Thánh Khư

Chương 3575: Tiến về phía trước, dùng thân lập đạo (1)

Ngay cả đứng trong biển người, bốn phía phồn hoa rực rỡ, nhưng mà trong lòng hắn đã có cô độc muôn đời không hóa ra, khắp hồng trần thịnh thế cũng không ngăn được vắng lặng trong lòng hắn.
Sở Phong đi qua từ trong cự thành, vạn trượng hồng trần, vô số người, đều trở thành phong cảnh trên đường của hắn, mà trái lại, bản thân hắn cũng là một đường điểm xuyến u tĩnh cho thế gian này.
Hắn dùng lực lắc đầu, không có gì không thể chấp nhận, cho dù chỉ còn lại một mình hắn, hắn cũng sẽ không nghỉ chân, cuối cùng có một ngày sẽ khí nuốt muôn đời, giết tới Ách Thổ!
Hơn mười vạn năm nay, hắn sống một đời lại một đời, không ngừng tái sinh, thoát thai hoán cốt, Sở Phong xác định bản thân rất lớn mạnh.
Năm đó, hắn đã có thể địch với sinh vật cấp Tiên, hiện giờ trở thành Hồng Trần Tiên chân chính, hắn tự nhiên ngày càng sâu không lường được, không thể nghi ngờ bàn tay liền có thể trấn giết người tiến hóa cấp Tiên, một người có thể quét chư thế tiên.
Nhưng hắn không có chút vui sướng, cuối cùng có thể thành tựu Thập Quan Vương giả, người nào chưa từng đi đến bước này? Càng không nói đến là sinh vật cấp Lộ Tẫn.
Hắn phải đi con đường rất dài, từ sau đó, hắn cần đi ra con đường thuộc về bản thân, mọi thứ đều chỉ là bắt đầu.
Trước mắt hắn không có đối thủ, không thể đi tìm sinh vật quỷ dị nghiệm chứng, giai đoạn hiện tại hắn cần ngủ đông, khiêm tốn ẩn nhẫn, vào một ngày kia khi hắn có thể địch nổi Thủy Tổ, cần hắn xông lên trời, hắn sẽ không chút do dự lao xuống Ách Thổ, huyết chiến cao nguyên!
Ngay cả trở thành Hồng Trần Tiên, cũng không có lôi đình xuất hiện, không có thiên kiếp hiển chiếu.
Như quá khứ, có quan hệ với hộp đá, đồng thời cũng có duyên cớ trời đất thành cũ.
Lôi Trì của Hoang hủy diệt rồi, cũng có Thủy Tổ phá hủy đại đạo, xé rách trật tự Chư Thiên, còn có sinh linh tối cao chém ra thiên ý nhất đao, còn có thể có lôi kiếp gì?
“Không cần thiên kiếp khảo nghiệm, con đường của bản thân ta là kiếp lớn nhất!” Sở Phong nói nhỏ, lại lên đường.
Hắn chỉ cần làm đến mạnh nhất, cuối cùng có một ngày, hắn tin rằng dù cho lôi kiếp xuất hiện ở trước mặt hắn cũng dịu ngoan vô cùng, không cần dùng lôi quang mài thể tôi hồn nữa.
Thời đại tuyệt linh thật là một niên đại không thích hợp cho sinh linh tu hành, thế giới như vậy làm cho rất nhiều người thiên tư siêu tuyệt sẽ cảm thấy tuyệt vọng gấp bội, không có cơ sở tiến hóa.
Cho dù là Sở Phong, những năm gần đây cũng sâu sắc cảm nhận được loại áp chế này, như một ngọn núi lớn nặng nề đặt trên đỉnh đầu của người ta, làm cho người tiến hóa sắp hít thở không thông.
Linh khí khô cạn, thiên địa tinh túy loãng đến gần như không cảm ứng được, làm sao đi tiến hóa, làm sao đi thực hiện siêu phàm?
Sở Phong có thể ở niên đại này thành Hồng Trần Tiên, thật sự không dễ dàng, chung quy là sống qua tử kiếp, sinh mệnh có thể kéo dài, không cần lo lắng chết già ở trong niên đại đặc biệt này.
Nhưng mà, sau khi tới lĩnh vực tiên đạo, hắn vẫn cảm thấy khó giải quyết, tuy đang ở trong năm tháng rất dài, cũng sẽ không hết buồn rầu việc tuổi thọ cạn kiệt, nhưng mà muốn nhanh chóng tiến hóa cũng rất khó.
Đáng sợ nhất chính là, trật tự trời đất gãy, pháp tắc không đầy đủ, đại đạo vỡ vụn, điều này đối với sinh mệnh thể lĩnh vực tiên đạo mà nói, là tính tai nạn!
