điểm, sau đó phá không đi xa, nhịn không được mà trốn chạy.

“Đây là nơi nào?!”

Sở Phong lại lao ra hư không một lần, hắn cảm thấy giật mình, bởi vì hắn xuyên qua thông đạo không gian mấy lần lại cảm thấy không đi được bao xa, hư hư thực thực còn đang ở châu vừa rồi.

Hắn đang bị dấu vết đại đạo vô thượng nào đó quấy nhiễu sao?

Hắn lao xuống mặt đất, bắt lấy một con hung cầm Thần đang sợ hãi lao đi trên mảnh đất hoang, ép hỏi nó đây là nơi nào.

Hoàng Kim Hạc xù hết cả lông lên, từng luồng kim quang bắn ra, kinh sợ quá độ nên phát run mà đáp lại: “Hàn... Châu.”

“Có chỗ gì đặc thù không, tỷ như châu này có tuyệt địa, có ách thổ chung cực gì đấy?” Sở Phong lập tức gặn hỏi, hơn nữa trong quá trình này hắn cũng không dừng lại, mà mang theo Hoàng Kim Hạc tiếp tục đi ngang qua không gian, trốn chạy về hướng phương xa.

“Châu này... Không có cấm địa, nhưng tiếp giáp Âm Châu, đó là một nơi tuyệt diệt.” Hoàng Kim Hạc trả lời.

Nó thật sự là sợ muốn bay hồn, nó gặp phải ai? Đây không phải là đại ma đầu Sở Phong sao, nó mới trở về dãy núi từ một thành phố lớn hiện đại, từng nhìn thấy tin giựt gân về hắn.

Thế mà lại gặp phải hắn? Nó thật muốn khóc, trong lòng không ngừng nguyền rủa, cảm thấy thật là dẫm trúng phân rồng, đụng phải vận đen nghịch thiên nên mới gặp gỡ tên cứng đầu tìm đường chết siêu cấp như vậy.

Đương nhiên, Hoàng Kim Hạc cho rằng người này tự tìm đường chết thì đồng thời cũng sẽ tìm đường chết cho một đám người, vì vậy nó kêu rên trong lòng, đừng kéo ta theo, tự ngươi đi đi!

Da đầu Sở Phong tê dại, rốt cuộc cũng ý thức được vấn đề ở đâu, có khả năng Âm Châu đã xuất hiện sự kiện lay động cả căn cơ dương gian!

Hắn cũng không xa lạ gì đối với Âm Châu, bởi vì mấy năm trước đã gặp đại sự.

Lúc ấy Âm Châu còn rất bình yên, không có tuyệt địa gì, nhưng vào một ngày nào đó một nửa châu đột ngột nổ tung, âm khí lao lên ngập trời, bao trùm cả châu.

Ngay đó, khắp dương gian đều bị chấn động!
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Dong

Cấp 2

2 tháng trước

emo cháy quá