Bởi vì, muốn tiến tới, muốn tiến hóa tiếp, hắn cần đi tham ngộ đại đạo, cần đi thể ngộ trật tự quy tắc, nhưng những thứ này chút đều đứt đoạn, không trọn vẹn điêu tàn.
Trong lòng Sở Phong trầm xuống, hắn đi lại trong hồng trần, thường lui tới giữa Danh Sơn đại xuyên sập đổ, đợi rất nhiều năm, cũng không thấy trời đất “tiết trời ấm lại”, thậm chí, loại áp chế này càng khủng bố.
Nếu còn tiếp tục như vậy, ngay cả người tiến hóa cấp bậc thấp nhất cũng không thể xuất hiện, trên đời không còn tu sĩ!
Trên thực tế, Sở Phong lo lắng không phải không có đạo lý, đi khắp thiên hạ, thật sự không phát hiện bất kì một người tiến hóa nào.
Tuy rằng cực kỳ gian nan, nhưng mà, Sở Phong cũng không từ bỏ cho con đường tiến bộ, không chút nổi giận, vẫn đang lật xem kinh thư, nghiên cứu tràng vực, đi con đường của mình.
Hắn dùng lòng đang mài bản thân, từ nhục thân đến tinh thần, hắn mong ước càng thêm viên mãn, ở trong lĩnh vực Hồng Trần Tiên chắc hẳn có cực điểm mới đúng.
Hồng Trần Tiên đã xem như lĩnh vực tuyệt đỉnh, có thể hoành áp chư tiên thế gian, nhưng hắn tin tưởng vững chắc, ở đỉnh phong của tiên, có cực điểm Kim Tự Tháp, hắn phải đứng trên đó!
Tình cảnh của hắn cực kỳ gian nan, không cảm ứng được đại đạo, không chạm đến trật tự quy tắc sáng lạn, thế gian chỉ có nửa móng vuốt chân nghĩa vỡ nát còn lại.
Sở Phong xông đến vực ngoại, quan sát cả đại lục, vô cùng khổng lồ, đại địa phía dưới chắc từng là một mảnh Tổ Địa và tịnh thổ đặc biệt trong vũ trụ này, nhưng hiển nhiên hiện giờ mọi thứ đều tàn phá.
Hắn xâm nhập tinh không, ngẫu nhiên phát hiện có tinh cầu sinh mệnh, nhưng linh túy phía trên càng không thể tìm, đại đạo ngày càng không hiện, còn kém xa đại lục kia.
Sở Phong biết hắn nên rời khỏi, xé rách giới bích của đại vũ trụ đến đại thế giới khác, xem thử một trời đất khác có phải đều cằn cỗi như thế hay không.
Xích!
Ngày đó, một luồng ánh sáng phát ra ở sâu trong vũ trụ hắc ám, Sở Phong dùng sức mạnh chí cường của Hồng Trần Tiên bổ ra vũ trụ, rời khỏi thế giới này.
Cảnh tương tự không có quá nhiều đại hoàn cảnh ra vào, vẫn là một mảnh nơi tuyệt linh!
Sở Phong xuyên qua khu vực hỗn độn, đột phá tiến vào trong một đại thế giới mới tinh, vẫn chưa nhìn thấy chút khởi sắc, khắp nơi đều là núi cao sụp đổ, tuy hơn mười vạn năm trôi qua, dưới tầng đất cũng còn giữ lại rất nhiều tàn khư, linh khí khô héo, người tiến hóa đứt đoạn, nhân gian không còn tu sĩ nữa.
Trong lòng hắn trầm trọng, từ nay về sau không có ai có thể tu hành sao?
Sở Phong đi bộ tới lui ở một khu vực lớn, vượt qua biểu núi, tìm kiếm dấu vết của quá khứ, muốn chạm đến đại đạo và quy tắc còn sót lại, nhưng cuối cùng hắn thất vọng rồi, vẫn chỉ tìm được một chút trật tự vỡ còn sót lại.
Hơn nữa, theo thời gian chuyển dời, tình huống còn đang chuyển biến xấu.
Sở Phong tìm được rất nhiều di tích, từ trong đó khai quật ra một vài đá khắc bia văn điển tịch còn sót lại, cho dù là ghi chép có liên quan tới tiến hóa hay là phù văn tràng vực, đều bị hắn thu nhận sử dụng, nhất là cái sau càng được hắn trọng điểm thu thập.
Nhưng mà, hắn cũng không mang đi bản gốc, hắn tin tưởng vững chắc, sẽ có một chút đại địa hồi xuân, những ngọc thư bia văn còn sót lại sẽ trở thành mồi lửa, làm cho tu sĩ tái hiện nhân gian.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Dong

Cấp 2

5 tháng trước

emo cháy quá